Lục An Tràm trở mình qua, mắt nhẹ mở ra, cô mơ màng nhìn người đàn ông đang đứng trước giường: “Ưm.”
Nghe được tiếng than của cô, anh đang cài cúc áo khẽ dừng lại, nghiêng đầu sang: “Chưa đến giờ làm, em ngủ thêm đi.”
Cô bật người ngồi dậy, vò đầu bước xuống giường, đứng trước mặt anh với tay lấy cà vạt: “Cúi người xuống.”
Mai Cẩn Nghiêu nghe giọng lười biếng kia, liền cúi người xuống, mắt nhìn lông mi đang nheo nheo của cô, thấy cô thắt cà vạt cho anh trong trạng thái vẫn còn chưa tỉnh ngủ làm anh có chút buồn cười.
Chợt bàn tay bị nắm lại cô giật mình tỉnh hẳn: “Sao thế?”
Anh gõ nhẹ vào trán cô: “Ngủ đi anh tự làm.”
“Bị anh gõ, em không còn buồn ngủ nữa.”, Cô tiếp tục chỉnh cà vạt lại cho anh, tiếp đó cầm áo vest khoác lên, sau đó cài nút áo ở giữa bụng lại, cô bỗng vòng tay lướt qua eo anh: “Ôi~ eo thật nhỏ nha.”, Tay biến thái lướt ra sau trượt xuống mông anh sờ vài cái, háo sắc nói: “Chậc chậc dáng người thật đẹp.”
Mai Cẩn Nghiêu bật cười một tiếng: “Tiểu hồ ly học cách sàm sỡ người khác rồi.”
Cô buông tay, bĩu môi với anh: “Anh là chồng em không phải là người khác.”
Anh ôm mặt cô hôn lên môi một cái, cưng chiều xoa đầu cô, nói: “Được rồi chồng em phải đi làm.”
“A được, bái bai.”, Cô hôn gió với anh một cái.
Lục An Tràm vui vẻ thay quần áo xuống sảnh tìm hai đứa con trai của mình: “Tiểu Đồ, tiểu Thừa của mẹ.”
“Mẹ! Mẹ mau đến đây!”
Đột nhiên hai thằng bé nắm tay cô kéo đến trước bàn.
“Mẹ nhìn đi.”
Lục An Tràm nhìn xuống bộ xếp hình đồ chơi trên bàn, không hiểu cái ý gì, quay sang hỏi: “Xếp rồi mà?”
“Mẹ ơi là ba xếp cho tụi con đó!”
Cô trợn mắt cũng khá bất ngờ khi nghe đứa nhỏ nói, thế thì bệnh sạch sẽ của anh coi bộ có chút tiến triển rồi, đứng yên một lúc lâu cô mới cười: “Tốt thế.”
Thấy mẹ ngồi xuống kê môi đến, hai anh em đồng loạt gạt tay mẹ mình ra, nhanh chóng lùi về sau giữ khoảng cách.
Tay cô chơ vơ, mắt ngước nhìn: “Mẹ hôn hai đứa một cái.”
“Không được!”
Bất ngờ bị con từ chối, cô thắc mắc: “Tại sao?”
Mai Cẩn Đồ thở dài: “Tụi con lớn rồi, với lại mẹ chú ý giữ chừng mực đi để ba thấy là không được đâu.”
Cô nghe xong cũng đơ người ra, thật thì thường ngày cô muốn hôn hai đứa nhưng đều bị anh ngăn lại không cho phép cô hôn, hừ đến cả còn mình mà cũng ghen, Lục An Tràm lườm hai đứa nhỏ: “Hai đứa chỉ mới tí tuổi, mẹ hôn một cái tạm biệt cũng không được.”
“Không phải bọn con ghét bỏ mẹ, anh nói rất đúng, mẹ giữ chừng mực một chút đi, không ba phạt nặng mẹ đó.”, Mai Cẩn Thừa cũng đồng ý kiến với anh mình mà nói lại.
Nhìn hai đứa nhỏ như người lớn mà dạy bảo mình, cô có chút bất lực: “Thôi không nói chuyện với hai đứa nữa, mẹ phải đi làm rồi.”
Mai Cẩn Thừa quay sang hỏi anh mình: “Anh em thấy mẹ như chị mình không?”
“Nói cái gì đó?”
“Anh không nhìn thấy sao? Rõ ràng mẹ còn trẻ như thế mà? Theo như em thấy ba kiểm soát mẹ chặt chẽ như thế không phải là không có nguyên nhân, thật chất ba sợ mẹ bị người khác bắt.”
Mai Cẩn Đồ cười lạnh: “Nhìn ba quyền lực lớn như thế mà sợ mẹ bị bắt sao? Nói thì có một chút đúng, nếu mà biết mẹ là vợ của ba đi, lúc ấy không có một mạng dám bén mảng đến đâu.”
“Anh nói cũng có lý.”
…
Chuẩn bị bước vào công ty thì cô đã đem chiếc nhẫn cưới của mình đeo lên cổ, do làm việc cô chút đặc thù nên đeo trên cổ sẽ tiện lợi hơn.
“Là cô ta đó.”
Nghe Trịnh Vãn Phương hất cằm về trước thì Minh Thành đưa mắt nhìn theo, cũng nhìn người cũng sửng sốt vài giây, bị người kế bên đẩy vài cái cậu mới bình tĩnh lại.
“Cô ta chỉnh sửa gương mặt rồi, cậu nhìn làm gì?”
“Sao cậu biết cô gái đó đã chỉnh mặt?”
Trịnh Vãn Phương bị hỏi ngược lại liền bất mãn: “Người đẹp thật sự đứng trước mặt cậu không nhìn, lại nhìn cô ta không phải uổng phí sao?”
Minh Thành nhìn rồi hời hợt nói: “Nhìn lâu sẽ phai mờ đi thôi.”
Một câu nói này khiến Trịnh Vãn Phương chấn động, cô không thể tin mà đưa mắt nhìn cậu, đây là người mà cô đã thích thầm ba năm nay, hiện giờ nghe được câu nói này từ miệng của người mình thích, thật sự cô đơ ra không phản ứng lại được lời nói nào.
Lục An Tràm cười nhẹ gật đầu với mọi người coi như lời chào hỏi, đến khi thấy người người đàn ông lạ đang đứng kế bên Trịnh Vãn Phương cô không chần chừ gật đầu với hai người một cái.
“Xin chào, tôi là Minh Thành.”
“Xin chào.”, Lục An Tràm chào hỏi một tiếng rồi trở lại chỗ làm việc của mình.
Trịnh Vãn Phương nhìn người bên cạnh chằm chằm nhưng cậu ta lại không đếm xỉa gì đến cô, mắt vẫn dán lên cô gái ngồi đằng kia.
“An Tràm bìa tạp chí cô chỉnh sửa đến đâu rồi, ngày mai là hết hạn phải đưa ra thị trường, cô lo liệu trong vòng hôm nay rồi báo cáo lên tôi.”
Lục An Tràm gật đầu: “Được, ba tiếng nữa tôi sẽ hoàn thành xong.”
“Tốt.”, Ông khá hài lòng với cách làm việc của người mới này.
Trịnh Vãn Phương liếc mắt, xoay người kéo cái tên bên cạnh đi: “Mau đi, còn đứng đây làm gì nữa, chỗ này không phải là bổn phận như tôi và cậu gánh vác.”
Cô coi như là nghe không thấy, bàn tay vẫn di chuyển con chuột liên tục, tiếng gõ máy lạch cạch vang lên không ngừng.
Ông chủ biên đợi đúng ba tiếng thì cửa phòng được gõ: “Giữ đúng lời hứa đấy.”
Cô cười: “Tất nhiên.”
Ông nhìn mấy mẫu hình, vô cùng hài lòng mà âm thầm gật đầu: “Rất có năng lực, hiếm có người trẻ như cô đây rất có trách nhiệm trong nghề nghiệp.”
“Cảm ơn đã khen.”
Lục An Tràm bước ra khỏi phòng cả người vô cùng thoải mái, lúc xoay người đi thì chạm mặt với một người.
“Chờ đã.”, Minh Thành cười bước đến bắt chuyện: “Có muốn uống cà phê không?”
Cô nhìn hai ly cà phê trong tay người này, nhưng không có ý định nhận lấy mà cũng rất khó xử khi từ chối, cuối cùng cô miễn cưỡng: “Vậy thì cảm ơn tiền bối.”
“Đừng khách sáo.”
Đợi người trở về, nhưng Trịnh Vãn Phương lại thấy trên tay của cậu ta chỉ cầm một ly, cô nhíu mày: “Ly của tôi đâu?”
“À, cho rồi, nếu không thì tôi nhường ly này lại cho cậu.”
Trịnh Vãn Phương mừng trong lòng, nhưng chưa đưa tay ra lấy thì đã thấy người kia cầm một ly giống như của Minh Thành lướt ngang đây, tay cô khựng lại: “Cậu cho ai?”
Minh Thành không để ý: “Cậu lắm chuyện thế, không lấy thì tôi uống.”, Nói rồi cậu ta không khách khí mà uống một ngụm.
Bàn tay Trịnh Vãn Phương nắm chặt lại, con mắt đỏ bừng lên, cô không nói lời nào mà đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Minh Thành ung dung uống cà phê ngoái đầu lại nhìn: “Hôm nay bị làm sao không biết.”
Lục An Tràm vừa đưa ly cà phê chạm vào miệng thì phía dưới bỗng bị đẩy một cái, nước trong ly liền văng ra ngoài.
“Xin lỗi.”
Nước cà phê đổ vào áo cô, Lục An Tràm quay đầu lại mới biết là người nào, cô hít sâu một hơi trả lời: “Không sao.”
Trịnh Vãn Phương cười nhẹ: “Cần khăn giấy không?”
“Không cần đâu.”, Lục An Tràm từ chối rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rửa áo nhưng vẫn bị ố một mảnh, liền lấy điện thoại trong túi ra.
Mười lăm phút sau Trịnh Vãn Phương thấy cô ta đã thay một cái áo mới, gương mặt xụ xuống liền không vui, cô ta lấy đâu ra được cái áo không biết?
…
“Ông chủ hình như chỗ làm của bà chủ xảy ra chút chuyện.”
Mai Cẩn Nghiêu nghe xong ngước mắt lên, giọng nói rét lạnh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa nãy bà chủ gọi thần đem một cái áo đến công ty, lúc thần đưa thì bà chủ không nói gì chỉ bảo là đừng nói cho ngài biết chuyện này.”
“Ra ngoài đi.”
Mai Cẩn Nghiêu trực tiếp mở điện thoại lên: “Ăn gì chưa?”
Lục An Tràm cầm điện thoại nhìn xung quanh hạ thấp giọng: “Ôi em còn đang làm mà.”
“Không tiện nghe máy?”
Ra thì có chút không tiện thật, nhưng cô lại không nói ra, khẽ hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
“Không, muốn hỏi em hôm nay đi làm có mệt không.”
Cô cười đáp: “Không có.”, Thấy có người đến cô nhanh chóng nói: “Thôi em bận rồi, tối về sẽ nói chuyện với anh sao.”
Vừa cúp máy thì giọng nói không mấy tốt đẹp vọng lên.
“Làm việc không lo mà ra đi trò chuyện với trai, nhiếp ảnh mới này coi bộ nên đọc lại quy định của công ty rồi.”
Sao cái cô Trình này nguyên ngày nay cứ lảng vảng đến trước mặt cô, đã vậy mở miệng ra không có câu nào là mang ý tốt cả.
“Cảm ơn cô Trịnh đã nhắc nhở, nhưng mà chuyện này không đáng để cô Trịnh phải nhọc lòng đâu.”
Nghe câu “cô Trịnh” thì mày Trịnh Vãn Phương nhăn lại, vẻ mặt bày ra sự khó chịu: “Cô gọi tôi là gì?”
Lục An Tràm điềm đạm đáp: “Là cô Trịnh.”
“Ây chết, đứng nói chuyện với cô mà quên mất tôi có việc cần phải làm, xin phép cô Trịnh tôi đi trước.”
Trịnh Vãn Phương nhìn bóng lưng kia mi mắt không khỏi giật, cô nghiến răng, ý cô ta chê cô già đến nỗi phải xưng hô bằng cô, tức giận mà không thể trút ra, mỗi ngày đến chỗ làm đều thấy gương mặt cô ta là cô ưa không vô rồi.
Đối với chuyện bị hiềm khích như vậy, thì Lục An Tràm không mấy quan tâm, cô ta đáp lại cô cái gì thì cô sẽ đáp lại cái đó.
Mới bước vào chỗ làm việc thì cô lại nhận được một cuộc điện thoại, lúc bắt máy nghe xong cô sững người, không nói không rằng liền chạy đi như cơn gió, đến tổ trưởng kêu tên cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn.
Chạy đến bệnh viện cô thở hổn hển: “Ông chủ sao rồi?”
“Mới vào trong được một lúc.”
Lục An Tràm hít thở để giữ bình tĩnh: “Lý do ông chủ ngất xỉu?”
Trợ lý Từ kể lại đầu đuôi sự việc: “Lúc thần và ông chủ đi khảo sát công trình trong lúc không cận thận bị người khác đâm trúng, ông chủ ngã vào bãi cát, sau đó liền ngất đi.”
Nghe xong cô liền đoán ngay anh sạch sẽ quá nên mới ngất xỉu như vậy.
Do sự việc ngất xỉu này mà bác sĩ riêng bên nước Anh phải bay gấp qua đây để xem bệnh tình của Mai Cẩn Nghiêu.
“Cô là vợ của Mai tổng?”
Lục An Tràm gật đầu: “Vâng.”
“Vậy chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện một lúc được không?”
Cô nhìn cửa phòng bệnh, chần chừ một lát mới gật đầu.
Hai người tìm một quán nước gần bệnh viện.
“Xin giới thiệu tôi Titus, là bác sĩ tâm lý của Mai tổng.”
Lục An Tràm nghe ông ta nói mình là bác sĩ tâm lý cô có chút hoảng hốt: “Chồng tôi bị gì sao?”
“Cô bình tĩnh một chút.”, Ông cười: “Tôi cũng đã nghe Mai tổng nhắc đếnn cô một lần cũng đã rất lâu mấy năm trước, nhưng đến nay mới gặp mặt, quả thật là cô gái rất xinh đẹp.”
Cô không có tâm trạng mà nói chuyện vui với ông, vội lên tiếng: “Cảm ơn, nhưng thứ tôi muốn nghe không phải cái này.”
Ông ta thấy cô gái nóng lòng đến thế thì mới vào thẳng vấn đề: “Mai tổng mắc chướng ngại về tâm lý cũng vì nguyên nhân thế mới mắc phải bệnh sạch sẽ đến thái quá. Nguyên nhân gây ra tình trạng trên là do trước đây đã bị tác động mạnh đến tâm lý, cho nên bệnh nhân mới trở thành như vậy…”
Cô nghe một cách chăm chú, thấy ông dừng lại cô cuống lên: “Vậy?”
“Cái này cô nên hỏi Mai tổng.”
Lục An Tràm cắn môi: “Tại sao anh ấy lại không bài xích tôi?”, Điều này cô đã thắc mắc rất lâu vẫn chưa được giải đáp.
“Do tâm.”, Ông ta cười nhẹ: “Xúc phát từ trái tim, nói cách khác là yêu lẫn sự tin tưởng, cho nên cô mới có thể chạm vào Mai tổng.”
Nhất thời cô im lặng, mày nhíu lại, ngồi nhớ lại chuyện trước đây, nhưng không thể hiểu được, yêu? vì anh yêu cô nên chỉ có cô là anh không bày xích? Nhưng lúc ấy cô chỉ mới gặp anh thôi, không thể nào…
Lúc cô quay lại bệnh viện thì anh đã tỉnh, cô chạy đến cạnh giường: “Anh thấy mình thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Mai Cẩn Nghiêu lắc đầu: “Anh không sao.”
“Cẩn Nghiêu anh có gì giấu em?”, Cô nắm lấy tay anh, khẽ hỏi.
Mí mắt động đậy, nâng lên nhìn cô: “Sao hỏi vậy?”
“Hiện tại em muốn biết nguyên nhân tại sao anh lại trở nên như vậy?”
“Thật sự muốn biết?”
Cô cương quyết phải biết rõ mọi chuyện, gật đầu thật mạnh, không nghĩ bệnh sạch sẽ anh lại có nguyên nhân khác gây ra, lúc cô đang nắm bàn tay anh thì anh rút về.
Mai Cẩn Nghiêu không cảm xúc nói: “Lúc năm tuổi anh đã giết ba ruột mình.”
Lục An Tràm trợn mắt, anh không nhìn đến vẻ mặt của cô, tiếp tục nói.
“Ông ta là người điên, vợ mình còn giết được, đến cả con mình cũng không tha.”, Nhớ đến ký ức tâm tối đó bàn tay anh nắm chặt, ông ta giết vợ mình, còn đem máu của mẹ anh trét lên khắp người anh, mùi tanh kinh tởm vẫn luôn xung quanh người anh, trong ngày đó ông ta còn đem anh chôn sống.
Lục An Tràm che miệng khiếp sợ, anh bị chính ba ruột chôn sống?
Thấy cô không nói gì, anh cười giễu: “Dơ bẩn không? Thấy anh kinh tởm à?”, Thật sự anh không muốn cho cô biết, sợ cô sẽ vì nguyên nhân đó mà thấy anh dơ bẩn, tất cả mọi thứ trên đời anh đều thấy bẩn, nhưng chỉ duy nhất là cô, anh sợ cô chê anh bẩn thỉu.
Cô giật mình lấy lại trạng thái bình thường của mình, liền ngồi xuống mép giường, đầu gục lên vai anh, chậm rãi nói: “Không bẩn, không kinh tởm.”
Mai Cẩn Nghiêu sửng sốt, con ngươi anh đỏ lên nhìn xuống đỉnh đầu cô, chuyện này cứ nghĩ đem chúng giấu càng sâu không để cho cô biết, nhưng không ngờ một ngày cũng sẽ bị lộ ra, giọng anh có chút nghẹn: “Tràm Tràm xin em… Anh xin em đừng rời bỏ anh… Xin em đấy.”
Thấy tâm trạng anh thay đổi, cô không kìm được nước mắt, ôm chặt lấy cổ anh: “Không bỏ, bọn họ đối xử không tốt với anh, vậy thì để em, để em yêu anh, có được không Cẩn Nghiêu?”
Anh vùi mặt vào cổ cô, tay ôm chặt lấy cô không đáp.
Cô ôm anh lặng lẽ rơi nước mắt, không ngờ một đứa trẻ năm tuổi phải trải qua tháng ngày ghê tởm đó của chính người thân của mình gây nên, làm sao có thể đem máu trét lên khắp cơ thể còn chôn sống người vẫn còn thở nữa, thật sự quá điên rồ.
“Có phải rất ngộp thở không?”, Cô nghẹn ngào hỏi.
Mai Cẩn Nghiêu biết cô hỏi đến chuyện gì, anh đáp: “Ừm, rất khó thở.”, Trong đêm đó mẹ mất, còn bị ba chôn sống, trong lúc đó những đất cát vùi lấp vào người anh, lúc cảnh sát đào lên thì anh còn sót lại một chút hơi thở.
Cô đau lòng càng ôm chặt anh hơn: “Thật muốn trói ông ta lại, sau đó đào cái hố chôn ông ta xuống đó, để ông ta nếm mùi chết là như thế nào.”
Bỗng anh nhếch môi: “Không cần, anh tự tay giết chết ông ta rồi.”
Lục An Tràm mím môi, cô không muốn hỏi anh đã giết bằng cách nào, anh không nói thì tốt nhất cô không nên hỏi.
Vì những lý do đó đã khiến anh trở thành một người tàn khóc đến vậy.