“Đây là phía tây Hiên Viên, cách đây không xa có một trấn nhỏ. Những người bị hại đều ở đó.”
“Trấn này tên là gì?” Ngải Thiển dứt khoát ngổi xổm xuống, chống hai tay lên đùi Nguyệt Ca, ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời lóe lên. Giọng nàng trong trẻo du dương như tiếng chim vàng anh hót buổi bình minh.
“Trấn Tây Lâm.” Giọng Nguyệt Ca hơi lạ, ngón tay run run. Đùi hắn vốn không có cảm giác, sao trong khoảnh khắc Ngải Thiển tay Ngải Thiển chạm vào lại có cảm giác tê dại truyền tới, đánh thẳng vào trái tim khiến nó đập lỡ một nhịp vậy?
Ngải Thiển không phát hiện ra điều bất thường của Nguyệt Ca, còn thay đổi tư thế để mình có thểd♦đ♦L♦q♦đdựa vào thoải mái hơn, hỏi tiếp: “Trong trấn có bảo bối gì không nhỉ? Chúng ta đi xem thử nhé?”
“Người trong trấn đều sống nhờ nghề đi săn.” Nguyệt Ca nhịn cảm giác muốn bật cười xuống. Nhờ những lời này của Ngải Thiển mà cảm giác khác thường của hắn tan đi trong nháy mắt.
“Có phải đi săn trong này không?” Đôi mắt sáng của Ngải Thiển lóe lên, đại não bắt đầu hoạt động.
“Ừ.” Hơi gật đầu.
Chẳng trách. Điều này có thể giải thích tại sao nam nhân lại bị hại. Nhất định là bị yêu quái ô uế đánh lúc đi săn rồi. Nhưng — “Bọn họ không biết ở đây có yêu quái à? Sao vẫn quay lại?”
Nguyệt Ca khẽ nhíu mày, cười khẽ, nói: “Biết thì sao? Muốn sống sót thì bọn họ nhất định phải tới đây săn thú. Họ còn một nhà già trẻ phải nuôi mà.”
“Ừm.” Ngải Thiển cau mày. Từ nhỏ nàng đã sống trong cuộc sống đầy đủ sung túc nên không thể giải thích được tại sao biết rõ có nguy hiểm mà còn làm? Nguyệt Ca khẽ thở dài, vươn tay sờ sờ đầu Ngải Thiển, nói: “Muội muốn tới trấn trên xem thử thì chúng ta đi thôi. Ở đây cách Tử Nguyệt môn chúng ta rất xa. Triều đại Hiên Viên phân thành Đông Tây Nam Bắc – bốn Hiên Viên, Tử Nguyệt môn nằm trên núi Tử Nguyệt thuộc phía đông Hiên Viên, mà đây là ở tây Hiên Viên. Muội thử nghĩ xem có xa không?”
“Xa!” Ngải Thiển gật đầu thật mạnh, một ở phía đông, một ở phía tây, không phải xa bình thường.
“Đúng vậy. Chúng ta tới trấn trên thôi.” Nguyệt Ca phất tay áo, di chuyển tức thời khỏi chỗ này.
Một giây sau, Ngải Thiển liền phát hiện ra chỗ mình đứng đã thay đổi. Phía trước có tiếng độngd✪đ☆L☆q✪đồn ào truyền tới. Một cánh cửa đỏ chói cao vút đứng sừng sững tựa như cổng thành, trên có ba chữ “Trấn Tây Lâm” cực to cứng cáp, hai bên có binh lính cầm thương, mặc khôi giáp đứng canh.
“A! Trấn này có nhỏ thật không? Sao nhìn như cửa thành vậy?” Ngải Thiển kinh ngạc không thôi.
“Tất cả trấn nhỏ đều như thế, không sao chứ?” Nguyệt Ca ngước mắt, ánh mắt hờ hững mang đầy nghi ngờ. Trấn nhỏ theo lời hắn là cực kỳ bình thường, sao nha đầu này lại thấy lạ?
“À…Là do muội nghĩ nhiều.” Ngải Thiển thu hồi ánh mắt lập tức. Sao có thể lấy hiểu biết trước kia mà đánh giá thế giới này được?
“Ha ha…” Nguyệt Ca cười khẽ, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, chúng ta vào thôi.” Ngải Thiển đi ra phía sau Nguyệt Ca đẩy xe lăn cho hắn.
Hai người chậm rãi tiêu sái bước tới cổng thành. Hai binh lính canh giữ vừa thấy hai người thì liền trợn mắt há hốc mồm. Đồng tính thì đẩy nhau nhưng khi bọn họ vừa thấy Nguyệt Ca đã bị ánh sáng từ người hắn thu hút, bất tri bất giác bị hạ gục. Đây có phải nam nhân không? Dung mạo như tiên giáng trần, khí chất cũng như thế. Bọn họ gặp được thần tiên sao?
Không chỉ có hai binh lính dại ra, quên đi trách nhiệm phải kiểm tra người ra vào mà cả những người đi qua, nhìn thấy Nguyệt Ca đều kinh ngạc như thế. Bọn họ ào ào dừng bước lại, quên mất chuyện mình phải làm.
Mặt Nguyệt Ca vẫn bình tĩnh,d∞đ∞L∞q∞đkhông hề mất tự nhiên bởi cái nhìn chăm chú của người khác, dường như bọn họ không lọt vào mắt hắn.
Ngải Thiển không thích chút nào. Vì sao những người này chỉ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Nguyệt Nguyệt? Nàng cũng là tiểu mỹ nữ đáng yêu đấy. Tuy đúng là Nguyệt Nguyệt đủ đẹp nhưng nàng cũng có chút nhan sắc chứ bộ? Sao lại không nhìn nàng?
Đi qua lính canh cổng thành một cách thuận lợi nhưng Ngải Thiển vẫn không nhịn được mà hung hăng trừng mắt với họ, đồ gia hỏa có mắt không tròng.
Hai mắt binh lính vẫn đang dại ra, nhìn Nguyệt Ca chằm chằm.