05.
Tối nay Lam Vong Cơ phải đi tuần đêm là một chuyện ngẫu nhiên. Đệ tử thế gia khắp nơi đến đây cầu học, việc sắp xếp thủ vệ tuần đêm có chút sai sót, đúng lúc y vừa xuất quan, cho nên thế vào chỗ trống.
Nghe phong thanh có tiếng ồn ào từ hướng khách phòng, Lam Vong Cơ nhẫn nại nhíu mày. Những đệ tử thế gia đến cầu học toàn người tuổi trẻ hăng hái, đến một chỗ mới mẻ không tránh được có chút phấn kích. Nhóm đệ tử lần này có vẻ còn quá trớn hơn, ngày mai nhất định phải cẩn thận giảng kỹ gia quy mới được. Lam Vong Cơ cảm thấy mình nên tham gia lần nghe học này.
Y đi ngang qua một góc tường, bỗng nghe thấy phía trên có động tĩnh, cho nên ngẩng đầu xem xét, ngay lập tức trông thấy một vò rượu xuất hiện trên đầu tường.
Lam Vong Cơ: “…”
Tự ý mang rượu vào, lại còn phạm vào điều cấm đi lại ban đêm.
Mỗi khoá đệ tử đến nghe giảng đều xuất hiện một vài kẻ ngang bướng, lại không nghĩ có thể có kẻ đến mức như vậy… Lam Vong Cơ cũng không biết phải hình dung người này như thế nào.
Trong lúc y vẫn đang còn ngẩn người, lại thêm một vò rượu nữa xuất hiện trên đầu tường.
Hai vò…
Tâm tình Lam nhị công tử lúc này thật sự không thể nói là tốt được.
Ngay sau đó, một khuôn mặt nhô lên từ đằng sau vò rượu.
Cũng không phải Lam nhị công tử y nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ là tướng mạo của người này thật sự rất không thành thật. Đương nhiên, cái “không thành thật” này trong miệng người khác chính là một dáng vẻ phong lưu phóng khoáng. Người kia cười lên thật giống một con hồ ly giảo hoạt, đôi mắt hoa đào có đuôi mắt cong cong móc ra một tia phong tình, cố tình gắn trên khuôn mặt thiếu niên mạnh mẽ tinh thần phấn chấn, tưởng chừng sẽ đối nghịch nhưng lại hoà hợp đến không tưởng. Gương mặt này chắc là thường xuyên trêu chọc đào hoa, ai làm đạo lữ của hắn khẳng định sẽ thấy phiền chết đi được, Lam Vong Cơ kết luận. Y rút ra Tị Trần, nói:
“Ban đêm qua giờ Mão không được phép ra vào, mau thu chân lại đi.”
Chỉ thấy gương mặt quen câu dẫn đào hoa kia quay sang sững sờ nhìn y, ý cười trên mặt dần biến mất. Sau đó, hắn lập tức giơ lên một vò rượu, nét tươi cười trên mặt lại càng sâu hơn:
“Thiên Tử Tiếu! Chia cho ngươi một vò. Ngươi làm như không nhìn thấy ta có được không?”
06.
Lam Hi Thần đi tuần đêm xong, đang định quay về phòng nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua Tàng Thư Các lại thấy bên trong có ánh nến còn chưa tắt. Y đẩy cửa vào, lại thấy đệ đệ luôn là tấm gương cao quý cho đệ tử tiên môn của mình đang trồng cây chuối, tự phạt bản thân chép gia quy. Vì sao y lại nhìn ra là tự phạt? Người khác thì Lam Hi Thần không dám nói, nhưng nếu nói đến đệ đệ này, cho dù là phụ thân cũng không hiểu rõ đệ ấy bằng y. Y hỏi:
“Vong Cơ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Vong Cơ đáp:
“Tĩnh tâm, tối nay đệ… không giữ thân, bất trung… với hắn.”
Lam Hi Thần: “???”
Lam Hi Thần phát hiện ra, mình vẫn là có chút không hiểu rõ đệ đệ nhà mình.
Lam Vong Cơ bị thiếu niên trèo tường kia làm cho tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, y nói:
“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, tội thêm một bậc.”
Thiếu niên kia thu tay lại, bất đắc dĩ nói:
“Vậy ngươi nói cho ta biết, nhà các ngươi đến cùng có cái gì không cấm.”
Lam Vong Cơ vươn tay ra, kéo thiếu niên kia đến trước đá quy huấn nhà mình, nói:
“Ngươi tự nhìn.”
“Ai mà thèm xem thứ này chứ!”
Thiếu niên kia theo thói quen muốn vung tay bỏ đi, lại phát hiện cổ tay nhỏ của mình không nhấc lên nổi, cúi đầu xuống nhìn, hoá ra là bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay. Thế là hắn nói:
“Vị công tử này mau buông tay ra. Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?”
Cổ tay đang bị y nắm trong lòng bàn tay còn không ngừng vặn vẹo, lỗ tai Lam Vong Cơ lập tức nóng lên, hất tay hắn ra, cả giận nói:
“Không biết xấu hổ!”
Những lời người kia nói năm đó vẫn còn vang lên bên tai y.
“Nếu như ngươi muốn cưới A Anh nhà ta, vậy thì không được cưới thêm ai nữa, cũng không thể táy máy tay chân với người khác.”
Thiếu niên kia ngạc nhiên nói:
“Ngươi nói rõ cho ta nghe, ta làm sao lại không biết xấu hổ?!”
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói gì. Thiếu niên kia lại líu lo không ngừng:
“Huống hồ là ngươi ra tay trước, nếu nói đến không biết xấu hổ, vẫn là nói ngươi thì thỏa đáng hơn đi? Lại nói, hai đại nam nhân với nhau, nắm tay thôi mà, làm gì mà thành không biết xấu hổ rồi? Ta còn thường xuyên cởi trần tắm sông cùng người khác đấy. Ngươi… Này này này! Ngươi muốn gì?! Nói không lại thì muốn ra tay đánh người sao? Mau bỏ kiếm xuống. Sao ngươi lại hung dữ như vậy? Ta còn đang cầm rượu đấy!”
Lam Vong Cơ thẹn quá hoá giận, Tị Trần đâm thẳng vào vò rượu. Thiếu niên kia thân thủ nhẹ nhàng như chim yến, lui về sau tránh liên tục mấy chiêu rồi chợt phi thân lên, một lần nữa đáp xuống bên kia bờ tường hắn vừa trèo vào khi nãy. Nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ bước ra ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ quả nhiên dừng lại. Thiếu niên kia lắc đầu, nói:
“Ngươi đúng là tiểu cổ bản. Chỉ là hai vò rượu thôi không phải sao? Ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
Lam Vong Cơ nói:
“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, đã đến nghe giảng, vậy nên tuân thủ gia quy.”
Thiếu niên kia đưa tay đỡ lấy trán, nói:
“Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi quả nhiên là một chỗ cứng nhắc. Được, bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, vậy ta không vào nữa. Ta đứng ở trên bờ tường uống, thế thì không tính là phạm cấm phải không?”
Dứt lời, thiếu niên kia đưa tay mở vò rượu ra, một hơi uống cạn rượu bên trong, xem rượu như nước mà nốc ừng ực.
Lam Vong Cơ: “…”
Ý định tham gia lần nghe giảng này của y càng kiên định hơn bao giờ hết.
07.
Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ đã sớm đến Lan thất. Tận đến khi sắp tới giờ vào học, ngoài cửa mới loáng thoáng có tiếng ồn ào truyền đến. Lam Vong Cơ nghe thấy thiếu niên tối qua dương dương tự đắc nói:
“Sợ cái gì! Không phải nói Lam Trạm từ nhỏ đã là thần đồng, tài năng kinh thế hay sao? Thông minh sớm như vậy, mấy thứ thúc phụ y dạy cho chắc đã học đủ từ lâu rồi, bế quan tu luyện cả ngày, đâu có rảnh mà để ý ta chứ. Ta…”
Thiếu niên kia nhìn thấy y, ngay lập tức ngậm miệng. Sau đó giống như là một căn bệnh truyền nhiễm, một đám thiếu niên đều im mồm, yên lặng tiến vào Lan thất, yên lặng chọn một chỗ cho riêng mình rồi ngồi xuống, lại yên lặng để trống ra một cái thư án bên cạnh Lam Vong Cơ. Chỉ nghe thấy một thiếu niên khác thấp giọng nói với thiếu niên hôm qua:
“Để ý ngươi rồi đấy. Tự mình cầu phúc đi thôi.”
Thiếu niên này không hề ngoan ngoãn, trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ hắn sẽ không vì có người nhìn chằm chằm mà thành thật một chút. Quả nhiên, thúc phụ vừa giảng bài không được bao lâu, y lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình. Ánh mắt ấy, đúng là từ hướng của thiếu niên kia truyền đến. Lam Vong Cơ nghĩ thầm, hắn nhìn mình làm gì chứ? Mà Lam thị gia quy lại không cho phép y trong trường hợp này quay đầu lại thăm dò.
Đúng lúc ấy, Lam Khải Nhân cũng phát hiện ra thiếu niên kia đang nhìn chằm chằm cháu trai bảo bối không nhúc nhích của mình. Ông liền ném quyển trục xuống, cười lạnh nói:
“Khắc vào vách đá, không ai xem. Vì lẽ đó nên ta mới thuật lại từng cái từng cái một, để coi còn ai mượn cớ không biết mà vi phạm lệnh cấm hay không. Nếu như vậy mà vẫn còn người mất tập trung. Được thôi, ta sẽ giảng mấy thứ khác.”
Gần như tất cả mọi người trong Lan thất đều cúi đầu xuống, run lẩy bẩy nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa. Lam Vong Cơ nghe thúc phụ y gọi:
“Ngụy Anh.”
Thiếu niên kia đứng lên: “Có.”
08.
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Anh?! Chữ Ngụy nào? Chữ Anh nào? Y hốt hoảng nghĩ. Đợi y hồi phục lại tinh thần thì Ngụy Anh đã cút. Thúc phụ y hình như là bị Ngụy Anh kia làm cho cực kỳ tức giận, phất ống tay áo một cái, bảo một thiếu niên khác quen biết Ngụy Anh truyền lời cho hắn, nói chung là để hắn chép gia quy Lam thị một lượt.
Lam Vong Cơ nhíu mày, lần này thúc phụ thật nghiêm khắc. Trong quá khứ, dù cho đám đệ tử thế gia có một kẻ ngang bướng đến mức này thúc phụ cũng không phạt hắn nặng như thế.
Trừ khi… người kia tương lai sẽ được gả đến Lam gia.
Tay Lam Vong Cơ siết thành nắm đấm, lòng bàn tay mướt mồ hôi. Chắc chắn đến bảy tám phần người kia chính là Ngụy Anh đã có hôn ước với y.
Đợi tan học, y lập tức đến gặp Lam Khải Nhân, nói muốn xem danh sách đệ tử thế gia đến xin nghe học lần này. Quả nhiên, trong cột của Vân Mộng Giang thị có hai chữ Ngụy Anh.
Không sai, cũng đã đính hôn được mười năm rồi, hiện giờ cả hai đều tròn mười lăm, đúng là nên đến tuổi đôi bên gặp mặt. Y thả lỏng nắm tay, trong lòng cảm thấy may mắn. Hoá ra thiếu niên đêm hôm qua cùng y một thoáng kinh hồng thật ra đã sớm buộc chung một chỗ với y
Chỉ có điều, Ngụy Anh này biết rõ bản thân đã có hôn ước, lại cùng nam tử khác kề vai sát cánh, thậm chí… còn cùng người khác để trần tắm sông. Không tuân thủ quy củ như vậy, thúc phụ phạt vẫn đang còn nhẹ.
Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ đứng dậy ra khỏi Lan thất. Ngụy Anh đã có hôn ước với y, về tình về lý hắn nên ở bên cạnh y, không rời một bước. Chuyện phạt chép gia quy kia, cũng nên là để y quản.
Y tìm một hồi, rồi đi đến chỗ ầm ĩ nhất. Ngụy Anh đúng là đang ở đây, bị một đám thiếu niên vây quanh ồn ồn ào ào chuyện gì đó.
Ngụy Anh nói: “Không chép!”
Một thiếu niên áo xám liền cướp lời:
“Ta chép giúp huynh! Ta chép giúp huynh!”
Ngụy Anh nói:
“Vô sự ân cần, không gian cũng tà. Nói nhanh, có chuyện gì muốn nhờ ta?”
Thiếu niên áo xám nói:
“Là như thế này, Ngụy huynh, Lam lão đầu kia có một thói hư tật xấu, lão…”
Lam Vong Cơ: “…”
Y đã sớm biết Ngụy Anh sẽ không thành thành thật thật mà ngoan ngoãn chép gia quy!