Tô Thủy Nguyệt đứng như trời trồng, rõ ràng hắn có thể thuấn di để chạy đi nhưng lại không thể nào nhấc chân nổi, Âu Dương Nhạc đã sớm bày ra trận phá trói hắn lại. Tô Thủy Nguyệt trợn to hai mắt nhìn chưởng khí đang tới mỗi lúc một gần, lần này hắn sẽ phải chết thật rồi. Sẽ không thể nào quay trở về hiện thực được! Bỗng nhiên trước mắt hắn xuất hiện hai bóng đen, trong chớp mắt bị chưởng khí đánh bay.
– Tiểu Hắc! Tử Điêu!
Là hai yêu thú vẫn luôn ở trong túi thú của hắn. Tử Điêu do chắn ở phía sau lực đạo không đủ mạnh còn có thể đứng lên được duy chỉ có Tiểu Hắc chắn ở phía trước lãnh đủ, người loang lổ đầy vết thương nằm vật ra đất.
– Tiểu Hắc, Tiểu Hắc!
Tô Thủy Nguyệt chạy tới đỡ Tiểu Hắc ngồi dậy, y mờ mịt nhìn hắn, máu trong miệng chảy ra.
– Ngươi không sao là tốt rồi.
– Tại sao phải làm vậy chứ, ngươi mạo hiểm tính mạng vì ta như vậy ta biết phải làm sao đây!
– Ha… Còn chưa chết được.
Tiểu Hắc nở nụ cười khàn đặc, y đúng là không thể chết được, dù gì cũng là một yêu thú cấp mười cao cao tại thượng sao có thể một chưởng đã chết. Đột nhiên ngay lúc này biệt viện “oành” lên một tiếng nổ vang trời, đất cát mù mịt bay lên. Là Mộ Thanh Khê từ lúc nào đã ở sau lưng Âu Dương Nhạc không ngừng dùng linh lực đánh tới. Kiếm khí hóa hình một đường xuyên qua cơ thể Âu Dương Nhạc, trong chốc lát đem một kẻ có cảnh giới Đại thừa đánh ngã.
– Mộ… Thanh Khê, ngươi làm gì?
– Ngươi nghĩ ta có thể làm gì?
Mộ Thanh Khê giơ một bàn tay lên ngay trước trán Âu Dương Nhạc, linh lực từ tay y tỏa ra hút lấy linh lực lão ta, đem linh đan trong cơ thể lão lấy ra ngoài, một bóp nát sạch không chừa lại một chút gì. Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Âu Dương Nhạc từ một tu sĩ cao giai cảnh giới Đại thừa trở thành phế nhân mất hết tu vi cùng linh đan.
– Cha!
Âu Dương Quế Chi lao lên ứng cứu, chỉ là vừa lên liền bị chưởng ngược trở lại nằm ngửa ra đất. Mộ Thanh Khê giơ một tay lên trời, trong chớp mắt liền có hàng trăm tu sĩ Cửu Dương phái từ trên trời hiện ra, y ra lệnh.
– Quy thuận giữ lại, chống đối giết sạch!
– Vâng, chưởng môn.
Trên bầu trời đông nghịt người lại trở nên vắng lặng, Mộ Thanh Khê một bước tiến lên phía trước.
– Tô Thủy Nguyệt, người vẫn là bộ dạng thèm khát nam nhân như vậy. Ngay cả hòa thượng cũng làm ngươi lắc mông cầu thao.
Tô Thủy Nguyệt trong chốc lát không biết nên nói gì, Mộ Thanh Khê này so với lúc đầu gặp đã thay đổi quá nhiều, hoặc là y ngay từ đầu vốn dĩ đã như vậy chỉ là hắn không nhận ra mà thôi. Mộ Thanh Khê này cũng quá khác biệt với nguyên tác mà hắn đọc được, rốt cuộc là vì lý do gì mà y lại trở nên độc ác như vậy?
– Tên khốn kiếp ngươi đúng là không chuyện ác gì không làm!
Tiểu Hắc gắng gượng dậy đứng chắn trước người Tô Thủy Nguyệt tránh cho Mộ Thanh Khê giở trò.
– Chỉ là một yêu thú cấp mười nhỏ nhoi còn muốn bảo vệ cho ai?
Mộ Thanh Khê giơ một tay lên, linh lực một đường đi tới xuyên qua ngực Tiểu Hắc, khi quay trở lại lại xuyên qua người y thêm một lần nữa đem yêu đan trong trong người y móc ra ngoài.
– Tiểu Hắc!
Tiểu Hắc quỳ rạp xuống, cả người không một chút sức lực. Mộ Thanh Khê quá mạnh, y đã tu luyện đến cảnh giới nào không một ai biết được, chỉ biết rằng ngay lúc này tất cả cùng lao lên cũng không phải là đối thủ của y. Mộ Thanh Khê đem yêu đan của Tiểu Hắc nuốt vào miệng, yêu đan của yêu thú không chỉ tăng nhanh khả năng tu luyện mà tất cả tu vi của yêu thú đó cũng đều được hấp thu vào. Mà yêu thú nếu mất đi yêu đan thì không sống được quá mười ngày, cho dù là yêu thú cấp mười cũng không tránh khỏi kết cục hồn phi phách tán. Tiểu Hắc ngã trên người Tô Thủy Nguyệt, hai mắt trắng dã không một chút sự sống, trong chốc lát hóa lại thành bộ dạng nguyên thủy là một con rắn nhỏ nằm thoi thóp trong lòng bàn tay hắn.
Tô Thủy Nguyệt lần này thật sự thương tâm đến tột độ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có một người nào đó trong thế giới ảo này bỏ rơi hắn, lần này thật sự xảy ra rồi. Hắn và Tiểu Hắc không có quá nhiều ân ái như những người khác, hắn đã luôn nghĩ Tiểu Hắc không thích hắn, không yêu thương hắn. Thì ra không phải là như vậy, Tiểu Hắc yêu hắn, chỉ là không nói ra bằng lời, cũng không xung nịnh hắn như những người khác mà thôi. Ngay lúc hắn nguy hiểm nhất, ngay lúc hắn tuyệt vọng nhất Tiểu Hắc lại là người không màng tính mạng bảo vệ cho hắn.
– Tiểu Hắc… Tiểu Hắc ngươi tỉnh lại đi! Ngươi… Ngươi đừng bỏ rơi ta!
Tô Thủy Nguyệt rống lên, nước mắt ướt nhòa cả mặt. Hắn đặt Tiểu Hắc nằm xuống sau đấy đứng thẳng người, trợn mắt nhìn Mộ Thanh Khê.
– Mộ Thanh Khê, Tiểu Hắc với ngươi không thù không oán tại sao ngươi phải ra tay tàn độc như vậy?