Dịch: YZ
Đối với vấn đề thực lực bản thân, Sư Vân Phong không hề dấu giếm trước mặt Quy Hải: “ Tiểu Hải, có thể mi không hiểu, ta bây giờ thân thể tuy là kì Nguyên anh nhưng linh thức lại là kì Hợp thể.”
Quy Hải nghe vậy không gối đầu ở trên cổ Sư Vân Phong ngắm phong cảnh nữa mà lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Sư Vân Phong.
Quy Hải không ngờ phản diện lại nói tỉ mỉ như vậy, thông thường mà nói, đẳng cấp linh thức nếu như cao hơn tố chất thân thể quá nhiều nếu như không phải đoạt gì đó thì là gặp được kì ngộ, ai cũng sẽ giấu diếm.
Sau đó Sư Vân Phong bộc lộ càng nhiều hơn tu hành của bản thân: “ Tiểu Hải, ta có thể giải thích nghi hoặc của mi, nhưng mà, những lời ta nói với mi, mi không thể để những sinh vật sống khác biết, vật chết cũng không được. Nếu không, chúng ta đều rất nguy hiểm. Ngươi có muốn nghe không?”
Quy Hải nói: “ Muốn!”
Bí mật của phản diện! Quy Hải cực kì tò mò về phản diện, lúc đọc “ Bội Đức Thiên tôn” đã rất muốn biết rồi, vẫn cứ nghĩ tác giả đại nhân sẽ giải đáp thắc mắc. Mà sau đó kết truyện lại lấy cái chết của nam chính làm kết cục, tất cả những ẩn giấu đều chưa được giải. Nếu như bỏ qua cơ hội nghe chân tướng lần này, Quy Hải sẽ bị lòng tò mò làm chết.
Sư Vân Phong cúi đầu, nhìn Quy Hải đang mong ngóng trong lòng, lại còn mang tâm thế hưng trí bừng bừng, ánh sáng trong mắt sáng kì dị, dáng vẻ này so với lúc rùa con đòi ăn còn đáng yêu hơn, thậm chí còn mê người hơn ánh kiếm. Sư Vân Phong không khỏi cười cười, giọng nồng hậu thong dong: “ Cằm có chút ngứa, mi gãi ngứa một lát ta nói tiếp?”
Quy Hải:“……”
Sau khi thích bị cắn ngón tay phản diện lại chuyển qua thích bị sờ râu rồi sao?
Phản diện càng ngày càng biết đùa.
Mà thôi, sờ thì sờ, ai bảo mình tò mò chứ, cũng may cảm giác ở tay cũng tàm tạm. Quy Hải nghĩ vậy bèn giúp phản diện sờ sờ cằm dưới, hỏi lại: “ Được chưa vậy.”
Cũng may không phải hôn râu, nếu không Quy Hải lại phải tranh đấu giữa việc giải đáp sự tò mò và hôn râu.
Trái cổ Sư Vân Phong động một cái, bèn bày một trận pháp cách âm mới đáp lời: “ Tạm thời được rồi. Tiểu Hải, những điều ta nói với mi tuyệt đối không được nói ra ngoài.”
“ Ừ, ngươi nói đi.” Quy Hải đồng ý.
Sư Vân Phong bắt đầu phổ cập kiến thức cho Quy Hải: “ Tiểu Hải, chắc mi không biết, nhân loại khác với yêu tộc, không thể sinh trứng. Tu hành giả nhân loại truy cầu trường sinh bất lão, nói đơn giản, sẽ không thể có đời sau. Cho dù có thì những đứa trẻ sinh ra đa phần đều sinh ra cùng với những thứ ô uế gắn liền mà mẫu thể muốn bài trừ, thọ mệnh không dài, con đường tu hành không được bao lâu. Nhưng, ta, vừa sinh ra đã là kì Nguyên anh.”
Miệng Quy Hải không khép lại được: “ Vừa sinh ra đã là kì Nguyên anh?”
Ngay cả nam chính trong sách là trời sinh kì tài thì cũng phải tu luyện hơn trăm năm mới thành công kết thành Nguyên anh, lại còn là tốc độ cực nhanh, nên nhận được sự kì vọng của trưởng bối và chịu sự ghen ghét đố kị của đồng môn. Nói như vậy thì phản diện còn lợi hại hơn nam chính rất nhiều.
So với sự kinh ngạc của Quy Hải thì Sư Vân Phong chỉ gật gật đầu, không buồn không vui, bình bình trần thuật: “ Đúng vậy. Ta đã áp chế trên kì Nguyên anh hơn chục năm, lợi hại hơn kì Hợp thể bình thường, cho nên có thể đánh bại cao thủ và yêu thú kì Hợp thể. Chỉ là, tu hành giả đoạt linh khí trời đất để cường hoá bản thân, đối nghịch lại với thiên đạo, ngược lại với mi vốn phúc trạch thâm hậu, nếu như cường ngạnh thăng cấp sẽ bị diệt. Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không thăng cấp.”
Quy Hải có chút tò mò, dù sao trong mắt của nam chính nguyên tác, từ kì Nguyên anh lên kì Phân thần cũng chỉ là phải chịu chín đạo lôi kiếp mà thôi, giống như lôi kiếp khi lên kì Nguyên anh vậy, đều có thể nhẹ nhàng đối phó, phản diện sao lại cự tuyệt tấn cấp nhỉ. Lẽ nào là từ lúc phản diện sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ phải chịu lôi kiếp tấn cấp nên sợ hãi?
Nhưng mà, phản diện lúc chiến đấu chưa bao giờ chùn chân cả, Quy Hải lại không cảm thấy phản diện sợ hãi chút nào, lật lại suy đoán của bản thân.
Phản diện cự tuyệt tấn cấp có lẽ là liên quan đến sự thật vừa sinh ra đã là kì Nguyên anh.
Thế là, Quy Hải càng tò mò hỏi: “ Đại Phong, người biết tại sao ngươi vừa sinh ra đã là kì Nguyên anh rồi không?”
Lúc này, Sư Vân Phong đã đi đến mục tiêu, kiếm Phá thiên bay là là mặt nước, sát sóng biển dường như muốn xuống nước. Nghe câu hỏi của Quy Hải, Sư Vân Phong vốn hỏi là đáp lại khước từ trả lời: “ Tiểu Hải, nguyên nhân này, ta không thể cho mi biết. Nếu như biết rồi thì sẽ gặp nguy hiểm.”
“ Ồ.” Quy Hải nghe vậy không hề thất vọng.
Cho dù Sư Vân Phong không nói rõ ràng cho hắn, nhưng Quy Hải đã đoán được hết rồi, phản diện lợi hại như vậy chắc chắn có liên quan đến Cửu chuyển huyền linh đan.
Trong truyền thuyết, Cửu chuyển huyền linh đan chứa linh khí nồng đậm có thể khiến người phàm một bước thành tiên, tiên nhân tăng thêm vạn vạn (100.000.000) năm công lực, có thể mở phong ấn Ma giới. Nếu như Sư Vân Phong ăn nó, vừa sinh ra đã là kì Nguyên anh, nếu nói ra chân tướng ắt gặp nguy hiểm, điều này cũng có thể lí giải.
Quy Hải tự cho là đúng nên lòng hiếu kì cũng giảm bớt đi vài phần, mắt không còn ngó Sư Vân Phong, mà hướng về phía biển nơi mặt trời lặn.
Thời khắc mặt trời lặn, một nửa mặt trời đã lặn xuống chân biển, chỉ ngượng ngùng lộ ra một nửa khuôn mặt, ráng chiều nhuộm hồng mặt biển, sóng biển dưới chân kiếm Phá thiên vẫn xanh như vậy. Sư Vân Phong ôm Quy Hải, đứng trên mặt biển, làn gió biển mơn man thổi nhẹ qua, mang theo mùi tanh mặn nhưng lại tươi mát, thơm mùi mật hoa.
Quy Hải thấy Sư Vân Phong dừng bèn hỏi: “ Chúng ta đến rồi sao, là chỗ này à?”
“ Đến rồi, Sư Vân Phong nói, rút ra từ tay áo một viên ngọc màu băng lam, đặt vào lòng bàn tay Quy Hải, nói:” Tiểu Hải, đây là ngọc Tị thuỷ, cầm chắc lấy. Lát nữa, chúng ta sẽ xuống biển, dẫn mi đi chỗ rất đẹp, có lẽ mi sẽ thích.”
Nghe xong câu này của phản diện, Quy Hải có một loại cảm giác vô cùng vi diệu.
Trước giờ chỉ có đám bạn xấu mới dẫn Quy Hải đi chơi, cùng mọi người một đám đi giải sầu. Nhưng chưa từng có người nào giống như phản diện cố ý mang Quy Hải đi xem phong cảnh.
Quy Hải chơi đùa ngọc Tị thuỷ trong tay, cảm nhận nước xung quanh mình tránh ra, tựa vào lòng phản diện “ Ừ” một tiếng.
Sư Vân Phong bèn dẫn Quy Hải lặn sâu vào biển.
Mặt biển sóng nhẹ gió rì rào, nhưng nước biển lại cuộn trào mãnh liệt, dòng hải lưu hỗn loạn, còn mang theo từng đám đá, còn có từng dòng hàn khí bén nhọn xung kích, giống như băng châm, nguy hiểm vạn phần.
Nhưng khi Sư Vân Phong đi vào lòng biển liền xuất ra kiếm khí để hộ thân, bảo hộ bản thân và Quy Hải không bị đám hàn khí đó làm hại tới. Ngọc Tị thuỷ trên tay Quy Hải cũng tự động tách đôi dòng nước biển, lấy Quy Hải làm trung tâm tạo thành một không gian hình cầu, trong không gian hoàn toàn không có nước. Theo sự tiến nhập làn nước của Sư Vân Phong càng ngày càng sâu thì hình cầu cũng càng ngày càng nhỏ. Đến đáy biển, tóc giày của Sư Vân Phong đều bị nước biển làm ướt một chút, nhưng Sư Vân Phong không có quá nhiều biểu tình, chỉ chuyên tâm dẫn Quy Hải đến chỗ hay để Quy Hải kiến thức một chút.
Từ đầu đến cuối, trên con đường Sư Vân Phong dẫn Quy Hải đi đều không vì có sinh vật khác xuất hiện, ngay cả một con cá cũng không có.
Sư Vân Phong vừa nhảy tới nhảy lui giữa đán đá ngầm dưới đáy biển, vừa dùng kiếm khí để di chuyển đá ngầm, cuối cùng suất ra gần ngàn vạn đạo kiếm khí chống lại sự tấn công dưới đáy biển! Ngàn vạn đạo kiếm khí bật lại chỗ Sư Vân Phong, lực đạo không giảm, cuốn lên vô số tảng đá lớn, còn mang theo từng dòng chảy hỗn loạn khiến cho nước biển đục ngầu.
Quy Hải thấy đám kiếm khí đang chẻ nước biển ào ào có chút sợ hãi, Sư Vân Phong lại không mảy may sợ hãi, trấn định thong dong xông từ giữa đám kiếm khí bay vào một vòng xoáy nước màu lam đậm đột nhiên xuất hiện dưới đáy biển.
Quy Hải bị phản diện ôm vào trong xoáy nước, thiếu chút nữa định lùi bước, không khỏi nghĩ đến cái hố đen nuốt người kiếp trước, nhưng lại vẫn tin tưởng Sư Vân Phong vốn từ trước tới nay biểu hiện rất lợi hại, an ổn nằm trong lòng Sư Vân Phong, trong tay nắm chắc viên ngọc Tị thuỷ. Rất nhanh, phản diện đã an toàn xuyên qua vòng xoáy, nổi ở phía trên.
Xoáy nước, giống như liên kết một thế giới khác vậy. Ngoài vòng xoáy rõ ràng là những dòng chày hỗn loạn doạ người, cuốn lên đám đá to và hàn khí, rõ ràng là muốn đạp chết người. Mà trong vòng xoáy, lại không hề có nước, hoàn toàn là không khí trong lành mát mẻ.
Mùi vị trong không khí, giống như vị mật hoa trên biển, ở đây lại nồng đậm hơn một chút.
Tuy rằng không có nước, nhưng lại có sức nổi của nước. Quy Hải chỉ cảm thấy sức nặng trên mai rùa cũng hoàn toàn biến mất, phiêu trong vòng tay phản diện, nổi trong không trung, chỉ dùng tay trái nắm lấy tay phải phản diện.
Sư Vân Phong nắm lấy tay phải Quy Hải, không nỡ bỏ ra, dịu dàng hỏi: “ Ở đây đẹp không?”
Quy Hải ngó nghiênh bốn phía, cuối cùng kinh thán: “ Phong cảnh ở đây thật đẹp.”
Đích xác là rất đẹp.
Đây là một cung điện hình cầu dưới đáy biển.
Trên nền của cung điện hình cầu được làm từ những tinh thể trong suốt hình trụ sáu cạnh tạo thành. Mỗi miếng tinh thể đều khúc xạ một mảnh hải vực, cảnh sắc của mỗi mảnh hải vực đều bất đồng. Có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ diệu như nhìn thấy biển nông biển sâu, có thể nhìn thấy những chú cá đủ màu sắc đang vui vẻ bơi lội qua lại, có thể nhìn thấy những rặng san hô xinh đẹp đang im lặng nằm ngủ,có thể nhìn thấy đám rong biển đang đong đưa cùng dòng hải lưu nô đùa, còn có thể nhìn thấy đám yêu thú ẩn hiện, thậm chí, còn có thể nhìn thấy đám đệ tử của Ngự Kiếm môn đang bắt cá ở trong nước, nhìn thấy Vạn đồ tông cùng người khác đang chém giết lẫn nhau trong nước.
Cho dù cảnh tượng của mỗi mảnh tinh thể là bất đồng nhưng nhìn tổng thể cả tòa cung điện chiếm rất rộng những viên tinh thể ở dưới chân phản xạ ra từng tia sáng xanh đậm xanh nhạt, cảnh tượng mê hoặc, so sánh với sân khấu biểu diễn lấp lánh còn đẹp hơn.
Dưới chân là những tinh thể lộng lẫy, bốn bức tường của cung hiện cũng là màu lam nhạt lam đậm, nó giống như một bức tường nước nhìn có vẻ mềm mại, trên đỉnh của cung điện lại là một mạnh sao sáng mênh mông. Đoạn tiếp sữa tưởng nước và bầu trời sao trông không thì đột nhiên mà dường như nó chính là một thể nối liền vậy.
Sư Vân Phong một đường dẫn Quy Hải trôi nổi, trực tiếp trôi tới bên trong cung điện.
Tường nước mở ra hình thành một miệng hang cao bằng người. Đằng sau miệng hang chính là một căn phòng lớn.
Cảnh sắc của căn phòng cùng bên ngoài giống nhau, tuy nhiên, những tinh thể trên mặt đất chỉ là những tinh thể bình thường, chỉ phát sáng chứ không có những cảnh tượng ở trên đó. Mà ở chính giữa căn phòng đặt ở đó là một chiếc giường nước, to như chiếc giường đôi của hiện đại vậy. Giường nước tản ra linh khí nồng hậu,thì ra, mùi mật hoa chính là chiếc giường nước này phát ra.
Sư Vân Phong dẫn Quy Hải đến đây, mày kiếm khẽ buông lỏng, giống như gió xuân lướt qua cành liễu, thanh âm cũng như mưa xuân, mềm nhẹ rả rích: “ Thuỷ tinh cung này, vốn dĩ là Bích hải long cung bỏ đi, đường vào đã bị đóng, không ai biết cả, ta và mẫu thân vẫn sinh sống ở đây. Tiểu Hải, đây là phòng của mi.”
Quy Hải nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn giường nước, kéo tay Sư Vân Phong, lượn đi qua, chọc một cái, giường nước lập tức lõm vào, cảm giác ở tay rất tuyệt, không khỏi chọc thêm mấy cái hỏi: “ Cái này cũng là của ta sao? Chưa ai từng nằm qua nó?”
“ Đương nhiên giường là mới làm cho mi, những ngày ta rời khỏi ngoại trừ xử lí một số chuyện mà mi không thích thì cũng muốn tạo cho mi một sự bất ngờ. Giường trọng thuỷ, có thêm gỗ an thần, có thể nổi trên vạn vật thế gian, hoàn toàn chịu trọng lực, dù mai giáp mi có nặng thêm bao nhiêu thì cũng không sợ, an thần thả lỏng, so với ngủ trên gối ngọc còn dễ chịu hơn. Tiểu Hải, thử một chút?”
Quy Hải nhìn chiếc giường nước mềm mại dễ chịu kia, lại liếc nhìn phản diện thời khắc này vô cùng dịu dàng. Không lập tức thử lăn lộn trên giường nước, mà lượn qua bên cạnh Sư Vân Phong, dưới con mắt kinh ngạc của phản diện, giữ lấy cổ phản diện và thành thành thật thật ôm phản diện một cái.
Sư Vân Phong cảm thấy cực kì kinh ngạc, lại ôm lấy Quy Hải, lực độ rất nhẹ, sờ sờ lưng Quy Hải hỏi: “ Sao rồi?”
Quy Hải không có trả lời.
Hắn biết hắn bị làm sao, nhưng không có trả lời.
Hắn có chút sợ hãi, có chút muốn chạy.
Không phải sợ phản diện sẽ lợi dụng hắn, hại lắm, giết hắn nên mới sợ mà lại bởi vì, phản diện thực sự quá tốt với hắn, nên Quy Hải mới thấy sợ.
Nam chính Bách Lý Bất Phàm trong sách đã từng dùng nhược thuỷ để chế tạo lĩnh vực giam cầm phản diện; Mà trọng thuỷ, giống như nhược thuỷ vậy, đều là nguyên liệu luyện khí cực kì trân quý, phản diện không hề keo kiệt mà đem trọng thuỷ làm thành một chiếc giường cho hắn, quả thực quá lãng phí.
Chửi thầm xong Quy Hải cũng nghĩ lại, lúc hắn nhỏ ba ba cũng từng rất tốt.
Đồ chơi tố nhất, giáo dục tốt nhất, bầu bạn nhiều nhất.
Nhưng con người luôn luôn thay đổi, khi ba ba có tiền đồ tốt hơn, con trai đã là cái gì, hoá thân thành Trần Thế Mỹ thời hiện đại, lật mặt ném con trai mà đi, từ đó không bao giờ quay lại.
Cho nên Quy Hải mới không có bố.
Phản diện thì sao? Sự sủng ái với con rùa nhỏ có thể kéo dài bao lâu chứ.
Nhưng mà suy tính thiệt hơn của Quy Hải chỉ trong chớp mắt. Hắn lập tức quyết định, phải nắm chắc phản diện trong lòng bàn tay.
Nhưng mà, phản diện có cần phải hao tổn tâm trí để nắm bắt sao? Quy Hải chưa nói cái gì, phản diện đã tự ATSM rồi.
“ Tiểu Hải, mi yên tâm, ta sẽ không lại bỏ rơi mi đâu.” Sư Vân Phong gắt gao ôm lấy Quy Hải, trịnh trọng thề.
Quy Hải :“?”
Sư Vân Phong thả Quy Hải ra, đối mắt với Quy Hải, ngữ khí cực kì khẳng định: “ Tiểu Hải, mi không nói gì, nhất định là ngại mở lời? Ta đoán đúng không.”
Quy Hải :“??”
Tâm tình Sư Vân Phong lại cực kì nhẹ nhõm. Y dẫn Quy Hải về nhà, làm cho Quy Hải một chiếc giường nước, đương nhiên hi vọng Quy Hải sẽ thích tác phẩm của y. Nếu như Quy Hải vừa thấy giường nước đã thích đến lăn qua lộn lại trên đó, thì Sư Vân Phong chắc chắn không khỏi cảm thấy cực kì hân hoan, tự hào về thành quả của mình.
Mà khi Quy Hải thấy giường nước, lại lượn qua ôm lấy mình.
Việc này so với sự hân hoan còn vui vẻ hơn gấp ngàn lần vạn lần, Sư Vân Phong vui tới mức tim muốn tan chảy, trong lòng đoán nhất định bé rùa con không lúc nào là không nhớ tới mình, đoạn thời gian trước lúc phải chia ly chắc chắn bé rùa không nỡ rời xa mình. Giường nước gợi lại kí ức cho bé rùa, bé rùa tuy rằng tò mò đi qua chọc chọc giường nước, rõ ràng cực kì thích cái tổ mới này, đối với mình lại càng không nỡ rời xa.
Sư Vân Phong không nói chuyện nữa, lại ấn Quy Hải vào lòng, ôm một lát, rồi ôm Quy Hải lên giường nước, vừa nói: “ Được rồi, ta xin thề, sẽ không bao giờ bỏ mi lại một mình nữa. Đến đây thử tác phẩm của ta? Có lẽ rất thoải mái.”
Quy Hải:“???”
Nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ đó của phản diện, Quy Hải hoàn toàn không biết phản diện lại nghĩ lung tung cái gì. Nhưng mà, điều này cũng không cản trở kế hoạch Quy Hải vừa nghĩ ra.
Quy Hải đột nhiên nghĩ tới, nam chính trong sách dùng nhược thuỷ tam thiên ( ba vạn nước nhẹ:v) để chế trụ phản diện, cũng chính là trong Ma vực đạt được! Cũng chính là ở phụ cận Hải nhãn ma quật, tuy nhiên, thời gian lại là hai trăm năm sau, khi nam chính đạt tới kì Hợp thể mới đạt được.
Để cho an toàn, dưới sự chỉ dẫn của hắn, phản diện nhà hắn hoàn toàn có thể cướp hết bảo vật của nam chính chứ nhỉ?
Quy Hải vừa định mở miệng khuyến khích phản diện đi cướp bảo, phản diện lại cùng Quy Hải nằm trên giường nước.
Quy Hải:“……”
Phản diện luôn khiến người không kịp trở tay.