Thuyền đã dừng lại hoàn toàn.
Mặt biển hoàn toàn yên tĩnh, không còn lực chạy thuyền của Sư Vân Phong nữa, từng làn sóng cứ từng lớp nối từng lớp, nhẹ vỗ mạn thuyền, Sư Vân Phong theo làn sóng đong đưa, nhìn chằm chằm Quy Hải, tạm thời không có động tác gì.
Quy Hải vẫn chưa biết gì vẫn hung hăng cắn ngón tay của phản diện, bây giờ lại bị ánh mắt lạnh lẽo rợn người nhìn chăm chú, càng bị nhìn, hắn lại càng chột dạ, mắt nhỏ cẩn thận ngó Sư Vân Phong, không biết Sư Vân Phong sẽ làm ra cái gì đây.
Đến bây giờ, hắn vẫn còn đang cắn ngón tay của Sư Vân Phong, chỉ là lực cắn càng ngày càng nhẹ hơn, cuối cùng không dám cắn nữa. Quy Hải bị Sư Vân Phong nhìn chăm chú như vậy, giống như khi làm việc xấu bị giáo viên chủ nhiệm tóm, tự mình thu thập, nín thở chờ bị xử lý.
#Sủng vật cắn người có bị ăn đòn hông#
#Vừa rồi gấp quá, bây giờ giả vờ vô tội còn hữu dụng hông?#
#Không cần nhìn tuôi nữa, áp lực như núi có biết hông!#。
Song Sư Vân Phong vẫn không nghe được tiếng lòng ai oán của Quy Hải, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, tay trái lặng lẽ bỏ kiếm Phá Thiên.
Sư Vân Phong thúc kiếm Phá Thiên, để nó bay quanh thân mình. Kiếm Phá Thiên chuyển động linh hoạt, nhìn xa xa, giống như một con ngân long, đang uốn lượn nhày múa quanh Sư Vân Phong.
Trong nguyên tác ” Bội Đức Thiên Tôn” nhân vật chính đã từng cùng Sư Vân Phong ở trên Tiên sơn tu hành, đối với hành vi của phản diện đã quan sát tỉ mỉ cụ thể.
” Khi kẻ phản diện chuẩn bị đối địch, nhưng khi giữa đường có việc dây dưa, cũng giống như thế này, cho kiếm vây quanh người, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời xuất kiếm.
Thậm chí Quy Hải còn nghe thấy được âm thanh lúc kiếm Phá Thiên được rút ra, âm thanh đó vui mừng vang dội.
Kiếm Phá Thiên, là pháp bảo duy nhất mà Sư Vân Phong đưa ra trước mắt mọi người. Nói theo một góc độ khác thì Sư Vân Phong tung hoành thiên hạ không đối thủ, chỉ cần thanh kiếm này là đủ rồi…
Trước đó kiếm Phá Thiên không tính là danh kiếm, xuất xứ cũng không đáng tin, bởi vì vinh dự được đệ nhất Sư Vân Phong sử dụng nó, mới khiến cho thanh kiếm này trở thành danh kiếm. Lúc này kiếm thần xuất quỷ ma, được Sư Vân Phong sử dụng nhanh như chớp. Ngay cả nhân vật chính trong nguyên tác, Đệ nhất Thiên tôn của Tiên giới Bách Lý Bất Phàm, cũng không thể biết được cấp bậc của nó cao bao nhiêu.
Tuy rằng nhìn vẻ bên ngoài kiếm Phá Thiên chỉ tính là bình thường, tạo hình đơn giản, nhưng khi Quy Hải nghe được tiếng kiếm vang dội đó, thì liền biết kiếm Phá Thiên ít nhất là pháp bảo thiên cấp. Bởi vì pháp bảo thiên cấp đều có linh tính.
Pháp bảo thiên cấp đều là quý giá hiếm thấy, thường khiến cho những Tu giả sử dụng thực lực được tăng lên một cấp. Nhưng cho dù như vậy, Nguyên Anh kì cho dù có mang theo pháp bảo Thiên cấp vẫn dễ dàng mà bị cao thủ Đại thượng thừa gí chết như gí kiến.
Quy Hải nghĩ đến đây, lại càng lo âu, bởi vì Sư Vân Phong vẫn chưa chịu bỏ phương pháp đi tìm chết này…
Cho đến khi hắn nhìn thấy Sư Vân Phong cầm cá nướng mật đã làm xong trước đó…
Khi mà một miếng cá thơm nức mũi đặt trước miệng mình, Quy Hải mới phát hiện ra mình vẫn còn đói, sáu miếng cá trước đó hoàn toàn không đủ. Thế là, Quy Hải không chần chừ gì nữa mà nuốt thịt cá xuống bụng, sau đó chậm rãi thưởng thức mĩ vị.
Mặc kệ y, hôm nay có rượu hôm nay say, bây giờ có cá ăn thì cứ thế mà xơi thôi~.
Nhưng mà, tuy là nghĩ vậy, Quy Hải vẫn là biết kéo dài thời gian ăn cá ra, nhai chầm chậm, nuốt chầm chậm mưu đồ kéo dài thời gian.
Sáu miếng cá nhỏ nhoi chẳng đáng là bao, Quy Hải lại có thể ăn từ lúc bầu trời đêm đầy sao đến lúc mặt trời bắt đầu mọc lên từ đường chân trời phía biển.
Sư Vân Phong cũng tuỳ ý hắn, kiên nhẫn chờ đợi, không hề thúc giục, lại càng có hứng thú quan sát tướng ăn của Quy Hải, một bên bón, một bên thì không quên sờ mó lưng Quy Hải các kiểu…
Đến tận khi ánh mặt trời xuất hiện, Quy Hải rốt cục cũng ăn hết sáu sợi cá nướng, Sư Vân Phong mới thu dọn cá nướng thừa, hỏi Quy Hải: ” Bây giờ còn đói không?”
Quy Hải nhìn Sư Vân Phong lại cái xu thế đi tìm chết, thế là lại cắn ngón tay của y.
Lần này Sư Vân Phong lại không bón Quy Hải nữa, mà sờ sờ đầu Quy Hải, nói với hắn: ” Đợi chút sẽ đưa mi đi ăn món ngon, rất nhanh. Nếu như đói quá không nhịn được, thì mi cứ từ tốn mà cắn ngón tay.”
Quy hải hạnh phúc thu miệng lại.
#Sao lúc phản diện đề nghị mình cắn ngón tay y, ngữ điệu lại có chút hân hoan#
Mặt trời đã lên, thuyền lại đi tiếp, tốc độ không còn nhanh như trước.
Quy Hải nhìn hai bức tường sóng bị thuyền tạo thành, nhìn từng hạt nước óng ánh mang theo ánh mặt trời trên bức tường nước, trong lòng trở nên bình tĩnh.
Tuy rằng bán manh chỉ có thể kéo dài thời gian sống thêm một đêm, nhưng có thể nhìn đến cảnh trí này, cũng tốt hơn so với vô số người đêm qua bị nổ chết.
Quy Hải hết cách để khiến Sư Vân Phong dừng lại rồi, chỉ có thể thông qua sự bi thảm để an ủi bản thân, nghĩ rằng có nhiều Ma tu một đêm bị tiêu diệt như vậy, bản thân mình dù sao vẫn tốt hơn một chút.
Không biết chết là cảm giác như thế nào? Quy Hải thậm chí nổi lên một tia hiếu kì..
Quy Hải cũng có một tia mong đợi. Nhìn cái kiểu mọi sự đã liệu của Sư Vân Phong, đại khái phản diện cũng không đến mức chưa lên sân khấu đã nghẻo rồi chứ?
Trong nguyên tác, phản diện lần đầu tiên xuất hiện chính là ở trên Tiên sơn, một chiêu đánh bại nhân vân chính, từ đó được nhân vật chính nhớ trong lòng. Bây giờ Tiên sơn còn chưa thấy bóng nè?
Thực sự thì, phản diện quả nhiên không dễ dàng chết. Y có tự tin đánh bại cao thủ Đại Thượng kì là bởi vì có chỗ dựa.
Đích đến càng ngày càng gần, thuyền dần dần tiếp cận một hòn đảo nhỏ. Trên đảo thấy rõ đã từng phát sinh một cuộc đại chiến, tất cả đều bị san bằng, nơi nơi bị phá hủy, có vài cái hố bị cháy đen. Trên đảo còn bay tới thấp thoáng tiếng tranh cãi của hai người.
Trong đó có một giọng nói bén nhọn tức tối: ” Trác Hi Niên! Ngươi cho rằng ngươi giấu phu nhân ta đi, là ta sẽ ngoan ngoãn giao ra công pháp ư! Ai chẳng biết ngươi và phu nhân ta nhiều lần trộm gặp. Nói! Phu nhân ta đang ở đâu!”
Một giọng nam thô rộng khác như tơ nhện: ” Sao ta biết nàng đang ở đâu. Không chừng ngươi đem nàng đâm thương ta, khiến nàng trộm kiếm của ta đi, rồi để lại giấy, để ta đem theo bộ chúng, trong hôn lễ của Sở trưởng lão công khai thần phục ngươi? Nếu không phải như thế, hôm nay ta cũng không thảm bại như vậy trên tay ngươi.”
Giọng bén nhọn lại kêu lên:” Ăn nói hàm hồ! Ta Băng Lan Ma quân trước nay làm việc chính trực, đâu giống ngươi, lần nào đến tìm phu nhân ta cũng trộm quần của ta mỉa mai một phen! Ồ? Lại còn có một Nguyên Anh kì tới giúp?”
Nam nhân kia cười nói: ” Ha ha! ta ngoại trừ trộm người, làm sao trộm đồ chứ — Xem ra chúng ta đều bị đùa rồi.”
Rõ ràng, Sư Vân Phong đã bị phát hiện. Từ trong cuộc đối thoại của bọn họ thì hai người này, rất có khả năng chính là Băng Lan Ma quân và Trác Ma quân.
Đang lúc Quy Hải thấp tha thấp thỏm, hai nam nhân đó đã không còn âm thanh nữa…
Không biết lúc nào, kiếm Phá Thiên vây ở bên cạnh Sư Vân Phong đã bay ra, một đường kiếm khí màu bạc giết chết một tên, động tác lưu loát sạch sẽ!
Σ( ° △°|||)︴
Quay đầu nhìn lại Sư Vân Phong, chỉ thấy y thân hình hoàn toàn không động đậy, chỉ có riêng tay trái đang dùng kiếm quyết!
Mặc dù hai đại Ma quân giống như chỉ còn chút hơi tàn, đang trong tình thế lưỡng bại câu thương, nhưng hai đại Ma quân trong truyền thuyết, cứ thế mà bị Sư Vân Phong nhẹ nhàng một tay giải quyết?
Quy Hải cực kỳ không thể tin nổi.
Sư Vân Phong thậm chí còn chưa lên đảo, cách không hút lấy vài vật trữ vào túi và tay ngọc, lại vung kiếm Phá Thiên ra vạn đọa kiếm khí, đem cả hòn đảo nhỏ hóa thành vụn.
Chỉ vừa thấy chớp bạc, hòn đảo nhỏ đã mất tích không thấy, tất cả bụi phấn đều bị biển lớn nuốt chửng, tất cả chân tướng cũng theo đó hủy diệt, vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng biển.
Phu nhân mà bọn họ nói cũng không biết nơi nào.
Xem ra, trong nguyên tác chỉ miêu tả quá trình thăng cấp của nhân vật chính, hiểu biết về nhân vật phản diện, quả thực quá ít…
Nếu biết trước Sư Vân Phong lợi hại thế này, Quy Hải đã không bán manh cắn y.
Cơ mà, mặc kệ y, phản diện Nguyên Anh kì chỉ là người khác nói vậy, hoặc là nói quá!Thực lực thật sự của Sư Vân Phong càng cao, Quy Hải lại càng an toàn.
Thấy Sư Vân Phong uy võ nhanh chóng xử lý xong hai tên Đại Ma quân như vậy, trong lòng Quy Hải vừa an tâm mà lại có chút sợ hãi. An tâm là vì Sư Vân Phong thực lực rất mạnh, cái mạng nhỏ của mình được đảm bảo, Quy Hải lo lắng mình sẽ bị hà hiếp.
Nhưng hành động mà Sư Vân Phong làm ra dưới này, lại khiến Quy Hải không quá lo lắng.
Khi Sư Vân Phong xem xét qua mấy đồ trữ vật,liền tiện tay đem chúng nó bóp vỡ, lại thu hồi kiếm, thu kiếm lại nhỏ bằng que tăm, thành một vòng tròn quấn quanh ngón tay.
Sư vân Phong dõi theo nơi hòn đảo nhỏ mất tích, lẩm nhẩm tự nói rằng:” Nương thân, màn kịch thứ hai của người không có vô ích, bọn chúng không bị nổ chết thì cũng đã bị con giết chết rồi.”
Nói xong, Sư Vân Phong không có dừng việc, cho thuyền đi về một hướng khác, nâng Quy Hải bé nhỏ đưa đến trước mặt, sờ sờ mai Quy Hải, ánh mắt chuyển đến trên thân Quy Hải, nói với Quy Hải: ” Để mi đợi lâu rồi, bây giờ sẽ đưa mi đi ăn đồ ăn ngon, rất nhiều đồ ăn ngon.”
Ngon quá đi mất.
OωO
Quy Hải nghe xong câu này, trong bụng không khỏi cảm thấy có chút trống rỗng, khát vọng đối với thức ăn ngập tràn đầu óc hắn.
Từ lúc hắn ra khỏi trứng tới hiện tại, tổng cộng mới ăn có 12 sợi thịt cá nướng, thực sự chẳng hề có cảm giác tí xíu nào no cả.
Không biết Sư vân Phong có dẫn mình đi đến chỗ nào đó tìm thức ăn ngon không ta?
Cái vấn đề không biết tại sao hai tên Ma quân kia lại tự đánh giết lẫn nhau thì đã bị quẳng đi rồi, cả đầu óc Quy Hải đều là chờ mong, nhẹ nhàng bò nhoài trong lòng bàn tay Sư Vân Phong, nhìn con thuyền đang lướt nhẹ trên biển.
Tâm tình lúc đến và lúc đi tuyệt nhiên bất đồng. Lúc đến lo lắng hãi hùng, miễn cưỡng an ủi bản thân, bây giờ trong sự đong đưa của sóng biển mà đợi ăn.
Cứ cho là lưng bị Sư Vân Phong nhẹ nhàng mà xoa nắn sờ bóp, Quy Hải cũng từ lúc đầu không thích ứng trở nên dần dần hưởng thụ.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự thì Quy Hải cực kỳ thoải mái vừa ý. Hơn nữa, cứ nghĩ đến việc Sư Vân Phong một nhân vật phản diện thực lực cao cường giúp mình xoa bóp chân tay, Quy Hải liền cảm thấy cực kỳ có cảm giác.
Sư Vân Phong xoa bóp nhẹ nhàng mà chậm rãi, thuyền thì lại phi rất nhanh, không đến một lúc đã dừng lại dựa vào bờ của một hòn đảo lớn tiếng người ồn ào.
Sư Vân Phong vừa mới lên đảo, thu nhỏ thuyền cất vào tay áo, đã có hai người nhào ra cung nghênh, chính là Liên A Nhất Liên A Nhị trước đó bỏ chạy: ” Sư tiền bối, ngài đến rồi! Trước đó phía đông bắc truyền đến chấn động kịch liệt, phải chăng tiền bối gặp Băng Lan Ma quân?”
Sư Vân Phong mỉm cười gật đầu, cầm ra một miếng bạch ngọc.
Hai người vừa thấy, lập tức vái Sư Vân Phong một cái thật sâu.