Mộ Thanh Khê chỉ nhếch mép không nói, y không thể nói là tại vì y chướng mắt tất cả những nam nhân đã từng chạm qua cơ thể Tô Thủy Nguyệt. Y cũng sẽ không bao giờ nói ra bản thân đã thật sự rơi vào lưới tình mà Tô Thủy Nguyệt giăng ra, cách duy nhất để y thấy thoải mái chính là giết sạch tất cả những ai dám đến gần Tô Thủy Nguyệt của y. Y sẽ giết hết, không chừa một ai, để khi Tô Thủy Nguyệt nhìn lại sẽ chỉ còn một mình y ở trên cõi đời này, hắn sẽ phải nhìn y đứng trên đỉnh cao của tu chân giới, đường đường chính chính đem hắn về, trói lại, không để hắn đi đâu nữa, không để hắn rời xa nữa.
– Ta sẽ giết ngươi!
Tô Thủy Nguyệt rống lên một tiếng rồi xuất Thiên Thiên kiếm ra hướng thẳng Mộ Thanh Khê đánh tới. Hắn biết hắn không thể đánh lại y, nhưng cũng không thể giống như lúc trước nhu nhược mà sợ hãi được. Thiên Thiên kiếm một đường bay tới, Mộ Thanh Khê lại giống như không nhìn thấy, trong mắt y xuất hiện một tia kinh ngạc. Tô Thủy Nguyệt đã thay đổi rồi.
Thiên Thiên Kiếm hướng thẳng Mộ Thanh Khê đánh tới, điều mà Tô Thủy Nguyệt không ngờ nhất chính là y không có né tránh, Thiên Thiên Kiếm xuyên thẳng qua ngực y. Trong một cái chớp mắt Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy Mộ Thanh Khê dùng ánh mắt tiếc thương nhìn hắn, hoặc là hắn đã lầm, y có thể vì hắn mà đau lòng được sao?
Mộ Thanh Khê sau khi bị Thiên Thiên Kiếm đâm xuyên cũng lấy lại được bình tĩnh, y không phải là để mặc Tô Thủy Nguyệt tự tung tự tác, chẳng qua trong một chốc vừa rồi y thật sự không ngờ hắn lại thật sự ra tay. Công pháp song tu mà y hạ lên bất kỳ kẻ nào cũng chưa từng có sai sót, khiến đối phương nguyện chết dưới chân y, vì y mà làm hết thảy mọi chuyện. Chỉ là Tô Thủy Nguyệt vậy mà lại muốn giết y. Cho dù y không có nhân tính thì đã làm sao, cho dù y làm ra loại chuyện trời đất bất dung thì đã làm sao, điều mà y muốn làm thì không có một ai trên đời này có thể cản được, cũng không có quyền căm hận, Tô Thủy Nguyệt lại càng không. Ngày đó y đối với Tề Xuân Thụy là nhất tâm nhất ý, qua đi mấy trăm năm vẫn chưa từng thay đổi, nhìn thấy Tề Xuận Thụy y như nhìn thấy mấy trăm năm trôi qua chưa từng dừng lại, day dứt không an lòng. Cho đến khi Tề Xuân Thụy cùng với lô đỉnh tuyệt nhất mà y dụng tâm bồi đắp cùng nhau ở chung trên một giường, y tức giận, đem tất cả tình yêu mấy trăm năm qua sôi trào như dung nham. Chỉ là y ngàn vạn lần không ngờ tới, y tức giận không phải vì Tề Xuân Thụy không chấp nhận y, mà là vì Tô Thủy Nguyệt.
Tình cảm mà Mộ Thanh Khê dành cho Tề Xuân Thụy giống như một thói quen được bồi dưỡng qua mấy trăm năm chưa từng nghĩ sẽ dừng lại, nhưng mà tình cảm này thật sự đã bị hao mòn theo thời gian. Còn đối với Tô Thủy Nguyệt y cũng không biết nói là gì, rõ ràng hận, rõ ràng chán ghét, nhưng khi y đẩy hắn vào trong vạn yêu thú, ngay lúc nghĩ rằng đã vĩnh viễn mất đi hắn y mới biết được hắn quan trọng đến như thế nào. Nhẫn tâm trước đó mà Mộ Thanh Khê dành cho hắn chẳng qua là phát tiết tức giận không có chỗ trút, đến khi bình tĩnh lại thì mọi chuyện đã không thể quay đầu.
Nhưng mà Mộ Thanh Khê y là ai chứ, không thể quay đầu thì không cần quay đầu, nếu Tô Thủy Nguyệt đã muốn đối đầu với y vậy thì y cũng nên trả lễ một chút. Người không ngoan ngoãn còn không phải là sẽ bị trừng phạt sao? Mộ Thanh Khê dùng linh lực ngăn chặn máu từ vết thương chảy ra, sau đấy rất nhanh xuất hiện ngay trước mặt Tô Thủy Nguyệt, một tay bóp cằm hắn ép hắn nhìn thẳng vào mặt chính mình.
– Có phải là có quá nhiều nam nhân bên cạnh cho nên lá gan cũng phình to ra hay không?
– Mộ Thanh Khê ngươi đúng là cặn bã!
Tô Thủy Nguyệt hai tay cào lên cổ tay Mộ Thanh Khê vùng vẫy muốn thoát ra lại chẳng thể suy chuyển được một chút. Những người khác lao lên ứng cứu lại không thể đi vào được kết giới mà Mộ Thanh Khê bày ra, chỉ có Âu Dương Quế Chi không bị kết giới cản lại nhưng cũng không phải là đối thủ của y liền bị đánh ngược trở ra. Mộ Thanh Khê lúc này quá mạnh, so với tiên nhân phi thăng không quá khác biệt. Một tu sĩ cảnh giới Đại thừa đỉnh phong có thể một mình đánh gục ba tu sĩ Đại thừa hậu kì, mà trong số nam nhân hậu cung của Tô Thủy Nguyệt chỉ có Thượng Thiên Thiếu Khanh là đạt cảnh giới Đại thừa trung kì nhưng y lại đang bị hương dược của Âu Dương Nhạc làm cho linh lực tạm thời giảm đi. Băng Viêm Tuyết Sư và Lôi Phong Tuyết Sư là yêu thú cấp mười cũng có thể miễn cưỡng gọi là Đại thừa sơ kỳ nhưng bọn họ lại không có ở đây, ngày hôm nay Tô Thủy Nguyệt hắn chết chắc rồi!
– Cặn bã? Chẳng phải Nguyệt nhi rất yêu một tên cặn bã như ta sao? Ở dưới thân ta rên rỉ cầu thao như thế nào chắc Nguyệt nhi cũng đã quên rồi đi.