Huynh ấy muốn làm gì? Ngải Thiển ngửi thấy mùi hương tản ra từ người Nguyệt Ca rất rõ. Nàng vẫn chưa rõ lắm Nguyệt Ca muốn làm gì. Nàng không tin hắn sẽ làm gì mình.
Nguyệt Ca ngồi vào chỗ của mình, vươn tay đỡ lấy bờ vai của Ngải Thiển: “Xếp bằng vào, ngồi thẳng lên.”
Ngải Thiển máy móc nghe theo lệnh của Nguyệt Ca. “Nguyệt Nguyệt…”
“Đừng nói chuyện.” Nguyệt Ca thanh nhã nói.
“À…” Ngải Thiển ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Nhắm mắt lại.”
Ngải Thiển nhắm mắt lại ngay lập tức, phối hợp rất tốt.
Nguyệt Ca cười khẽ, cũng từ từd❋đ❋L❋q❋đnhắm mắt lại, hai tay đặt lên lưng Ngải Thiển. Cảm giác hơi lạnh khiến Ngải Thiển không tự chủ được mà run lên rồi lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Một dòng nước ấm truyền vào trong người Ngải Thiển từ nơi tay Nguyệt Ca và lưng nàng tiếp xúc với nhau, chảy xuôi trong tứ chi bách hài.
“Có thể sẽ rất đau, muội cố chịu một chút.” Nguyệt Ca bỗng lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm.” Ngải Thiển khẽ đáp. Vừa mới bắt đầu thì nàng cảm thấy dòng nước ấm này chảy vào cơ thể tạo cảm giác rất dễ chịu, có thấy đau đâu? Nàng thấy lời Nguyệt Ca thật khó hiểu. Nhưng không lâu sau nàng đã cảm thấy chỗ khác thường. DÒng nước ấm tràn đầy kinh mạch toàn thân như muốn phá tan tất cả kinh mạch trên người nàng. Nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Nguyệt Ca, chắc chắn hắn muốn tốt cho nàng.
Cảm giác xương cốt đau đớn như bị nghiền nát khiến Ngải Thiển không nhịn được mà kêu to, tiếng kêu vô cùng thảm thiết như sắp thổi bay nóc nhà, truyền khắp núi Tử Nguyệt. Cuối cùng, nàng không chịu nổi nỗi đau như thế nên ngất xỉu.
Nhưng động tác của Nguyệt Ca không hề dừng lại. Hắn rót tiên khí vào người Ngải Thiển không ngừng, đả thông tiên cốt cho nàng. Chỉ có làm vậy thì nàng mới có thể tu luyện tiên pháp.
Ngải Thiển đã mất đi ý thức, thân thể mềm nhũn, mặc Nguyệt Ca dày vò.
Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời đã mọc lặn mấy lần bên ngoài.
Khi Ngải Thiển từ từd✲đ✲L✲q✲đmở mắt ra thì cảm thấy toàn thân dồi dào tinh lực, cơ thể cũng nhẹ bẫng như không có trọng lượng. Nàng run lên một cách kỳ lạ, cảm thấy người mình như bay lên.
Nàng cả kinh, vội vàng áp chế thân thể, ngã lại về giường, từ từ thu hồi lại ý thức. Nàng lại té xuống rồi. Nàng vội xoay người nhìn về phía Nguyệt Ca thì phát hiện ra hắn cũng ngã xuống giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép chặt.
“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt…” Ngải Thiện vội vã vươn tay lay nhẹ người Nguyệt Ca, một tay dò hơi thở của hắn. May mà vẫn còn hơi thở, dường như chỉ kiệt sức mà ngủ mê man thôi. Rốt cuộc thì Nguyệt Nguyệt đã làm gì với nàng? Nàng chỉ cảm thấy thân thể tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.
Đôi mắt sáng ngời nhìn Nguyệt Ca đầy lo lắng, giữa mờ mịt chỉ biết đợi chờ Nguyệt Ca tự tỉnh lại. Nàng vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn nhã của hắn, cúi đầu thì thấy đôi mắt phượng xinh đẹp đã mở to.
“Huynh tỉnh rồi?” Ngải Thiển không xấu hổ khi bị bắt gặp mà hưng phấn hô to.
“Ừm.” Nguyệt Ca khẽ nhếch môi, đáy mắt cũng có tia sáng mừng rỡ lóe lên. May quá, hoàn thành thuận lợi rồi.
“Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc huynh đã làm gì với muội vậy? Huynh làm thế là vì cái gì? Sao muội lại có cảm giác bây giờ thân thể tràn đầy sức mạnh?” Thấy Nguyệt Ca không sao, Ngải Thiển khó nén sốt ruột, hỏi vấn đề của bản thân.
“Ta không sao.” Nguyệt Ca từ từ ngồi dậy, khẽ nói: “Ta đả thông tiên cốt cho muội.”
“Là sao?” Ngải Thiển nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Nguyệt Ca. Tiên cốt là gì?
“Có tiên cốt thì muội có thể tu luyện tiên pháp dễ dàng hơn, có thể coi là bán tiên. Nhưng vẫn chưa dùng được tiên pháp. Cũng có tuổi thọ dài tiên.”
Ngải Thiển nghe, dường như đã hiểu, nhưng — có tuổi thọ như tiên? “Có tuổi thọ như tiên là sao? Chẳng lẽ sau này dung mạo và thân thể của muội sẽ không thay đổi?”
“Ừ, có thể nói như vậy.” Nguyệt Ca gật đầu, áp chế sự không thoải mái trong cơ thể. Để có thể thay đổi tiên cốt cho Ngải Thiển, hắn phải tốn không ít tiên khí.
“A a a a….” Ngải Thiển kêu to, “Muội vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn đâu, sẽ không dài quá chứ? Huynh muốn muội có dáng người gầy đét thế này mãi sao?” Nghĩ vậy, Ngải Thiển cảm thấy thật thê lương.
“Này…” Nguyệt Cad⊱đ⊱L⊱q⊱đkhông thể tưởng tượng được Ngải Thiển sẽ có phản ứng này, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Phải không? Phải không?” Ngải Thiển không quan tâm, tiếp tục hỏi tới.
“Việc này quan trọng lắm à?” Đôi mắt phượng của Nguyệt Ca quét khắp người Ngải Thiển. Như bây giờ rất tốt mà, sao nha đầu lại kêu thảm như thế?
“Rất quan trọng, đương nhiên rất quan trọng.” Ngải Thiển liều mạng gật đầu.
“Như bây giờ là tốt rồi, đáng yêu lắm.” Nguyệt Ca vươn tay sờ sờ đầu Ngải Thiển, nói rất nghiêm túc.