Cô Tô Lam thị Lam nhị công tử Lam Vong Cơ từ nhỏ đã là chuẩn mực của đệ tử thế gia, quy phạm đoan chính. Chữ đã viết, tranh đã vẽ đều được phân loại rồi chỉnh chỉnh tề tề xếp theo từng năm, chưa từng qua loa chút nào. Chỉ có duy nhất một tờ hôn thư, mỗi lần phân loại thi tập theo thời gian đều được y trịnh trọng rút ra để lên trên cùng.
Bắt đầu từ năm Huyền Chính thứ tám, một suy nghĩ đã bắt đầu mọc rễ đến thâm căn cố đế ở trong đầu Lam nhị công tử: Ta đã có vị hôn thê.
“Thê tử” chưa cưới về nhà kia cũng không hẳn là “thê”, là một thân nam nhi hàng thật giá thật, họ Ngụy, tên Anh. Trong trí nhớ của Lam Vong Cơ, toàn bộ ký ức về vị hôn thê này chỉ là một thân hình tuyết trắng nhỏ nhắn cùng giọng nói của một nữ nhân. Nữ nhân kia nói:
“Nếu như ngươi muốn cưới A Anh nhà ta, vậy thì không được cưới thêm ai nữa, cũng không thể táy máy tay chân với người khác.”
Nhận thức rõ trọng trách là vị hôn phu của người ta đang đặt trên vai mình, Lam nhị công tử đúng là rất nghe lời, đem việc “không đụng chạm vào người khác” làm đến triệt để.
01.
Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc tán nhân ngao du đến Cô Tô vào lúc chính giữa hè. Vân Thâm Bất Tri Xứ ở trong núi sâu, Tàng Sắc lấy lý do trong núi là nơi nghỉ mát tốt, dẫn Ngụy Trường Trạch cùng Ngụy Anh đến bái phỏng Cô Tô Lam thị, khiến cho đồng môn cũ ngày xưa Lam Khải Nhân lại đen mặt thêm lần nữa.
Năm đấy Ngụy Anh năm tuổi, là tuổi thích nghịch ngợm nhất. Hắn kế thừa đủ mười phần tính cách của nương mình, người lớn nói chuyện hắn nghe cũng không hiểu, ngồi một lát đã không thể yên vị nổi nữa, lập tức báo với Tàng Sắc một tiếng rồi chuồn đi chơi. Nửa canh giờ sau, Ngụy Anh toàn thân ướt đẫm quay về. Hắn ham chơi không để ý, cho nên rơi xuống mấy dòng suối nhỏ chảy qua Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Khải Nhân thấy Ngụy Anh nghịch ngợm như vậy, đang muốn mở miệng giáo huấn, chợt nhớ ra Ngụy Anh không phải là con cháu của Lam gia, mình cũng không tiện dạy dỗ. Vậy nên, đành phải liếc mắt ra hiệu cho Tàng Sắc quản tốt nhi tử, không nghĩ đến Tàng Sắc thế mà lại nói:
“Thật không hổ là nhi tử của ta!”
Lam Khải Nhân: “…”
Tàng Sắc nói tiếp:
“Năm đó ta cũng nhiều lần nhảy xuống suối chơi nha!”
Lam Khải Nhân nổi giận:
“Ngươi…”
Tàng Sắc cũng không thèm nhìn đến khuôn mặt đang dần đen như đít nồi của Lam Khải Nhân, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ lạnh buốt của Ngụy Anh, hỏi:
“A Anh có lạnh hay không? Thay cho con một bộ quần áo khác nhé?”
Ngụy Anh hợp thời hắt hơi một cái. Thanh Hành Quân có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt đệ đệ nhà mình lại bắt đầu đen sì. Ngụy Anh đúng là nghịch ngợm, mà Vân Thâm Bất Tri Xứ lại ít khi có người náo nhiệt như vậy, y nhìn cũng thấy vui lây. Chỉ là Khải Nhân quá cứng nhắc, sợ là không thể ở chung với đứa nhỏ này được. Y bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
“Không bằng mang Ngụy tiểu công tử đến Tĩnh thất đi. Trạm nhi cùng Ngụy tiểu công tử tuổi tác tương đương, nếu hai vị không để ý, có thể lấy một kiện y phục của Trạm nhi cho hài tử mặc tạm.”
Lam Khải Nhân cau mày nói:
“Huynh trưởng, không ổn.”
Thanh Hành Quân cười nói:
“Một bộ y phục thôi mà, đợi Trạm nhi về ta sẽ nói với nó. Trạm nhi lớn lên hiểu chuyện, sẽ không để ý đâu. Nếu chậm chạp thêm chút nữa, Ngụy tiểu công tử dễ dính phong hàn.”
Ngụy Anh lại lần nữa đúng lúc hắt hơi một cái. Lam Khải Nhân chợt thấy mông lung, trong lòng thầm nghĩ:
“Ngụy Anh này chẳng lẽ sinh ra là để khắc ta?”
02.
Lam Trạm tan học, cúi chào tiên sinh, sau đó trở về Tĩnh thất. Tính tình y vốn lãnh đạm, ngoại trừ phụ mẫu, huynh trưởng cùng thúc phụ ra thì không thích nói chuyện với người ngoài. Hôm nay y nghe nói có khách đến bái phỏng, nghĩ rằng mình đến quấy rầy người lớn cũng không tiện, cho nên trở về Tĩnh thất.
Ai ngờ vừa mới tới cửa Tĩnh thất thì đã thấy một cục trắng trắng tròn tròn từ bên trong lao ra, vừa vặn nhào vào ngực y. Lam Trạm lui về sau hai bước, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể trước khi lui đến bậc thềm phía sau. Y cứng đờ người, cúi đầu nhìn thoáng qua “thứ” trong ngực mình, lỗ tai ngay lập tức đỏ lên, nhìn sang chỗ khác. “Cục” kia thấp hơn y một chút, nhưng điều đáng chú ý chính là “trắng trắng” mà y nói đến không phải là màu trắng thuần của đồng phục Lam gia nhà y, mà là… cái cục tròn tròn này không biết xấu hổ, để thân thể trần truồng chạy tán loạn khắp nơi.
Lam Trạm chưa từng ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, chưa từng gặp tình huống này bao giờ… Mà ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, bộ dạng này cũng ít thấy đi. “Cục” trong lòng y cọ cọ hai lần, Lam Trạm lập tức vội vàng ôm chặt lấy hắn. Chợt nghĩ đến cái “cục” này không một mảnh vải che thân, đến khuôn mặt hiếm khi đổi sắc cũng hồng lên, lại sợ làm bị thương cái “cục” này, không chịu buông tay, tâm trạng đủ mọi loại xoắn xuýt đứng im tại chỗ chờ phụ huynh đến cứu.
Lúc Thanh Hành Quân cùng phu thê Tàng Sắc chạy đến, thấy ngay một màn này. Lam Trạm đứng đấy, ôm chặt Ngụy Anh không mặc quần áo, cắn cắn môi dưới, ủy khuất đến không chịu được. Thanh Hành Quân vội vàng tách hai hài tử ra, bế Ngụy Anh vào bên trong mặc quần áo.
Tàng Sắc nhìn thấy Lam Trạm, đầu tiên là trong lòng tán dương một phen phong thái của tiểu Lam nhị công tử, tiếp theo là nhìn đến khuôn mặt tràn đầy ủy khuất của y, nghĩ thầm: “Hài tử này đang giận dỗi cái gì đây?”, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Có lẽ tiểu Lam nhị công tử không quen cùng người ngoài đụng chạm, bây giờ thấy chúng ta đã xông vào phòng nó, còn lấy quần áo của nó, vậy nên mới thấy ủy khuất.”
Mặc dù chiếu theo phẩm cách của Lam thị, đúng là không đến mức như thế. Nhưng mà tình thế cấp bách, cũng không thể mặc kệ hài tử trước mặt mình khóc lên, vì thế nàng nói:
“Con chớ có khóc. Ta sẽ đền cho con một bộ đồ mới.”
Lam Trạm hết mấp máy môi lại mấp máy môi, cuối cùng hạ quyết tâm, một bộ dáng thấy chết không sờn, nói:
“Con sẽ chịu trách nhiệm.”
Tàng Sắc: “Hả?”
Lam Trạm kiên định nói:
“Con đã thấy hết thân thể hắn, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
“…”
“…”
“…”
Một trận im lặng.
03.
Tàng Sắc tán nhân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, cười đến mức sắp ngã lăn ra đất, may mà có Ngụy Trường Trạch kịp thời đỡ lấy. Thanh Hành Quân nhìn dáng vẻ nghiêm túc trời sinh của nhi tử nhà mình, lắc đầu cười nói:
“Trạm nhi, hai đứa đều là nam tử, con không cần như thế.”
Lam Trạm nói:
“Việc này người phải chịu thiệt thòi cũng không phải là nhi tử. Nhi tử nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời thoả đáng.”
Ý cười ấm áp trên mặt Thanh Hành Quân khẽ sinh ra một tia nứt, gian nan mở miệng:
“Con không cần…”
Lam Trạm nói:
“Phụ thân, ý nhi tử đã quyết.”
Thanh Hành Quân: “…”
Tàng Sắc tán nhân: “Ha ha ha ha đứa nhỏ này làm ta cười chết mất!”
Nàng lau lau khoé mi vì cười quá nhiều mà ứa nước mắt, ngồi xổm xuống bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Trạm, hỏi:
“Con thật sự muốn chịu trách nhiệm với A Anh nhà ta?”
Lam Trạm nhíu mày, nhẫn nại đứng yên mặc cho Tàng Sắc tán nhân chà đạp, nhưng nghe thấy người này nói thì có vẻ như nàng là mẫu thân của đoàn tử kia. Vậy nên y nghiêm mặt nói:
“Con sẽ chịu trách nhiệm với hắn.”
Tàng Sắc cố nén cười, hỏi:
“Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Lam Trạm trầm mặc một lát rồi nói:
“Con sẽ lấy hắn.”
Tàng Sắc lại hỏi tiếp:
“Vì sao lại là con cưới A Anh nhà ta mà không phải là A Anh nhà ta gả cho con?”
Thanh Hành Quân: “…”
Ngụy Trường Trạch: “…”
Lam Trạm sửng sốt nhìn nàng.
Tàng Sắc xấu hổ vò đầu: “Hình như đó là cùng một chuyện thì phải?”
Nàng phối hợp ho một tiếng, đem câu nói lật trời kia bỏ qua, hỏi tiếp:
“Nếu như con muốn cưới A Anh nhà ta, vậy thì không được cưới thêm ai nữa, cũng không thể táy máy tay chân với người khác?”
Lam Trạm phân trần: “Con vốn cũng sẽ không…”
Tiểu hài tử này bộ dáng đứng đắn dị thường nhìn thật thích, Tàng Sắc nhịn không được nhéo khuôn mặt non nớt kia một cái, đáp:
“Được, vậy ta hứa, sẽ gả A Anh cho con.”
04.
Mở miệng “đồng ý” cuộc hôn nhân này, mọi người cứ nghĩ là đã đem hài tử dỗ xong, đang định rời đi. Ai ngờ Lam Trạm lại nắm lấy góc áo của Tàng Sắc tán nhân, một lần nữa lên tiếng:
“Nói miệng không có bằng chứng, tốt nhất là đem giấy trắng mực đen viết ra.”
Dừng một chút, y lại nói:
“Việc hôn nhân đại sự, không thể xem như trò đùa.”
Tàng Sắc: “…”
Ngụy Trường Trạch: “…”
Thanh Hành Quân: “…”
Tàng Sắc hỏi:
“Thanh Hành Quân, ngươi xem có phải là Trạm nhi nhà ngươi coi trọng A Anh nhà ta sau đó dùng kế ép cưới không?”
Thanh Hành Quân miễn cưỡng vì tiểu nhi tử giải thích:
“Không phải… Trạm nhi trời sinh vốn đã như vậy.”
Tàng Sắc gật gù nói:
“Ta đã nói rồi mà! Cô Tô Lam thị các ngươi toàn nuôi ra tiểu cổ bản, làm sao có thể sinh ra một kẻ tinh ranh cơ chứ?”
Thanh Hành Quân: “…”
Ngụy Trường Trạch cuối cùng tìm được cơ hội chen vào, nói:
“Bây giờ phải làm sao mới ổn đây?”
Tàng Sắc nói:
“Còn có thể như thế nào nữa, dỗ thì phải dỗ đến cùng thôi. Viết một phong hôn thư thì có làm sao?”
Dù sao Thanh Hành Quân cũng lớn lên dưới sự dạy dỗ của Lam gia, bồi tiếp náo loạn lâu như vậy đã là rất không ổn rồi, đang định mở miệng ngăn cản thì bị Tàng Sắc chặn lời:
“Thanh Hành Quân, cũng chỉ là một phong hôn thư thôi mà. Viết ra để dỗ tiểu A Trạm nhà ngươi thôi. Tiểu hài tử nhanh quên, không chừng ngày mai đã nhớ không ra. Có thể dỗ tiểu hài tử nhà ngươi vui vẻ, tội gì mà không làm?”
Thanh Hành Quân bế quan đã lâu, ít cùng nhi tử thân cận, nhìn Lam Trạm một bộ dáng vừa ủy khuất lại vừa kiên định, trong lòng cũng mềm đi vài phần, lập tức đồng ý. Thế là mấy người lớn đi lấy giấy đỏ, viết xuống hôn thư, dỗ tốt tiểu Lam Trạm.
Thanh Hành Quân nghĩ thầm: “Việc này không thể để cho Khải Nhân biết… Một chút cũng không thể.”
Lam Trạm trịnh trọng dùng hai tay cầm lấy tờ hôn thư, nhìn chằm chằm tiểu Ngụy Anh sớm đã ngủ ngon lành trong lòng Ngụy Trường Trạch, nhịn xuống ý nghĩ thất lễ muốn đưa tay chọc chọc khuôn mặt của đoàn tử kia, một lần nữa cam đoan với Tàng Sắc:
“Con nhất định sẽ đối xử tốt với hắn.”
Tàng Sắc cười ha hả đáp ứng, nghĩ thầm:
“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Người lớn như vậy mà lại bị một tiểu oa nhi xoay vòng vòng đến mức không làm không được. Ai nghĩ rằng Cô Tô Lam thị như vậy mà có thể sinh ra một cái tiểu tình chủng? Sau này nhất định phải cẩn thận khuyên nhủ A Anh, bảo nó cách xa Cô Tô Lam nhị công tử một chút. Nếu không nhỡ may bị bẻ cong thật thì biết làm thế nào?”
Lam Khải Nhân ngồi chờ ở khách thất đến trưa cũng không thấy mấy người kia quay lại. Cuối cùng khuôn mặt chưa quá thành thục nhưng thích làm ra vẻ già dặn kia lần thứ ba đen như đít nồi.