Lúc này, sắc trời đã tối đi, màn đên đã buông xuống, dõi mắt nhìn chỉ có thể thấy bóng cây lay động, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng động vật tru lên.
Nguyệt Ca nói: “Được.”
Ngải Thiển cúi đầu, vẫn đang hoang mang không biết bọn họ nên ngủ thế nào. Trước mắt bỗng có thêm một căn phòng xinh xắn.
“Người biến ra?” Ngải Thiển ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.” Nguyệt Ca kéo tay Ngải Thiển đi vào trong phòng.
Một cái giường gỗ lớn đặt trong phòng, màn bằng tơ bay phấp phới, còn có bàn tỏa hương hoa say lòng người. Trên cơ bản, những thứ cần có đều có, đủ để nàng ngủ một giấc thật thoải mái.
Ngải Thiển vui mừng nhào mạnh lên giường, hai tay khẽ vuốt cái áo ngủ bằng gấm mềm mại.
Nguyệt Ca theo sau, lắc đầu cười cười, dùng lực nhảy lên giường.
Ngải Thiển thấy thế thì vội vàng bò dậy, để thẳng hai chân hắn lên giường, cũng đắp áo ngủ bằng gấm lên.
Nguyệt Ca thuận thế đi ngủ, hai mắt khép lại ngay lập tức.
Ngải Thiển chần chừ một chút, vẫn bò vào ổ chăn, ngủ cạnh Nguyệt Ca.
Cảm giác nơi phát ra hơi ấm, nàng dán sát vào người Nguyệt Ca, cái đầu nhỏ tựa lên vai hắn, hai tay cũng ôm chặt lấy người Nguyệt Ca như bạch tuộc.
Cảm giác được hơi thở của Ngải Thiển ổn định hơn, tuy Nguyệt Ca cảm thấy việc này không hợp với lễ nghi nhưng vì quá mệt nên hắn tỉnh lại rồi muốn không nhúc nhích nữa, nên cũng không đẩy Ngải Thiển ra. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác như thế.
Ngoài phòng đã bày kết giới, nha đầu có thể an tâm mà ngủ một giấc rồi.
Vật đổi sao dời, đêm yên lặng như trước giờ vẫn thế, mặt trời lại bắt đầu công việc của một ngày mới.
Ngải Thiển tỉnh lại từ trong giấc mộng ngọt ngào, mở mắt ra liền thấy mình quấn lên người Nguyệt Ca, mặt đỏ lên, lặng lẽ lui sang bên, rút tứ chi trên người hắn xuống.
Giữ vững khoảng cách an toàn, Ngải Thiển không dám gây ra chút tiếng động nhỏ nào, cảm thấy rất kỳ lạ, lại dán lại nhìn, thấy Nguyệt Ca ngoài sắc mặt tái nhợt ra thì hô hấp vẫn ổn định, cũng yên tâm.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt Nguyệt Ca hồi lâu, trong lòng Ngải Thiển liền hơi rục rịch, cười nghịch ngợm một tiếng rồi nửa nằm trên giường, sửa lại áo ngủ bằng gấm trên lưng, tai trái chống lên má, đưa tay phải ra miêu tả ngũ quan của Nguyệt Ca.
Bắt đầu từ lông mày, một ngón tay nhẹ nhàng phất qua. Ngải Thiển cảm giác được sự mềm mại dưới ngón tay, mang theo chút ngứa ngáy thì cười trộm. Ngón tay tiếp tục đi xuống, sờ qua mí mắt, đến cái mũi cao thẳng, cuối cùng đi tới đôi môi.
Môi Nguyệt Ca không có chút huyết sắc nào, trắng bệch khiến người ta đau lòng. Ngải Thiển thấy thế thì khó chịu, ngón tay lại vuốt ve qua lại, bỗng cảm thấy dường như ngón tay đặt trên môi bị liếm một cái, cảm giác ẩm ướt. Nàng nâng ngón tay lên nhìn thì đúng là có thứ trong suốt, có lẽ là Nguyệt Ca vươn lưỡi ra liếm một cái theo bản năng. Ngải Thiển đoán thế, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ như mông khỉ, trong lòng rất rõ ràng rằng động tác này quá mức mập mờ. Nhưng nàng không ngăn cản được đáy lòng đang xôn xao, lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi môi của Nguyệt Ca một lúc lâu. Cuối cùng nàng làm một hành động to gan.
Ngải Thiển cúi đầu, dán đôi môi phấn nộn lên đôi môi trắng bệch của Nguyệt Ca. Nàng cảm thấy hơi lạnh, mang theo mùi vị đặc trưng của hắn. Trong nháy mắt, Ngải Thiển liền say đắm mùi vị này. Thật ra thì nàng không biết phải làm thế nào, chỉ dựa vào bản năng mà vuốt ve qua lại một cách nhẹ nhàng. Theo nàng, bốn cánh môi kề nhau chính là hôn môi, nhưng lại dựa vào bản năng mà mút lấy mùi vị của Nguyệt Ca.
Ngải Thiển vẫn đang đắm chìm trong việc tìm tòi thì phát hiện Nguyệt Ca có phản ứng. Đôi môi trắng bệch chủ động mút môi nàng. Lòng Ngải Thiển cả kinh, định đẩy Nguyệt Ca ra theo bản năng thì phát hiện ra hai tay hắn đã giam cầm người nàng thật chặt.
Lòng mềm nhũn, Ngải Thiển bị động ôm chặt lấy Nguyệt Ca, thừa nhận sự chủ động của hắn. Chỉ thấy hai mắt hắn vẫn khép chặt như cũ, rốt cuộc là đã tỉnh hay chưa? Ngải Thiển không xác định được.
Nguyệt Ca hôn Ngải Thiển một cách nhiệt tình, đầu lưỡi trắng muốt, mềm mại và linh hoạt chui vào miệng Ngải Thiển, mùi vị riêng biệt tràn ngập rất lâu. Ngải Thiển không hề ngoài ý muốn mà say mê, đôi mắt sáng ngời từ từ nhắm lại, linh hồn như đang bay trên mây.
Trong trời đất này không còn những thứ khác, chỉ còn lại hai người bọn họ đang chìm đắm trong cảm giác tốt đẹp nhất trần gian.
Bỗng, Nguyệt Ca đẩy Ngải Thiển ra, sau đó tiếp tục ngủ say.
Ngải Thiển sững sờ nhìn Nguyệt Ca trong chốc lát, thấy thật bất đắc dĩ. Nếu nói trước kia nàng vẫn hồ đồ không biết thì bây giờ nàng đã cực kỳ rõ ràng cảm giác trong lòng mình là gì. Nàng đã yêu Nguyệt Ca. Là yêu chứ không phải thích bình thường! Nàng không muốn xa rời Nguyệt Ca, không muốn xa rời hơi thở trên người hắn, không muốn xa rời sự cưng chiều vô điều kiện của hắn, không muốn ra rời tất cả thuộc về hắn. Cảm giác không muốn xa rời này khiến nàng không thể rời bỏ hắn. Thật không thể tượng tượng nếu có mọt ngày nàng không thể gặp Nguyệt Ca thì sẽ thế nào, là phát điên hay kết thúc tính mạng của mình? Nàng không biết, nhưng có thể khẳng định rằng nàng nhất định không chịu nổi nỗi đau đớn khi mất đi Nguyệt Ca.
Nếu đã hiểu rõ tâm ý của mình, Ngải Thiển liền quyết định nhất định phải cố gắng theo đuổi Nguyệt Ca, để hắn trở thành tướng công thân thiết của mình. Nàng muốn phải có mộtd父đ父l父q父đtình yêu thầy trò oanh oanh liệt liệt. Càng muốn, Ngải Thiển càng thấy phải yêu nhiều hơn. Tình yêu thầy trò nha, sau này Nguyệt Ca sẽ là sư phụ kiêm phu quân của nàng.
Hí hí, Ngải Thiển cười mờ ám nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Ca. Nguyệt Nguyệt sư phụ, chàng chờ tiếp chiêu đi, cũng đừng mong chạy thoát. Có một đồ nhi kiêm nương tử đáng yêu người gặp thích hoa gặp hoa nở như ta là phúc khí của chàng đấy.
Nhưng ngay sau đó hai vai của Ngải Thiển thõng xuống, vẻ mặt nản lòng. Đáng tiếc là Nguyệt Nguyệt sư phụ lại không biết chút nào về nụ hôn đầu tốt đẹp của bọn họ, đáng tiếc quá. Nhưng sau này nàng sẽ ôn lại giấc mơ đẹp này với Nguyệt Nguyệt.
Nhảy xuống giường, Ngải Thiển đắp kín chăn cho Nguyệt Ca, quay một vòng trong phòng, rốt cuộc tìm được giấy bút nghiên mực mà nàng muốn.
Kéo cái bàn tới trước giường, Ngải Thiển ngồi ngay ngắn trước bàn, tự mài mực một cách nghiêm túc, vừa mài vừa nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh khi ngủ của Nguyệt Ca. Thật là đẹp. Sau này mỗi ngày nàng tỉnh lại có thể thấy khuôn mặt đẹp thế này, nhất định tâm tình sẽ rất tốt.
Mài xong mực, mở giấy Tuyên Thành ra, Ngải Thiển hăng hái đưa bút như muốn in tướng ngủ độc nhất vô nhị này của Nguyệt Ca lên giấy.
Có lẽ Nguyệt Ca đã sớm thâm nhập vào trái tim nàng nên chỉ cần vài nét bút là thần vận của hắn đã được Ngải Thiển khắc họa lại.
Vẽ một bức lại một bức, Ngải Thiển không biết mệt mỏi.