Ngải Thiển nghiêng đầu, khó hiểu mà hỏi: “Sao ta lại phải nói trước?”
“Không vì gì cả.” Hàng mày kiếm của nam tử nhếch lên, giọng ấm áp hơn một chút.
“Tên huynh là gì?” Ngải Thiển khoanh hai tay lại, bình tĩnh hỏi.
“Hiên Viên Hoặc.” Chẳng hiểu tại sao Hiên Viên Hoặc lại thốt ra tên mình, nói xong mới sợ ngây người. Sao hắn lại tự báo tên họ ra vậy?
“Hiên Viên Hoặc?” Ngải Thiển chớp chớp đôi mắt, nhìn thẳng vào Hiên Viên Hoặc khiến hắn dựng cả tóc gáy.
“Đúng vậy.” Đã nói ra thì hào phóng thừa nhận đi. Hiên Viên Hoặc nghĩ như thế.
“Là thần thánh phương nào? Không từng nghe nói…” Ngải Thiển lắc đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Khỏi phải nghe nói…” Hiên Viên Hoặc cười nhạt một tiếng. Tuy thanh danh mình vang dội ở nhân gian nhưng tại tiên mônd✣đ✣L✣q✣đthì ai lại đi để ý hư danh ở đó đâu? Khí chất của nữ tử này rất thuần khiết, quanh thân lưu chuyển tiên khí mờ mờ, không giống như là yêu quái. Chẳng lẽ là người của tiên môn khác?
“Sao huynh lại xuất hiện ở đây?” Ngải Thiển suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy cần phải tìm hiểu thân phận của nam tử này. Tuy không cảm giác được nguy hiểm nhưng vì Nguyệt Nguyệt, nàng phải chú ý từng người khả nghi một.
“Ngươi nói trước đã.” Hiên Viên hoặc hếch cằm, bày ra tư thế không nhường bước.
“Dựa vào cái gì chứ?” Ngải Thiển cũng hếch cằm lên, không chịu yếu thế, hỏi.
“Dựa vào…Cô nương hẳn là nên nói trước.” Hiên Viên Hoặc kiên quyết nói.
Ặc? Chẳng lẽ đây là đang ưu tiên cho nữ sĩ à? Ngải Thiển nhìn Hiên Viên Hoặc bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Tư tưởng của nam nhân này thật tiên tiến.
“Sao vậy?” Hiên Viên Hoặc thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc miệng của Ngải Thiển, nghĩ mãi không ra.
“Không sao. Huynh đây là đang giả bộ phong độ của thân sĩ. Phong độ thân sĩ chân chính là nữ sĩ bảo huynh làm gì thì huynh đều phải khiêm nhường.” Ngải Thiển thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, trịnh trọng nói.
“Giả bộ phong độ thân sĩ? Nữ sĩ?” Mặt Hiên Viên Hoặc đầy hoang mang, nhìn Ngải Thiển. Đây là ngôn ngữ của nước nào vậy? Sao hắn nghe không hiểu.
Biết mình nói quá hiện đại, Ngải Thiển chống hai tay vào hông, giải thích: “Ừm, ý là cho dù cô nương nói gì thì huynh đều phải nghe. Đây mới là hành vi quân tử nên có.”
“Quân tử?” Hiên Viên Hoặc cười cười, “Ta có nói ta là quân tử à?”
“Huynh chưa nói nhưng huynh cũng cần phải coi đây là mục tiêu phấn đấu, cố gắng hướng về phía quân tử.” Ngải Thiển giảng giải đầy thâm ý.
Hiên Viên Hoặc nửa hiểu nửa không, phản bác lại: “Ta không có hứng thú.”
Im lặng.
Ngải Thiển phát hiện ra điều bất thường. Khí áp xung quanh đột nhiên thấp xuống, chỉ thấy Hiên Viên Hoặc một giây trước còn bình thường, lúc này đang cầm trường kiếm trong tay, mặt âm trầm nhìn nàng. Ánh mắt này tựa như đang nhìn kẻ thủ giết cha vậy.
Trái tim Ngải Thiển thót lên một cái. Tuy nàng không biết tình huống ra sao nhưng cũng cảm giác được nguy hiểm. Nàng nâng chân lên định chạy, chỉ tiếc nàng có tiên cốt nhưng lại không biết sử dụng thế nào.
Chân nàng nhanh, kiếm của Hiên Viên Hoặc còn nhanh hơn.
Trường kiếm sắc bén đâm về phía Ngải Thiển. Nàng thấy thanh kiếm gần trong gang tấc liền nghiêng người lăn một vòng theo bản năng, tránh thoát một kiếm trong tích tắc. Nàng ngã nhào xuống đất, hồn bayd♣đ♣L♣q♣đkhỏi xác, nhìn Hiên Viên Hoặc. Người này làm sao vậy? Đột nhiên như thay đổi thành một người khác. Tuy mới tiếp xúc không bao lâu nhưng rõ ràng vừa nãy nàng không hề cảm giác được nguy hiểm từ hắn. Là cái gì khiến hắn trở nên thô bạo như vậy? Ngải Thiển vừa hoang mang lại vừa cảm thấy thật uất ức.
Nhưng không có nhiều thời gian rảnh để Ngải Thiển nghĩ thông vấn đề, hàn kiếm lạnh như băng lại đánh qua đây một lần nữa.
Trong mắt Hiên Viên Hoặc chỉ còn lại sát khí tràn đầy, đâu còn chút nhân khí nào? Bây giờ mục tiêu duy nhất của hắn là giết người trước mắt mình.