Ôn Dịch Phàm và Dinh Hy rời đi, ánh mặt Trắc Phàm ủ dột hẳn đi, nghĩ khó lắm mới được nói chuyện với Dinh Hy nhiều vậy, Ôn Dịch Phàm lại xen vào làm kỳ đà cản mũi. Đúng làm mình tức chết đây mà.
[……]
Sau khi giải quyết xong việc của Mạc Dinh Hy, Ôn Dịch Phàm trở về nhà Tiểu Mễ, cũng đã 19 giờ.
Tiểu Mễ không khoá cửa nên anh cũng vào nhà dễ. Thấy Tiểu Mễ gục đầu ngủ trên bàn, trước mặt là bản thảo đang đánh dở dang, anh mím môi lắc nhẹ đầu, lẫm bẫm:
” Mễ Mễ, em đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu.”
Nói xong, anh cúi người bế cô vào phòng ngủ. Sau khi đắp chăn, hôn trán chúc ngủ ngon, anh quay ra giúp cô đánh cho xong số chương còn lại.
Đánh xong cũng đã 21 giờ, cơn buồn ngủ cũng đã bao phủ bộ não của anh, gấp máy tính lại đưa tay lên miệng vỗ vỗ vài cái, ưỡn người xoay tới lui, rồi ngã lưng kéo chăn ngủ ngon lành trên sofa.
Sáng hôm sau.
7 giờ.
“Ding dong.”
“Dinh dong.”
“Ding dong.”
Tiếng chuông cửa reo liên hoàn khiến Ôn Dịch Phàm bực bội lăn qua trở lại. Anh giật mình từ tiếng reo đầu tiên nhưng bịt tai, trùm chăn ngủ tiếp, hết chịu nỗi đứng dậy ném mạnh chăn xuống sàn, hậm hực bước ra cửa vừa lẩm bẩm.
“Aizz…ai mà phiền, sáng sớm thế, chọc điên bổn thiếu gia à….”
Anh mở cửa ra.
“Cạch.”
Hú hồn lùi chân về sau, là Chung Hân tay nắm vali hé miệng cười, anh xoay lưng không thèm đối hoài đi thẳng vào phòng Tiểu Mễ tránh mặt.
Chung Hân khá buồn với hàng động của Ôn Dịch Phàm. Cô ngồi xuống sofa thẩn thờ, tay buông thổng, nghĩ thầm lớn lên cùng anh, tình cảm của cô anh biết rõ, vậy mà lúc nào cũng trưng vẻ mặt ghét bỏ, càng tức hơn là bạn thân mình rất mực lo lắng lại được anh ôn nhu quan tâm.
“Chung Hân cậu đến lâu chưa?”
Đang thẩn thờ thì tiếng nói của Tiểu Mễ thức tỉnh cô.
“Ờ…mới tới thôi.”
Tiểu Mễ ngồi đối diện Chung Hân, nở nụ cười tiếp đón, càng khiến Chung Hân khó chịu, cảm thấy nụ cười này là mỉa mai mình.
“Tiểu Mễ, Ôn Dịch Phàm sao rồi?”
Tiểu Mễ tắt nụ cười thế vào nét mặt ngạc nhiên:
“Ôn Dịch Phàm ngủ chưa dậy, sao cậu hỏi kỳ thế?”
Chung Hân hiểu hoá ra Ôn Dịch Phàm vào trong trốn, không gọi Tiểu Mễ ra.
“Ờ…không gì đâu?”
Tiểu Mễ nhanh chóng rót nước mời Chung Hân, rồi kéo vali vào trong, xấp xếp đồ vào tủ áo, cô vừa móc quần áo vào tủ, cầm tay vào đồ hiệu đúng làm cô tủi thân, nghĩ Chung Hân đúng sinh ra trong bọc trứng, cô một góc cũng không bằng, phải chi cô là con rơi của nhà giàu vứt bỏ thì hay biết mấy.
Sau khi xong xuôi, Chung Hân cũng đứng sau lưng lúc nào. Tiểu Mễ quay mặt lại hết hồn phản xạ la lên.
“Á…cậu làm mình hết hồn.”
Ôn Dịch Phàm giở chăn khỏi mặt, cau mày, quát to:
“Sáng sớm, các cô ồn ào đủ chưa? Tôi cần ngủ.”
Ôn Dịch Phàm ngủ muộn nên đến giờ quả thật chưa muốn dậy.
Tiểu Mễ vội vàng kéo Chung Hân ra ngoài nói chuyện.
Chung Hân tựa lưng sofa, soi ánh mắt đảo hết người Tiểu Mễ, chách lưỡi một cái, khẽ nói:
“Tiểu Mễ, muốn làm chị dâu mình không?”
Tiểu Mễ ngây người, chuyện này là sao chứ, bữa trước Chung Hân nói lạ lùng thế này, đã thấy kỳ quặc rồi, giờ lại nói nữa.
“Chung Hân, cậu lại đùa à?”
Chung Hân híp mắt: “Không, thiệt đó, yên tâm anh trai mình đẹp trai không thua gì Ôn Dịch Phàm đâu.”
Tiểu Mễ vừa giở máy tính bật nguồn, chăm chú nhìn màn hình, tay nhấn chuột vào bản thảo, thấy đã hoàn thành hết bất giác mỉm môi một cái, đôi mắt loé sáng.
“Không cần đâu, mình thấy gặp một tra nam là đủ rồi.”
Chung Hân gạt máy tính khỏi tầm mắt Tiểu Mễ, Tiểu Mễ bị bất ngờ phản xạ ngẩn lên nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của cô bạn thân.
Tiểu Mễ gắt gỏng: “Cậu làm gì vậy?”
Chung Hân nhíu mày:
“Mình nghiêm túc, anh mình chung tình, đẹp trai lại giàu, Ôn Dịch Phàm ngoài đẹp trai thì đâu có gì.”
Tiểu Mễ hiểu ra Chung Hân không muốn cô yêu Ôn Dịch Phàm.
” Chung Hân, mình với Ôn Dịch Phàm không phải quan hệ yêu đương đâu.”
Chung Hân nghe thế liền vui trong lòng, thì ra chưa yêu đương thì còn cơ hội.
“Ờ…thì mình chỉ muốn tốt cho cậu, anh mình có thể giúp cậu chữa bệnh cho cha, dù sao cũng nên suy nghĩ thử đi.”
“Không cần suy nghĩ.” Giọng nói của Ôn Dịch Phàm làm hai cô gái đang tỉ tê, giật mình.
Ôn Dịch Phàm đứng sau Tiểu Mễ lườm ánh mắt tỏ ý cảnh cáo Chung Hân, anh biết rõ Chung Hân đang gán ghép Tiểu Mễ cho Chung Tinh.
Tiểu Mễ vươn tay kéo Ôn Dịch Phàm ngồi cạnh mình, vui vẻ cười nói:
“Ôn Dịch Phàm, anh không cần căng vậy, Chung Hân có ý tốt thôi.”
Ôn Dịch Phàm nhếch mép đáp lời:
“Tiểu Mễ, cô tin bạn quá có ngày bị bán, thì đừng có khóc.”
Dứt lời anh liếc Chung Hân một cái, rồi nói tiếp:
“Còn nữa…chuyện của cha cô, tôi có thể giúp.”
Tiểu Mễ kinh ngạc: “Anh giúp được tôi?”
“Tất nhiên…quá đơn giản, tiền tôi không thiếu.”
Tiểu Mễ mới đầu có vui, tuy nhiên cô dập tắt ngay cái suy nghĩ nhờ vả Ôn Dịch Phàm. Căn bản là không thể dựa vào người có tiền.