” Thế nào là mời thế nào là phạt? Mình không có hứng thú muốn biết. Bố tớ còn đợi tớ về nấu cơm. Xin phép.” Phó Kim Phong lịch sự từ chối đám người bọn họ, ôm theo Nhiễm Thanh Vân vẫn còn đang say ngủ, xoay lưng rời đi.
” Con mẹ mày!”
Đám người bị tư thế của Phó Kim Phong làm nhục, tức giận lao lên phía trước, đá một cước.
Thời điểm Phó Kim Phong phát hiện né sang một bên, vẫn không kịp tránh khỏi cú đá của họ, bả vai bị đá trúng, cả người liền nghiêng về phía trước, tay ôm Nhiễm Thanh Vân cũng lệch đi.
Nhiễm Thanh Vân đang ngủ thoải mái đột nhiên bị ném xuống đất:”…”
Cũng may ta phản ứng nhanh, nếu không đã ngã lăn quay rồi!
Mèo cũng cần mặt mũi.
Nhiễm Thanh Vân đứng trên sân trường, thẳng mặt nhìn Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong bả vai vẫn còn hơi đau, thấy Nhiễm Thanh Vân cảnh cáo nhìn mình, lòng lặng đi, nhịn đau ở bả vai, chạy tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân:” Bảo Bảo, anh không cố ý ném em đi đâu.”
” Thằng điên này, bọn tao đang nói chuyện với mày, mày lại quan tâm đến con mèo quèn kia.”
Con mèo quèn?
Nhiễm Thanh Vân liếc mắt, phóng tầm mắt qua người Phó Kim Phong, nhìn đến đám người kia.
Bắt nạt lò sưởi của ta?
Nhiễm Thanh Vân lật móng.
” Bảo Bảo, không được đả thương người khác, anh sẽ không được mang em đến trường nữa…”
Để được đưa Nhiễm Thanh Vân cùng đi học, đầu năm Phó Kim Phong đã phải làm đơn nộp cho nhà trường, còn hứa sẽ không để Bảo Bảo làm bị thương bạn học.
Bây giờ đang ở trong trường, nhỡ may có người nhìn thấy, anh sẽ không được mang Nhiễm Thanh Vân đến nữa.
Nhiễm Thanh Vân:”…”
” Bây giờ anh sẽ chạy ra ngoài, cho Bảo Bảo xử lý bọn nó!”
Nhiễm Thanh Vân:”…”
Ngươi có phải lò sưởi của ta không thế?
Lò sưởi của ta, sẽ không nói những lời này đâu.
Phó Kim Phong vỗ vỗ đầu mèo của Nhiễm Thanh Vân, đứng dậy liền chạy.
Đám người phía sau phát hiện mục tiêu có ý định chạy trốn, nhanh chóng đuổi theo. Đuổi từ trong trường ra đến ngoài trường, đuổi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
” Mày còn chạy? Đây là tự mày chọn chỗ đấy nhé!” Đám người nhìn Phó Kim Phong đứng trong ngõ cụt, cười gian.
” Không chạy nữa.” Phó Kim Phong lắc đầu, cẩn thận để Nhiễm Thanh Vân xuống đất.
” Biết điều đấy, đứng im để bọn tao đánh một trận, xong việc sẽ thả mày về.”
” À…” Phó Kim Phong lắc đầu, vỗ vỗ đầu Nhiễm Thanh Vân:” Nhờ cả vào em.”
Nhiễm Thanh Vân dùng hai chân trước ôm đầu mèo, quay qua cảnh cáo:”…”
” Không xoa, không xoa đầu em nữa, được chứ.” Phó Kim Phong buồn cười.
” Thằng chó, mày khinh người quá đáng.” Đám người thấy Phó Kim Phong chỉ để ý con mèo mà không nhìn bọn họ, tức giận, tay không lao đến.
” Bảo Bảo a.” Phó Kim Phong lùi lại một bước.
Nhiễm Thanh Vân:”…”
Làm mèo cũng phải lấy một địch năm, quá khổ.
Sau ngày hôm đó, không còn tên nào dám tìm tới Phó Kim Phong gây sự, trong trường lại xuất hiện lời đồn về một người một mèo bọn họ.
Phó Kim Phong đến tuổi có thể làm việc bán thời gian, liền xin được một công việc phục vụ nhỏ, một người một mèo chăm chỉ kiếm tiền.
Nhiễm Thanh Vân có tiền, nhưng không thể lấy ra quá nhiều, dù sao, đối với Phó Kim Phong, tiền anh đưa cho có nguồn gốc không rõ ràng.
Phó Kim Phong tìm được một công việc, Nhiễm Thanh Vân liền tìm cách mua lại quán, sau đó tăng lương cho y.
Đám nhân viên khác:”…”
Tại sao cùng một vị trí, lương của tên bán thời gian kia còn cao gấp đôi bọn họ?
Trong lòng không phục, nhưng tính tình của Nhiễm Thanh Vân rất tốt, bọn họ không có điểm nào để ghét cả, đàng âm thầm thắc mắc trong lòng.
Suy nghĩ của quản lý, bọn họ không có quyền thắc mắc.
Quản lý:”…”
Đây không phải ý của y, là chủ mới đột nhiên phát lệnh xuống, y cũng chỉ là người làm công mà thôi a!
Một công việc bán thời gian, có thể giúp Phó Kim Phong yên bình vượt qua những năm tháng của tuổi học sinh.
Dù bận việc, lực học của Phó Kim Phong vẫn rất tốt, không phải nhất trường nhưng cũng ở top đầu, luôn là đối tượng trong mắt nhiều người.
” Kim Phong, bài này tớ không hiểu, cậu có thể bảo mình không?”
Nhiễm Thanh Vân nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, không vui liếc mắt nhìn Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong chịu đựng áp lực của mèo nhà mình, gập ghềnh giải thích cho bạn học.
” Cảm ơn, mình hiểu rồi.” Bạn học thu sách, cười tươi rời đi.
Phó Kim Phong lại không vui như cô.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của mèo nhà mình.
“….”
Một quãng đời học sinh không một mảnh tình vắt vai, Phó Kim Phong không có điều gì muốn nói, cùng Nhiễm Thanh Vân leo lên đại học.
Trường đại học cách nhà rất xa, Phó Kim Phong sau khi cùng bố bàn bạc, liền chuyển đến nhà thuê.
Bố Phó Kim Phong:”…” Ông ta căn bản không có tiếng nói, ông ta không đồng ý cũng không dám nêu ý kiến, ánh mắt của con mèo kia quá dọa người rồi.
Chi phí việc học đại học càng nhiều, Phó Kim Phong bỏ công việc cũ rất thuận lợi của mình để tìm một công việc mới.
Phó Kim Phong không muốn bỏ công việc này, nhưng vẫn là vấn đề khoảng cách quá xa.
Nhiễm Thanh Vân lại phải tìm cách thu mua quán người ta:”…”
Ta nghi ngờ ngươi đang bắt nạt ta.
Tên lò sưởi phiền phức này!
– —
tại sao các bạn lại hóng ngày Nhiễm miểu hóa thân?
hôm nay sinh nhật mẹ tôi đây.
:v đăng thêm cho các bạn 1 chương