Dường như Lưu Niên cũng không cam chịu yếu thế. Thanh trường kiếm màu đen trong tay hắn chém ra mạnh mẽ, không cho đối thủ thời gian thở, một kiếm một người, trong nháy mắt đã giải quyết hơn một nửa tiểu ma.
Nguyệt Ca ngồi giữa xe lăn, ngón tay thon dài đặt trên tay ghế, hờ hững nhìn tình hình cuộc chiến chứ không tham gia.
Hai người Vân Chiến và Lưu Niên ứng phó rất nhẹ nhàng, không tới một khắc đồng hồ đã giải quyết sạch sẽ những con tôm nhỏ này.
“Thật không mạnh mẽ.” Vân Chiến dùng ngón tay lau thân kiếm, cất kiếm vào một cách vô cùng cẩn thận.
“Ha ha ha…” Tiếng cười yêu mị tiêu hồn bỗng phát ra từ bốn phương tám hướng, từng tiếng từng tiếng vang lên chói tai.
“Tàn Diên.” Vân Chiến bỗng thét lên kinh hãi.
Vẻ mặt Lưu Niên trở nên ngưng trọng nhưng Nguyệt Ca chỉ hờ hững nhướng mày, dường như không ngoài ý muốn chút nào với chuyện này.
“Hôm nay tặng cho các vịd❀đ❀L❀q❀đchút quà mọn để vận động gân cốt một chút. Lần sau sẽ chuẩn bị đại lễ.” Tàn Diên tà mị nói, không hề đau lòng chút nào với việc thủ hạ của mình bị diệt sạch mà ngược lại còn như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn, hay nói chính xác hơn đây chính là mục đích của hắn.
“Ma Quân khách sáo quá, bản tôn xin cung kính chờ đợi.” Nguyệt Ca cười cười, thanh nhã trả lời.
“Ôi, Ma Quân đại nhân còn có quà gì tốt thì đưa ngay bây giờ đi. Gân cốt của bổn tọa còn chưa được vận động đây này.” Vân Chiến cười xảo quyệt, nháy mắt mấy cái, nhìn nơi có thể Tàn Diên đang đứng.
“Xem ra Vân chấp sự rất mong đợi.” Tàn Diên cũng nở nụ cười, tiếng cười tà mị bồng bềnh theo gió. “Nhưng hôm nay phải để Vân chấp sự thất vọng rồi. Đã là đại lễ thì sao có thể vội vàng được. Phải để cho bổn quân chuẩn bị thật tốt chứ. Ngày khác quyết sẽ không để các vị thất vọng.”
“Được rồi.” Vân Chiến thở dài, tràn đầy thất vọng. “Vậy bổn tọa cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ thôi.”
“Hôm nay dừng lại ở đây. Ngày khác bổn quân sẽ chuẩn bị đại lễ để cưới Ma Hậu của bổn quân…” Một tiếng cuối cùng của Tàn Diên vang vọng trong núi vắng vẻ.
Nguyệt Ca vốn đang bình tĩnh, nghe lời cuối của Tàn Diên xong thì đôi mắt phượng xinh đẹp trầm xuống, tiên khí vẫn tràn đầy quanh thân nhưng có thêm một tần sát ý âm u mờ mờ.
Vân Chiến và Lưu Niên đều cảm giác được khí tức bất thường của Nguyệt Ca. Họ căng thẳng đi nhanh tới gần hắn.
“Sư đệ…” Vân Chiến nhẹ giọng gọi.
“Ừm…” Nguyệt Ca nghe thấy tiếng gọi nhỏ thì trở lại trạng thái bình thường ngay lập tức, sát khí âm u trên người cũng biến mất vô ảnh vô tung, vẫn thanh nhã như vậy, tiên khí tràn đầy như vậy.
“Phù…” Vân Chiến thấy thếd❁đ❁L❁q❁đthì thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại nụ cười cợt nhả trên mặt. Lưu Niên cũng thầm thở phào một cái, cơ bắp trên mặt thoáng thả lỏng. Nhưng cả hai người đều hoang mang không dứt. Có phải vừa rồi là ảo giác của bọn họ hay không? Nhưng cảm giác này quá mạnh mẽ, không thể sai được. Đây là dáng vẻ của sư đệ bọn họ thật sao? Sát khí đầy người, có thể so được với yêu quái. Hắn lắc lắc đầu, tạm thời trút bỏ sự hoang mang quỷ dị này.
“Nha đầu kia đâu? Được đệ dùng tiên thuật hộ thân che chở hả?” Vân Chiến nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, dường như rất chờ mong thấy Ngải Thiển kinh ngạc.
“Ừm.” Nguyệt Ca nhẹ đáp, lập tức quay xe lăn, đáy lòng càn đang nghĩ tới câu nói cuối cùng Tàn Diên để lại kia.
Tuy Ngải Thiển bị định thân nhưng những lời vừa rồi của Tàn Diên nàng nghe không sót một chữ, dường như là hắn cố ý muốn nói cho nàng nghe thấy. Nghe Tàn Diên nói muốn nàng làm Ma Hậu, nhất thời trong lòng nàng liền cảm thấy khinh thường. Nàng mới không hiếm lạ Ma Hậu gì, lại chẳng có chỗ nào hay.
Đáy lòng Ngải Thiển còn đang mắng thì đột nhiên cảm thấy thân thể được thả lỏng, cúi đầu xuống nhìn thì thấy ánh sáng trắng ban đầu đã biến mất. Nguyệt Ca đang mỉm cười nhìn nàng.
“Đã về rồi?” Không hiểu sao lại cảm thấy lúng túng nên Ngải Thiển sờ sờ đầu, không được tự nhiên mà hỏi.
“Ừm.” Nguyệt Ca lăn xe tới gần Ngải Thiển hơn một chút, đôi mắt phượng dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của nàng một lát.
“Trên mặt con có gì ạ?” Ngải Thiển hoang mang, vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt mình. Rốt cuộc hiểu được vì sao lại thấy không được tự nhiên rồi. Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào nàng, có thể tự nhiên được sao?
“Không có.” Nguyệt Ca trả lời rất nghiêm túc, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thanh thanh đạm đạm.
“Vậy là tốt rồi.” Ngải Thiển hơi thở phào nhẹ nhõm, hạ tay xuống, cầm lấy tay cầm của xe lăn.
“Môn chủ sư thúc.” Sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho các đồ đệ mới nhập môn xong, A Thương bỗng vọt qua.
“Chuyện gì?” Nguyệt Ca chuyển tầm mắt về phía sau.
“Chuyện gì mà lại hấp tấp như thế?” Vân Chiến tò mò nhìn đồ đệ của mình, không có ý quở trách thật.
“Khởi bẩm sư thúc, sư phụ.” A Thương hành lễ với mọi người rồi nói: “Đại tỷ của phái Bạch Giản tới bái phỏng Tử Nguyệt Môn chúng ta.”
“Đại tỷ?” Vân Chiến nhắc lại.
“Ai vậy?” Ngải Thiển cũng hỏi, dường như ngửi ra chút gì đó bất thường trong đó, lấm lét nhìn về phía Nguyệt Ca. Nhưng sắc mặt Nguyệt Ca lại có vài phần mất bình tĩnh.