“Chát” Tô Thủy Nguyệt là lần đầu tiên đánh Mộ Diễm.
– Nó là con của ngươi. Chẳng lẽ không phải con của Mộ Thanh Khê thì ngươi sẽ bỏ sao? Nó là khối thịt trong người của ngươi, ngươi không đau lòng sao?
– Ta… ta… nhưng phụ thân ta. Bách Phệ Thôn, mẫu thân, ngươi giết Bách Phệ Thôn cho ta, trả thù cho phụ thân. Ngươi giết Bách Phệ Thôn thì ta sẽ không hận ngươi nữa, phụ thân của ta!
– Ta không thể.
– Ngươi yêu hắn, ngươi vẫn yêu Bách Phệ Thôn sao? Hắn đã giết phụ thân ta, hắn giết phụ thân của con trai ngươi mà ngươi cũng yêu sao?
Tô Thủy Nguyệt nhắm mắt không nhìn, hắn yêu Bách Phệ Thôn không sai, yêu thương nhiều năm như vậy. Hắn cũng yêu Mộ Thanh Khê, nhưng y lại làm ra quá nhiều chuyện sai trái, Bách Phệ Thôn có lý do hợp lý hợp tình.
– Là phụ thân ngươi sai.
Hắn không thể phũ nhận được, là Mộ Thanh Khê sai trước. Y giết sư phụ của Bách Phệ Thôn, năm lần bảy lượt giẫm đạp Bách Phệ Thôn dưới chân, Bách Phệ Thôn sao có thể không hận. Cho dù hắn yêu Mộ Thanh Khê, muốn hồi sinh y nhưng cũng không thể che giấu sai trái của y trước kia.
– Phụ thân ta làm sai cái gì chứ, phụ thân ta luôn tốt với ta! Phụ thân ta vì ngươi tự hủy tu vi, phụ thân ta là bị Thượng Thiên Thiếu Khanh giết, là bị Bách Phệ Thôn hủy đi hồn phách!
Mộ Diễm vẫn luôn gào lên như vậy, mặc cho hai chân lúc này đã chảy máu không ngừng, y động thai.
– Phụ thân ngươi giết chết sư phụ của ta thì không sai sao? Phụ thân ngươi giết chết mấy trăm đệ tử Cửu Dương phái vô tội thì không sai sao? Phụ thân ngươi tàn sát Âu Dương gia trang, giết chết phụ thân của Âu Dương Quế Chi thì không sai sao? Mộ Diễm, ngươi căn bản không hiểu.
Bách Phệ Thôn lại nói tiếp.
– Phụ thân mà ngươi luôn tôn sùng đã tự tay giết chết anh trai ruột chưa kịp chào đời của ngươi chỉ để luyện Thuần âm đan dược, y đã từng ném mẫu thân ngươi vào Vạn yêu thú để vạn thú chà đạp, sống không hằng chết. Phụ thân ngươi, ngay lúc ngươi sắp sửa sinh ra đã không ngần ngại đem dao kề lên bụng lớn của mẫu thân ngươi. Ngươi nếu không phải do chúng ta cứu thì đã sớm là một nấm mồ mọc đầy cỏ xanh.
– Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Phụ thân, y không như vậy!
– Mộ Diễm, đó là sự thật.
Tô Thủy Nguyệt hai tay giữ vai Mộ Diễm, hắn thật sự không muốn xác nhận sự thật đau lòng này với y, nhưng nếu không nói chỉ sợ y hận ý càng sâu.
– Ngươi nói dối! Ta không tin!
Mộ Diễm khóc lên, nước mắt tràn ướt mặt, máu cũng chảy xuống không ngừng thấm ướt hai ống quần. Tống Liễu Dương nhìn thấy tình hình không ổn liền điểm huyệt Mộ Diễm ngất đi.
– Thượng Thiên Thiếu Khanh, giúp ta.
Thượng Thiên Thiếu Khanh cũng là một dược sư, về những chuyện này Tô Thủy Nguyệt an tâm giao phó lại cho y và Tống Liễu Dương sau đó đi đến chỗ Bách Phệ Thôn.
– Ngươi làm ra chuyện như vậy tại sao không nói trước với ta.
– Đoạt đi cơ hội sống lại duy nhất của người mà đệ yêu nhất, ta sao dám nói chứ.
– Vậy sao, chẳng phải nam chính đại nhân có lá gan rất lớn sao?
Ngày trước không có võ thuật lại lao lên cứu Mộ Dung Uyên cuối cùng bị bắt đi, năm lần bảy lượt đi tìm chết. Một Bách Phệ Thôn như vậy, cũng đã ở bên cạnh hắn nhiều năm làm sao hắn có thể giận được. Nhưng sao lại có thể không, Mộ Thanh Khê thật sự chết rồi, không thể hồi sinh. Mười hai năm chờ đợi thành vô nghĩa.
– Ta thật sự chỉ muốn đệ biết nếu Thích Tự Minh thật sự là Mộ Thanh Khê, thì kết cục chính là mẫu tử hiềm khích. Mộ Diễm sẽ chọn Thích Tự Minh không chọn đệ.
– Vậy nha..
Hắn đương nhiên biết rõ, nhưng cách thức này quá tàn nhẫn. Một Mộ Thanh Khê mà Mộ Diễm luôn luôn tôn sùng vậy mà ngay phút chốc sụp đổ không còn lại gì, y còn có thể bình tĩnh được sao?
Chỉ mong ngày tháng qua đi Mộ Diễm lại có thể vui vẻ, không lo không nghĩ, dù có ra sao thì y cũng là đứa con mà Tô Thủy Nguyệt yêu thương nhất.
Cũng là mối liên kết duy nhất của hắn và Mộ Thanh Khê còn lại trên đời, là sự tồn tại duy nhất của Mộ Thanh Khê. Sau này vĩnh viễn không thể gặp lại.
….
Một năm qua đi.
Tô Thủy Nguyệt ôm bụng lớn đi ra sân, nắng xuyên qua tán lá rọi trên mặt hắn một vệt thật ấm. Hắn mang thai, đã được bảy tháng.
– Ngươi, ngươi, ngươi… Thấy sao hả, ai nói ta cày cấy mười hai năm không có kết quả, giờ thì sao, thì sao hả? Còn không phải Thủy Nguyệt đang ôm bụng lớn vì lão gia đây!
– Ha, cũng là sau mười hai năm!
– Thì đã sao hả?
Tô Thủy Nguyệt có chút muốn vào lại trong phòng, âm thanh Tề Xuân Thụy không ngừng cãi vã với đám nam nhân khác làm hắn đau đầu muốn chết. Hắn đi sang phòng của Mộ Diễm cũng thấy y đang ngồi trên ghế ở ngoài sân, tay bế một đứa nhỏ.
– Bế Loan nhi ra ngoài tắm nắng sao?
Mộ Diễm nhìn hắn, hai mắt nheo lại vì mặt trời buổi sớm. Y đã không còn biểu lộ ra vẻ trẻ con lúc trước, người lúc này trưởng thành lại ít nói hơn rất nhiều.
– Ừm.
Mộ Diễm không nhìn hắn nữa, ánh mắt y xa xăm, ở phía xa xa là bóng dáng một người đang luyện kiếm. Người này mười ba tuổi, tay cầm trường kiếm theo tiết tấu của cánh hoa đào rơi mà đánh, là Thích Tự Minh.
Từ một năm trước Tô Thủy Nguyệt đã cho phép Thích Tự Minh đến, hắn không thể để đứa nhỏ trong bụng Mộ Diễm không có cha. Mà đứa nhỏ này ngoài mặt thanh lãnh nhưng lại vô cùng yêu thích Mộ Diễm, đối với y đặc biệt tốt. Mộ Diễm tuy rằng biết Thích Tự Minh không phải là Mộ Thanh Khê nhưng cũng không có cự tuyệt, y không phải không thích Thích Tự Minh, chẳng qua hình bóng Mộ Thanh Khê ẩn giấu quá sâu, khuôn mặt cũng giống Mộ Thanh Khê tám phần làm cho y không khỏi nghĩ đến người phụ thân đã không còn trên cõi đời của mình.
Mộ Diễm nhắm lại hai mắt, y chỉ mong khi bản thân mở mắt ra chỉ nhìn thấy Thích Tự Minh, hoàn toàn quên đi Mộ Thanh Khê nhưng sau bao lần vẫn không làm được. Thời gian cứ vậy trôi đi, nếu Thích Tự Minh vẫn còn bên cạnh, nếu Loan nhi vẫn luôn ở đây y sao có thể sợ ngày đó không tới. Nếu không phải là yêu vậy cứ để thời gian làm cho yêu, yêu Thích Tự Minh.
Tô Thủy Nguyệt không nói gì, nhìn đứa nhỏ trong tay Mộ Diễm giống y hệt Thích Tự Minh làm hắn không khỏi nghĩ tới Mộ Thanh Khê.
Mộ Thanh Khê là người đầu tiên mà hắn yêu, cũng là người mà hắn yêu sâu sắc nhất nhưng cũng là người duy nhất rời bỏ hắn mà đi.
Tô Thủy Nguyệt nhìn xa xăm, nơi có một đám người không ngừng cãi vã tranh cho mình phần hơn, hắn mỉm cười. Hắn vẫn còn hạnh phúc.
Năm tháng qua đi, hắn vẫn luôn hạnh phúc, từ một nhân vật phản diện hắn đã trở thành nhân vật chính trái ôm phải ấp, mỗi ngày thức dậy đều chỉ có nụ cười.
Tô Thủy Nguyệt bước đi.
– Nam nhân của ta, ta đến đây!
CHÍNH VĂN_HOÀN.