Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 40: Bách Lý Bất Phàm



Quy Hải cả con bò trên người phản diện. Khi hắn ý thức được gối ôm chính là phản diện thì có chút kinh ngạc nhưng cơ thể lại quen rồi.

Không biết lúc nào phản diện đối với Quy Hải đã tồn tại giống như cái chăn, cái gối có thể thân mật ôm chặt, dùng cả tay chân để kẹp, mà tính đàn hồi của phản diện tốt hơn cả chăn, nhiệt độ ấm áp dễ chịu, mùi nam tính lại còn dễ ngửi nữa chứ.

Mà ánh nhìn không lúc nào không nhìn mình của phản diện Quy Hải cũng đã sớm quen rồi. Dưới ánh nhìn lấp lánh lập loè của phản diện, Quy Hải vẫn bình tĩnh ung dung hai tay ôm lấy ngực phản diện, hai chân kẹp lấy eo phản diện, ôm chặt lấy.

“ Tiểu Hải, tỉnh rồi.” Sư Vân Phong nhẹ nhàng ôm lại hắn.

“ Ừm.” Ôm xong, Quy Hải thoải mái cọ cọ trong lòng Sư Vân Phong, duỗi chân duỗi tay.

Trước kia còn nghĩ rằng hai thằng đàn ông cứ ôm ôm ấp ấp sẽ chẳng ra thể thống gì cả, nhưng bây giờ, khi Quy Hải hóa thành người lại nghĩ, dù sao thì hình mình cũng là nhi đồng, sao không hưởng thụ chút lạc thú của trẻ con, hưởng thụ cảm giác được yêu thương chiều chuộng.

Chiều cao hiện tại của Quy Hải, giống như một đứa trẻ mầm non, duỗi ra hai cánh tay mới có thể ôm lấy phản diện. Cái gối hình phản diện có dáng người rất được, lúc ôm cảm giác cũng rất tuyệt. Lúc này, phản diện chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, áo ngoài mở rộng, dưới cổ áo chữ V lộ ra một chút xương quai xanh, dưới xương quai xanh là lồng ngực bằng phẳng nhưng đầy đặn, Quy Hải nhìn nhìn lại sinh ra chút tò mò.

Trước khi xuyên không Quy Hải học chuyên ngành kế toán, bạn cùng phòng cũng thích chơi máy tính, thích ở nhà chứ không thích vận động, lại thích ăn uống nên bụng ai cũng có mỡ nhưng không quá rõ, tất cả đều béo thậm chí có người ngực sệ xuống, dáng người đẹp như phản diện hầu như không có.

Dáng người đẹp như phản diện ít gặp nên thu hút sự chú ý của Quy Hải. Lúc Quy Hải còn là rùa con, Quy Hải đã dùng chân ấn qua, chỗ đó, nếu như là tay người không biết chọc một cái sẽ có cảm giác gì nhỉ.

Nghĩ vậy, đầu Quy Hải hơi dịch chuyển gối trên vùng ngực của phản diện, sau đó, nhìn thấy độ cong đó Quy Hải bèn hỏi: “ Ấn có được không?”

Sư Vân Phong nhìn theo tầm mắt Quy Hải, nhìn đến lồng ngực của mình, miệng hé ra, rồi cong lên cười nói: “ Ấn đi, tuỳ mi. Tiểu Hải, ai bảo mi trước kia không nhìn, không cảm thụ, bây giờ mai giáp vẫn còn kìa. Hiện tại chịu khó cảm thụ, lần sau hoá hình thử xem có hóa ra được không.”

Quy Hải thấy Sư Vân Phong cho phép, “ ừm” một tiếng, bèn duỗi ngón tay ra, tò mò chọc một cái, tiếp đó lại xoè tay ra nhào nặn.

Cơ ngực phản diện đối với cái tay nhỏ của Quy Hải mà nói, vừa to vừa bằng phẳng dày dặn, tay nhỏ của Quy Hải không nắm được hết, lại có tính đàn hồi, không mềm không cứng, cảm giác rất tuyệt. Khi điểm nhàn nhạt nào đó trượt qua lòng bàn tay, mang theo cảm giác ngưa ngứa lại còn rất mới mẻ. Quy Hải không nhịn được lại dùng tay nhào nặn.

Yết hầu Sư Vân Phong khẽ căng.

Nơi Quy Hải tiếp xúc đều có dòng điện chạy qua, từ trung tâm lan ra, lấp đầy toàn bộ lồng ngực, điểm chính giữa lập tức đứng thẳng. Cảm giác ngứa không chịu sự khống chế đó là cảm giác trước giờ Sư Vân Phong chưa từng cảm nhận qua.

Nhìn ngón tay Quy Hải đang chọc y, hai tay Sư Vân Phong chần chừ hướng lên trên, vốn dĩ muốn ngăn lại tay Quy Hải, nhưng lại đổi thành khẽ ôm, nhẹ giọng nói: “ Tiểu Hải, thứ mi cần, ta lấy về rồi.”

Quy Hải nghe vậy có chút kinh ngạc, từ người phản diện bò lên, ngồi ở một bên hỏi: “ Nhanh như vậy? Ta đã ngủ bao lâu, ở đó nguy hiểm không?”

Tay nhỏ của Quy Hải đã bỏ ra, Sư Vân Phong thầm bình phục trở lại, đổi mặt nghiêm túc nói: “ Mi đã ngủ chín ngày rồi. Vừa hóa hình thành công, hấp thu quá nhiều linh khí, mi cần phải để thân thể tự xử lý. Ba ngày sau khi mi ngủ say, dòng loạn lưu của cấm địa đã dừng lại, vốn nghĩ cùng mi đi lấy, để mi biết quá trình lấy bảo, nhưng linh khí của mi đang trong quá trình tự động vận chuyển, ta đành không làm phiền mi, đi lấy Nhược thuỷ chi mẫu về.”

Sư Vân Phong nói xong, từ trong tay áo rút ra một tinh thể hình nón, nói: “ Đây chính là Nhược thuỷ chi mẫu, rất nhẹ, có chút lạnh, có phải đồ vật mà mi muốn lấy không.”

Khối tinh thể này đích thực rất nhẹ, Sư Vân Phong không dùng tay để nâng nó mà mở lòng bàn tay ra, đè nó xuống không để nó bay lên trên. Tinh thể cực kì lạnh lẽo, Sư Vân Phong vừa bỏ nó ra, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mười mấy độ, ngay cả Quy Hải cũng cảm giác được cái lạnh thấm vào xương tuỷ, giống như đột nhiên bị thả vào trong tủ lạnh làm đông đột ngột vậy.

Nhưng, Quy Hải đã hấp thu đầy đủ linh khí cửu dương nên tuy nhiệt độ trong phòng có đột nhiên giảm xuống thì vẫn có thể chịu được.

Dưới ánh mắt có chút tiếc hận của Sư Vân Phong, Quy Hải không để ý đến thân hình phản diện nữa mà tò mò nhận Nhược thuỷ chi mẫu từ tay Sư Vân Phong.

Nhược thuỷ chi mẫu vào tay, một mảnh lạnh lẽo, Quy Hải học theo phản diện dùng lòng bàn tay đè nó xuống, lòng bàn tay bị đông lạnh gần chết.

Cho dù như vậy nhưng Quy Hải vẫn cực kì hưng phấn.

Bởi vì trong lòng bàn tay hắn chính là đệ nhất pháp bảo tiên giới mà nam chính Bách Lý Bất Phàm thường dùng!

Nếu như dựa theo phương pháp của Bách Lý Bất Phàm, đem Nhược thuỷ chi mẫu chế thành Nhược thuỷ chi hà, như vậy, vừa xuất ra Nhược thuỷ thì cho dù là cao thủ kì Đại thừa đỉnh phong bao gồm Ma tôn lợi hại nhất Sư Vân Phong cũng đều bị đè dưới Nhược thuỷ! Bách Lý Bất Phàm đã dùng nó chế áp biết bao nhiêu cao thủ đỉnh cấp, thì bây giờ Quy Hải vui mừng bấy nhiêu.

Chính là quá vui mừng khiến tay run một chút nên Nhược thuỷ chi mẫu liền bay lên trên, tiến gần lại bầu trời sao trên đầu.

Tuy nhiên, Sư Vân Phong có chú ý đến tình huống bên này của Quy Hải, giơ tay lên kéo, Nhược thuỷ chi mẫu liền bị kéo trở lại, lần nữa rơi vào trong tay Quy Hải, rồi hỏi: “ Chơi vui không?”

Quy Hải phẩy phẩy Nhược thuỷ chi mẫu dưới tay đang không ngừng nổi lên, hỏi: “ Ngoại trừ chơi như vậy, còn có thể chơi như thế nào nữa.”

Sư Vân Phong nhìn cái tay bé nhỏ của Quy Hải, đáp: “ Nhược thuỷ chi mẫu có thể sinh ra Nhược thuỷ chi hà. Tuy nhiên, Nhược thuỷ quá nhẹ, cái gì cũng có thể chìm dưới nó, tiểu Hải chơi như vậy là được rồi. Tiểu Hải nếu như chơi mệt thì có thể nuốt nó xuống, hấp thu đặc tính của nó, như vậy thì cho dù mai giáp của mi có nặng như thế nào đi nữa cũng sẽ trở nên nhẹ hơn.”

“ Cho ta ăn sao?” Quy Hải nhìn chằm chằm nhược thuỷ chi mẫu trong tay, trong lòng có chút không nỡ.

Ăn Nhược thuỷ, mai giáp sẽ trở nên nhẹ như Nhược thuỷ, không còn lo lắng bị nặng nữa. Nhưng mà bản thân mình đã ăn mất nguyên liệu để chế tạo bảo ấn Côn Luân, hấp thu linh khí của ngọc Thổ linh, nếu như lại ăn tiếp Nhược thủy chi mẫu thì có nghĩa là lại hủy đi một kiện pháp bảo mà nam chính đắc ý.

Tuy cảm thấy có chút không hay nhưng nghĩ nghĩ vẫn thấy rất sung sướng.

Chỉ là, cuối cùng Quy Hải vẫn quyết định, trước tiên để phản diện thu lại Nhược thuỷ chi mẫu, lúc nào cần thì để phản diện chế tạo thành pháp bảo là được, hoặc là lúc nào mùa hè đến mình muốn ăn băng thì đem nó ra ăn là được.

Đợi phản diện thu xong Nhược thuỷ chi mẫu, Quy Hải lại tò mò: “ Đại Phong, ngươi lấy nó như thế nào vậy? Thực sự không có nguy hiểm sao?”

“ Có chút, nhưng ứng phó được. Ở đây có ghi lại, cho mi xem.” Sư Vân Phong để Quy Hải và y cùng nằm xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, âm thầm khống chế trung tâm của Bích hải long cung.

Quy Hải nằm như lúc xem phim vậy, cùng Sư Vân Phong nằm trên giường nước, chờ đợi nhìn video thực tế Sư Vân Phong lấy bảo.

Trong màn sao, cảnh tượng hiện lên đầu tiên chính là tình hình thực tế trong cấm địa.

Trong cấm địa đang bị màn đêm bao phủ tối đen một mảnh, một tia sáng cũng không có. Nhưng cho dù như vậy, Quy Hải cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong cấm địa, bao gồm trên mặt biển và dưới đáy biển.

Đáy biển bất đồng với lúc trước.

Lúc Nhược thuỷ chi mẫu còn, ở đó đều là dòng chảy hỗn loạn, đổ ào ào vào trong động đen. Bây giờ, động đen đó lại ào ào đổ nước ra ngoài, đáy biển gần động đen đều đã đổ nát, giống như hiện trường đổ nát sau thiên tai vậy.

Tình cảnh này không khỏi thu hút sự chú ý của đệ tử Ngự Kiếm môn đang tuần tra gần đó.

Trên mặt biển, chớp giật sấm kêu. Tề A Hổ dẫn theo đám đệ tử Ngự Kiếm môn thấy vậy đến tra xét, lại đối mặt với một tu tiên giả mặc quần áo màu trắng.

Tu tiên giả áo trắng trong tay cầm một thanh kiếm dài màu tím bạc, ngũ quan thô kệch, mày rậm mắt to, môi dày, dáng người cao to, nhìn có vẻ giống một thanh niên thật thà chất phác.

Tuy rằng thanh niên nhìn có vẻ thật thà chất phác nhưng ra tay lại quả quyết ác độc. Vừa phát hiện những kiếm tu mặc môn phục Ngự Kiếm môn lập tức ngự kiếm xuất kích, không nói một lời dư thừa, cũng chẳng thèm chào hỏi lấy một câu.

Không chỉ như vậy, Quy Hải còn nhìn ra, hắn vừa ra tay chính là sát chiêu lợi hại nhất. Kiếm thế của thanh niên áo trắng hào khí vô cùng, kiếm khí vừa ra liền khiến ngay cả mặt biển ầm ầm sóng dậy cũng bị san bằng trong chớp mắt.

Ngay cả Sư Vân Phong cũng phát ra tán thưởng: “ Kiếm hay.”

Quy Hải nhìn thanh kiếm trong tay thanh niên áo xanh, đột nhiên kinh hoảng.

Mặt mũi thật thà chất phác, áo trắng kiếm tím, cùng với nam chính trong sách Bách Lý Bất Phàm y xì đúc.

Bách Lý Bất Phàm tuy tên có chút kiêu căng, nhưng vẻ bề ngoài đích thực rất dễ lừa người, cực kì lương thiện, là cái loại mà vừa gặp đã khiến người khác cảm thấy có thể tin tưởng được.

Trước khi xuyên không Quy Hải cũng đã nhìn qua hình dáng của tác giả, chỉ là lúc đó tác giả vô cùng yếu ớt, thân hình khô héo, mặt mũi trắng bệch, khuôn mặt đã thay đổi, so với Bách Lý Bất Phàm cao lớn bây giờ rất khác biệt, quy Hải nhất thời không thể nhận ra.

Quy Hải vừa thấy Bách Lý Bất Phàm lợi hại như vậy, rõ ràng có thể thoát ra từ dưới tay cao thủ kì Hợp thể Tề A Hổ, lại còn xuất kiếm tập kích bất ngờ, trong lòng lập tức có một dự đoán.

Bách Lý Bất Phàm trong nguyên tác mới là kì Nguyên anh, không thể nào lợi hại như vậy được.

Bách Lý Bất Phàm này chắc chắn không phải hàng nguyên đai nguyên kiện.

Mà Tề A Hổ nhìn thấy tư thế công kích của vị thanh niên này cũng chỉ nhăn mày một cái, xuất ra hai thanh đao màu máu, khiến mặt biển bị đè ép bằng phẳng kia nổi dậy thành bức tường nước, đánh qua chỗ thanh niên kia!

Tề A Hổ tuy rằng thua dưới tay Sư Vân Phong, nhưng trải qua chỉ điểm của Sư Vân Phong, lực chiến đấu đã đề cao, cũng là cao thủ kì Hợp thể. Đối mặt với tập kích của Tề A Hổ, thanh niên không dám chống cự, lách mình trốn xuống dưới mặt biển.

Giống như đánh trúng miếng bọt biển, mặt biển bị tập kích lõm vào thành một cái xoáy nước lớn, thanh niên lại yên lặng không tiếng động xuất hiện đằng sau đám người Tề A Hổ, chớp nhoáng tập kích qua, phóng ra kiếm khí tím bạc, đánh hôn mê năm đệ tử Ngự Kiếm môn.

Năm người đệ tử chưa kịp kêu thảm đã rơi xuống biển.

Tề A Hổ nghe tiếng các đệ tử rơi bõm xuống biển mới phản ứng lại, chuyển mình, tức giận: “ Ngươi là ai? Lén lén lút lút trộm vào cấm địa Ngự Kiếm môn, chém thương đệ tử của môn ta!”

Thanh niên áo trắng lại không trả lời, trực tiếp xuất kiếm. Ánh kiếm màu tím nổi lên bốn phía, lẫn vào ánh đao màu máu của Tề A Hổ, tường nước cũng theo đó mà bị cuốn vào trong vòng sóng tập kích, bọt nước bắn tung tóe. Trên bầu trời sấm gầm chớp giật như đang trợ hứng cho cuộc tranh đấu, các đệ tử của Ngự Kiếm môn đã ào ào tránh ra, ngự kiếm quay về tổng đàn báo cáo.

Lúc này, Sư Vân Phong ôm Quy Hải một cái, sau đó bỏ ra, tự mình đứng lên, rời khỏi giường nước. Quy Hải mất đi vòng tay ấm áp, chuyển đầu nhìn Sư Vân Phong, chỉ thấy trong mắt Sư Vân Phong, là đôi mắt loè loè hưng phấn mang theo khát vọng chiến đấu.

Sư Vân Phong vốn bình tĩnh, biểu tình rất ít khi hưng phấn.

Bởi vì y trước nay chưa từng gặp qua cao thủ kiếm tu.

Quả nhiên, Sư Vân Phong nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, quá trình đi tìm bảo vật có thể hoãn xem lại không? Ta muốn đi gặp vị kiếm tu kia một chút. Trình độ kiếm thuật của hắn không hề thấp so với ta.”

Quy Hải không thể hiểu nổi khát vọng chiến đấu của kiếm tu nhưng lập tức đáp lời: “ Mang ta theo.”

Là một kẻ mê truyện, gặp phản diện và nam chính chuẩn bị quyết đấu sao hắn có thể không xem~

Nhưng Sư Vân Phong lại mím môi, không có lập tức đáp ứng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.