Rồi sau đó tiểu Thiến đem chuyện nàng là Hắc Sơn lão yêu lại nói một lần, trong lòng cảm giác còn đầy thú vị, hơn nữa hiện tại tướng công so với đêm đó thú vị hơn nhiều. Hai người đàm tiếu chuyện cũ, thu thập lầu các, phương diện này tiểu Thiến nếu so với Hứa Tiên có tác dụng hơn nhiều. Cuối cùng Hứa Tiên dứt khoát ngồi ở một bên, thấy tiểu Thiến từ trên xuống dưới sắp xếp, tro bụi bay lên nhưng nàng không nhiễm một hạt, nụ cười tươi đẹp thanh lệ như tiên.
Rốt cục thu thập thỏa đáng, hai người đều ngồi xuống thở một hơi, Hứa Tiên ngồi ở đó, mặt dính chút bụi đất, tiểu Thiến cười vươn tay giúp hắn lau đi.
Đầu ngón tay mát lạnh như ngọc lướt qua trên mặt Hứa Tiên, nét mặt của tiểu Thiến tươi cười như hoa đối với mình.
Hứa Tiên mặc dù đã gặp không ít nữ tử phong hoa tuyệt đại như sư tỷ Ngư Huyền Cơ, hoa khôi Thải Phượng, nhưng sư tỷ luôn bày làm ra một bộ dáng nghiêm sư, tết nguyên tiêu một ít lần thất thố, kết quả bế quan đến hiện tại cũng không gặp mình. Mà Thải Phượng lại cách hắn quá mức xa xôi, bất quá vài lần duyên phận, chưa bao giờ để vào trong lòng.
Chỉ có tiểu Thiến trước mặt từ Lan Nhược Tự cứu giúp đến một đường thân mật, thì một mực gần như không thể đụng đến, giờ phút này Hứa Tiên không tự chủ nắm lấy bàn tay mềm mại không xương kia của nàng. Tiểu Thiến đỏ mặt lên nhưng cũng không giãy đụa.
Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới mục đích chính mình vào các liền vội vàng buông tay, xấu hổ ho khan hai tiếng, cảm giác bị khảo nghiệm trước tiểu Thiến một mực dịu dang ôn nhu trong trẻo.
Tiểu Thiến có chút thất vọng cúi đầu xuống, nhưng làm cho Hứa Tiên không tưởng được chính là tiểu Thiến cũng không có dùng ánh mắt u oán có lực sát thương nhất của mình mà dùng tay dịu dàng sờ lên mặt hắn ôn nhu nói:
– Ta biết rõ, tướng công là thương tiểu Thiến nhất, nhưng tướng công cũng có bất đắc dĩ chỗ a! Tiểu Thiến minh bạch, tiểu Thiến sẽ chờ tướng công minh bạch.
Nói xong nói xong tiểu Thiến dần dần trở nên trong suốt, hóa thành một hồi thanh khí mà đi.
Hứa Tiên ngồi yên tại chỗ, suy nghĩ thật lâu, trong đầu tựa hồ nhớ tới mấy thứ gì đó, lẩm bẩm nói:
– Thật sự là là ta không minh bạch sao?
Hứa Tiên chợt lắc đầu, phảng phất muốn đem dao động do dự cùng hoang mang giờ phút này ra khỏi đầu.
Hứa Tiên cung kính đứng ở trước mặt Pháp Hải nói:
– Đại sư, ta đã học thuộc lòng.
Phan Ngọc cùng Nguyên Không trưởng lão đứng ở một bên, đều thay hắn cao hứng.
Pháp Hải ánh mắt sáng quắc, thanh âm to như chuông đồng nói:
– Thật sự là học thuộc lòng?
Hứa Tiên cũng cao giọng nói:
– Thật sự học thuộc lòng!
Nói xong mới cảm giác vừa rồi trong nháy mắt đó, tựa hồ lại không thể tự chủ, những gì hắn học hay không học đều bị nói ra, không có khả năng nói dối được.
Pháp Hải gật đầu nói:
– Tốt. Lão nạp sẽ dạy ngươi đại Lôi Âm thuật này.
Hứa Tiên cau mày nói:
– Đây chính là đại Lôi Âm thuật.
Lập tức, trong thanh âm của Phan Ngọc nói tựa hồ mang theo uy nghiêm lớn lao khiến cho người ta không thể không khuất phục.
– Ngã phật hàng ma đúng là kim cương trừng mắt (bộ mặt hung ác giận dữ) cùng đại Lôi Âm thuật, kim cương trừng mắt chính là tứ phía bát tí sáu trận chiến Kim Thân, mà đại Lôi Âm thuật chính là hạt ngữ chú cơ bản. Tu đến đỉnh phong có thể đại Quang Minh chú, có thể nói Lục Giáp Mật Chú. Ngươi có nguyện ý không học?
Hứa Tiên đương nhiên nói:
– Ta nguyện học.
Pháp Hải thật thống khoái nói:
– Tốt, ta liền dạy ngươi đại Lôi Âm thuật bất truyền lục nhĩ, mọi người tránh lui.
Pháp Hải nói:
– Ta hiện tại thi triển cho ngươi xem, ngươi dụng tâm nghe.
Hứa Tiên gật đầu đồng ý, ngưng thần tĩnh khí. Chỉ thấy Pháp Hải khí cũng không hấp một ngụm, đột nhiên hé miệng, phảng phất rống một tiếng, lại không bất kỳ thanh âm gì truyền tới.
Pháp Hải hỏi:
– Ngươi nghe thấy được sao?
Hứa Tiên lắc đầu, đột nhiên chuông đồng ở Linh Ẩn tự vang một tiếng lớn khiến cho trong chùa loạn thành một mảnh. Nói ra thì quái dị, nguyên lai chuông lớn không gõ tự kêu, lại nghe thanh âm quát lớn của Nguyên Không mới chậm rãi đình chỉ. Chỉ nghe một tiếng chuông nữa tiếng vang không ngừng. Hứa Tiên đếm thầm, vang lên bảy bảy bốn mươi chín âm thanh mới ngừng, chắc hẳn Pháp Hải tính toán tốt. Hứa Tiên quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Pháp Hải, đây chính là ảo diệu của đại Lôi Âm thuật sao?
Pháp Hải thấy hắn không rõ, cũng không nói nhiều:
– Ta làm lại một lần, rõ thì rõ, không rõ thì không rõ a!
Trong lòng Hứa Tiên không còn cái gì oán giận phiền não chi ý. Ngược lại càng thêm trấn định, suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của Pháp Hải: Dụng tâm nghe.
Đúng rồi, không phải dùng tai, chỉ dùng tâm, lập tức vận khởi thần hồn, khom người nói:
– Đại sư mời!
Hứa Tiên nói xong lập tức tiến vào trạng thái tu luyện ngày bình thường, nhưng không dám tại giữa ban ngày thu nạp thái dương chi lực. Chỉ là chủ tinh trong cơ thể phá t ra một hồi hào quang tới cực hạn, đôi mắt bắn ra một vòng kim tuang. Mà giờ khắc này Công Đức ngọc bài cũng lưu chuyển lên quang hoa.
Pháp Hải gật gật đầu khen ngợi, ngộ tính của kẻ này thật sự là không giống tầm thường, dùng kinh Phật khảo nghiệm hắn ngược lại là mình hẹp hòi chút. Bất quá Pháp Hải cũng không nói nhiều, lại há miệng ra.
“Rống ” một tiếng vang thật lớn như khiến trái tim Hứa Tiên muốn nổ tung, thực như Lôi Âm Sư rống, làm cho tâm thần người kích động, lúc này đây Hứa Tiên tỏ tường cảm ứng được, từ trên người Pháp Hải phát ra phách lực cường đại. “Thấy như quầng sáng tràn ra. Hứa Tiên ngây người nửa ngày, giống như đang thưởng thức, giống như đang suy tư.
– Hiểu chưa? Thế gian cũng có sư tử rống, bất quá là pháp môn vận khí bình thường mà thôi, ngươi đã biết được đạo lý đại Lôi âm?
Hứa Tiên lại trầm tư một chút, gật đầu nói:
– Đã minh bạch.
Tuy rằng chỉ có một lần, nhưng hắn ở trạng thái “Cảm giác” cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa hắn vừa rồi đã dùng tới pháp môn “Tuệ Tâm”, đem kí ức trong nháy mắt thả chậm vô số lần trong đầu, tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần, đã có nhiều thể ngộ.
Tuy rằng muốn chính thức sử xuất pháp môn như vậy còn cần một thời gian, nhưng không thể nghi ngờ đã có một cái phương hướng, một con đường. Đây chính là có người dạy cùng với không có ai dạy phải tự mò mẫm. Tu luyện hết thảy cửa bắt đầu chính là phương hướng chỗ này. Tựa như võ giả thế gian đứng trung bình tấn, nếu như người thường khả năng căn bản không biết đứng trung bình tấn, cho dù biết rõ, cũng rất khó minh bạch, muốn như thế nào mới tính toán chính xác, chỉ sợ có luyện mười năm cũng không một chút tác dụng, nói không chừng ngược lại còn có chỗ hại.
Pháp Hải trầm giọng nói:
– Đã minh bạch, thì cũng nên gọi một tiếng sư phụ. Chờ ngươi chừng nào rống được một tiếng như thế, tai nghe không nghe thấy coi như nhập môn. Đến lúc đó vi sư có khảo nghiệm khác cho ngươi.
Đại Lôi Âm Thuật này chính là hết thảy cơ bản của ngôn chú, còn Phật môn tiếp xúc che giấu hắn. Pháp Hải không có tư tàng, nhưng một ngày kia thật muốn học đại Quang Minh Chú, còn tưởng là có khảo nghiệm khác, Pháp Hải cũng muốn tiến hành theo chất lượng dẫn Hứa Tiên nhập môn.
Hứa Tiên thấy Pháp Hải thiệt tình truyền thụ thì không khỏi nhíu mày hỏi:
– Nếu là có một ngày, đạo của tại hạ khác với đạo của đại sư thì ta nên làm như thế nào?
Pháp Hải lên tiếng cười nói:
– Ta là người xuất gia, há lại chấp nhặt như vậy. Nếu như ngươi đi con đường khác thì lão nạp thì chúng ta sẽ tới luận một phen, nếu là luận không rõ, thì so sánh với nhau. Lão nạp chắc chắn nhốt ngươi ở trong cái chuông lớn, rống lên bảy bảy bốn mươi chín thanh âm, xem ngươi ngộ hay là không ngộ.
Hứa Tiên không nói gì, nắm đấm lớn chính là đạo lý ah! Sau đó lại bật cười, hòa thượng sảng khoái khá lắm, người tu hành không phải là như thế ấy ư, chỉ cần có một cái đạo đủ lớn, muốn có thể đi được rất xa thì nhất định có một nắm đấm đầy đủ sức mạnh. Đến lúc đó không cần nói nhảm, một lần là được rồi, không có gì không cần hiểu. Nhưng hòa thượng này sảng khoái nói như vậy tức còn xảo trá, nói rõ muốn khi dễ chính mình tu hành thời gian ngắn, lực nông cạn.
Hứa Tiên cất cao giọng nói:
– Tốt, sư phó, tương lai thì hãy xem đạo của ta có thể hơn ngươi hay không.
Trong lòng Hứa Tiên còn thầm nghĩ: ngươi khi dễ ta lực mỏng, ta lại muốn lấn ngươi ít người. Đến lúc đó với ngươi ” luận đạo ” đương nhiên không phải mình ta. Ta cùng Tiểu Bạch, lại tiểu Thanh đánh ngươi thành đầu heo.
Hai nguời nhìn nhau cười cười, ai cũng đều có tâm tư, tuy nhiên cũng cảm thấy thoả mãn. Hứa Tiên là vì đã lấy được pháp môn có uy lực, chân chính có chiến lực của mình. Còn Pháp Hải tức thì là vì lập thành danh phận thầy trò tương lai cũng tốt cho việc quản thúc Hứa Tiên.
Về phần vấn đề quản thúc không được Hứa Tiên thì hắn không hề nghĩ ngợi qua, hắn này hơn một nghìn năm cũng không phải ăn cơm trắng. Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn không thể dùng sức mạnh, tính tình của Hứa Tiên cũng tuyệt không phải dùng sức mạnh có thể bức bách được, còn cần nhịn quyết tâm đến cùng để dẫn đạo hắn. Để cho một thanh niên không có nhận thức, lạc trong hồng trần vào cửa phật quả thực không khó. Chính mình năm đó cũng qua tuổi thanh niên mới bắt đầu thanh tu. Nhưng vô luận như thế nào, bởi vì nhân đã gieo xuống rồi, chỉ đợi ngày sau kết quả là được. Mà thời gian, hắn có rất nhiều.
Hứa Tiên đi ra khỏi cửa phòng, ánh nắng ôn hòa chiếu lên người.
Phan Ngọc đi tới nói:
– Xem ra là học xong.
Hứa Tiên cười ha ha nói:
– Đó là tự nhiên, chỉ chờ ta luyện được tuyệt thế pháp môn thì sẽ cho lão….sư phó biết được Hứa Tiên ta không phải mặc hắn thích nặn bóp kiểu gì cũng được.
Phan Ngọc liếc hắn thật sâu, lại thở dài nói:
– Ngươi thật sự quyết tâm phải đi đạo này sao?
Hứa Tiên phất phất tay nói:
– Yên tâm đi, lực lượng chỉ thủ đoạn, không cần cố ý tôn sùng, cũng không cần chuyên môn hạ thấp.. Đều xem ta điều khiển như thế nào mà thôi, chỉ cần quyết tâm không đổi thì tu cái gì chẳng lẽ lại có khác biệt.
Phan Ngọc lo lắng nói:
– Ai cũng cho là mình sẽ không cải biến, nhưng oái tâm tính toán như thế nào thì không thể khống chế nổi.
Thật giống như ta không nghĩ tới gặp được ngươi, càng thêm khống chế không nổi mình như bây giờ.
– Vậy thì ta sẽ dựa vào ngươi.
Hứa Tiên cười nói.
– Dựa vào ta?
Phan Ngọc kinh ngạc hỏi lại.
Hứa Tiên nhìn qua màu xanh mơn mởn trên ngọn cây, ánh mặt trời đang chiếu ở nơi nào.
– Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ minh bạch chính mình nên làm người như thế nào. Nếu quả thật chạy đến thâm sơn lão Lâm tu cái bốn mươi năm mươi năm, đi ra xem xét giai nhân bằng hữu đều toàn bộ chết sạch, trong lòng không thay đổi mới là lạ.
Một câu nói kia của Hứa Tiên đại khái khái đem rất nhiều người tu hành đều mắng.
Phan Ngọc cười nhạo một tiếng khiến bách hoa thất sắc, móc ra hai tờ thiệp mời mạ vàng tinh xảo nói:
– Vừa vặn có người mời ngươi uống hoa tửu, để cho Hán Văn ngươi nhận thức nhiều hơn mỹ hảo thế tục, miễn cho ngày nào đó thực nghĩ không ra, chạy đến trong núi sâu làm dã nhân. Text được lấy tại Truyện FULL
Hứa Tiên một quái lạ hỏi lại:
– Mời uống hoa tửu! Cái nào như thế làm việc thiện tích đức mà được sao?
Tiếp nhận thiệp mời xem xét, hắn cười nói:
– Thừa lúc thuyền hoa Thải Phượng vào Trường Giang chơi Xích Bích, Kim Thánh Kiệt đưa ra thủ bút thật lớn a.
Phan Ngọc trong lòng trầm ngâm, nàng thật sự không muốn tại thời điểm lúc này đi Xích Bích… So với nó thì nàng càng muốn cùng bên người Hứa Tiên đi du sơn ngoạn thủy hơn.
Bất quá tuy Hứa Tiên không phải đồ háo sắc nhưng hắn còn nói qua mình cũng muốn vợ bốn thiếp kia mà, hơn nữa Thải Phượng lại mỹ nhân như vậy. Bây giờ tự nhiên đưa ra hai cái thiệp mời làm cho nàng do dự một chút.
Nhưng trách nhiệm chính là trách nhiệm, nhi tử Giang Nam cự phú không thể không kết giao đấy.
Ngày xuân hoà thuận vui vẻ, dương liễu rì rào xanh tươi rủ xuống hồ, hoa thuyền lơ đãng trôi trên sông, thân thuyền có mây mù gợn sóng, đầu mũi thuyền còn có đầu rồng phun nước khiến cho nó lộ ra vẻ khí phái.
Người chèo thuyền hoặc đứng hoặc ngồi, mấy thanh niên cách ăn mặc thư sinh không phải bàn về thi từ câu đối gì cả, mà là về hai nhân vật phong vân.
– Hạ huynh ngươi nói đi, bài từ đó thật sự là Hứa Tiên làm được sao? Hắn thoạt nhìn không giống người tài văn chương phong lưu a.
Hạ Tử Kỳ gật gật đầu cũng không nguyện nhiều lời, trong khoảng thời gian này Hứa Tiên cùng Phan Ngọc du sơn ngoạn thủy, người cảm thấy bực bội nhất là hắn. Thường xuyên cắn răng nói nếu là ta cùng Phan Ngọc nói chuyện với nhau cùng nhau du sơn ngoạn thủy thì tốt biết bao. hiện tại ai cũng nhìn ra Phan Ngọc coi Hứa Tiên như bằng hữu tri kỉ mà đối đãi rồi.
Một người thư sinh khác lại nói:
– Bất quá bợ đỡ được Phan gia công tử mà thôi, nào có tài cán gì hơn người.
Lời này nói ra ngay cả chính hắn đều ngửi được mùi vị ghen ghét nồng đậm, trong lòng không khỏi thầm mắng mình nhanh nhảu đoảng. Đều nói ai cũng muốn một bước đạp mây xanh, nhưng nếu người bên cạnh đạp được mà mình không, hơn nữa còn nói lời xem thường người đó thì quả thật tư vị rất phức tạp, khó mà nói nên lời.