– Mộ Diễm, ngươi nếu là con trai của ta thì nên nhớ cho kỹ. Ngươi sớm nhất tìm cách thoát khỏi Mộ Thanh Khê, chỉ có ở chung với Bách Phệ Thôn và những người kia mới an toàn tuyệt đối.
Chỉ sợ có một ngày Mộ Thanh Khê không vui lại đem Mộ Diễm đi luyện thuốc. Nhưng hắn lại quên mất một điều là y chỉ luyện được khi Mộ Diễm là một bào thai mà thôi. Đột nhiên hắn nghe cửa đánh “rầm” một phát, nhìn ra ngoài liền thấy Mộ Thanh Khê từ lúc nào đã đứng ở ngay cửa, tay nắm thành đấm còn cửa thì lõm một lỗ lớn nứt ra.
Mộ Thanh Khê không nói, hắn lại càng không nói, chỉ có Mộ Diễm lúc này bỏ qua lời của hắn chạy tới chỗ của y.
– Phụ thân, người chảy máu rồi!
Tay Mộ Thanh Khê đấm vào cửa chảy máu không ngừng, y lướt mắt nhìn Mộ Diễm rồi lại nhìn Tô Thủy Nguyệt, nắm tay càng siết chặt.
– Tô Thủy Nguyệt, ngươi chạy không thoát, nhất định là như vậy.
Y đã chờ đợi bốn trăm năm, nếu lại để Tô Thủy Nguyệt rời đi một lần nữa thì y chắc chắn không chịu nổi.
Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt thì lại không còn sợ Mộ Thanh Khê như trước kia, bởi vì tiếp xúc lâu ngày với Tô Dĩ Tần, nhận được dịu dàng yêu thương thì đối với khuôn mặt này không còn cảm giác sợ hãi nữa.
– Tại sao ngươi cứ chấp nhất với ta như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn ta mang thai con của ngươi rồi lại tiếp tục nhìn đứa nhỏ bị ngươi luyện hóa thành đan dược sao?
– Ngươi nói gì chứ?
– Còn không phải sao? Bốn trăm năm trước chính là ngươi lừa gạt ta, đứa nhỏ còn chưa thành hình đã bị ngươi làm gì còn không nhớ hay sao? Còn Mộ Diễm, ngay trước lúc ta sinh ngươi đã làm gì chẳng lẽ lại muốn quên, còn không phải là cầm dao rạch bụng ta, muốn lấy nó ra luyện thuốc hay sao?
– Ta không phải…
Mộ Thanh Khê nhìn chằm chằm hắn, đuôi mắt dài hẹp nhíu lại, y là đang cật lực nhẫn nhịn. Lần đầu tiên đúng là y đã giết con của Tô Thủy Nguyệt, nhưng lần thứ hai thì y chỉ muốn lấy Mộ Diễm ra, nếu đã vỡ ối mà không sớm sinh thì thai nhi chắc chắn không sống nổi. Thì ra chỉ cần một lần phạm sai lầm thì sẽ trở thành tiền lệ, cho dù nói gì cũng không còn đáng tin nữa. Y lại nói.
– Mặc kệ ngươi nghĩ gì ta cũng không cho ngươi đi.
Mộ Thanh Khê xoay lưng rời đi, Mộ Diễm ngay lập tức chạy theo mãi một lúc mới quay trở lại, Tô Thủy Nguyệt lúc này đã ngồi trước gương. Khuôn mặt của hắn so với trước kia trưởng thành hơn nhưng cũng không có gì khác biệt, nhợt nhạt hơn một chút mà thôi, còn có chút gầy. Mộ Diễm đi tới sau lưng hắn, cầm lượt lên chải chuốt mái tóc dài đã hơi rối của hắn.
– Mẫu thân, thật ra phụ thân cũng rất khổ tâm. Người không có ý định giết ta đâu, lại càng không có ý định khó dễ người.
– Mộ Diễm….
Tô Thủy Nguyệt xoay người lại muốn nói lại thôi, Mộ Diễm được Mộ Thanh Khê nuôi nấng bốn trăm năm, y sẽ nghe lời hắn sao? Mộ Thanh Khê là loại người gì đừng nói hắn không rõ, cả cái thế giới tu chân này còn rõ hơn hắn. Bốn trăm năm trước đuổi cùng giết tận, tàn sát vô số tiên môn thế gia, gây thù chuốc oán khắp nơi. Bây giờ chịu két cục trốn chui trốn nhủi cũng là y tự chuốc lấy. Tô Thủy Nguyệt không nói nữa mà đi ra ngoài, bầu trời sáng trong mà hắn ao ước suốt bốn năm qua, bây giờ nhìn thấy thật ảm đạm. Tô Dĩ Tần ở trên cao kia không biết có nhìn thấy hắn không, hắn thật sự sống quá buồn chán chỉ muốn chết đi. Nhưng mạng sống mà Tô Dĩ Tần trân trọng hắn lại không nỡ tước bỏ, y vì hắn mới kết thúc sinh mệnh, bảo hộ hắn vĩnh viễn, hắn không thể phụ lòng y được.
– Mẫu thân, người ở đây đừng đi đâu cả. Ta đến đối phó những người kia.
Tô Thủy Nguyệt gật đầu, hắn nhìn Mộ Diễm đi khuất mới bắt đầu đi theo, hắn phải đưa y thoát khỏi đây, chạy khỏi Mộ Thanh Khê càng xa càng tốt. Vừa rồi hắn đã kiểm tra cơ thể chính mình, hệ thống tuy rằng biến mất nhưng Cúc Hoa bí tịch vẫn còn, kỹ năng đa giác quan của hắn cũng sử dụng rất tốt. Còn chưa nói đến cơ thể hắn đột nhiên chứa đựng một lượng lớn công lực vô cùng mạnh mẽ, không biết là từ đâu mà ra, lúc trước không hề có luồng công lực này.
Hắn đi theo Mộ Diễm đến một sườn núi, không biết bằng cách nào hắn lại cảm nhận được một kết giới mạnh mẽ bao bọc nơi này lại. Mộ Diễm vừa tới liền lao lên đánh, Bách Phệ Thôn tuy rằng đáp trả nhưng không dùng hết sức lực, Thượng Thiên Thiếu Khanh cùng những người khác thì đứng phía sau nhìn bọn họ đánh nhau.
– Mộ Diễm, ngươi là con của Thủy Nguyệt cho nên ta sẽ không đánh ngươi. Tại sao lần nào ngươi cũng phải chống đối bọn ta!
– Nói lời dư thừa, ngươi đến đánh phụ thân ta ta lẽ nào để yên cho ngươi đánh!
– Phụ thân ngươi là một tên cặn bã, ngươi việc gì phải như vậy?