Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê

Chương 7



25.

Mọi người đều biết, Ngụy Vô Tiện không sợ Lam Vong Cơ. Đám bạn xấu một mực vây quanh Ngụy Vô Tiện, tìm kiếm sự che chở.

Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, chuyện này đúng là không thể trách hắn. Hắn vốn chỉ muốn đi chơi cùng với Lam Vong Cơ, hết sức tránh né đám bạn bè thường ngày lêu lổng. Ai ngờ vừa đến Thải Y trấn, hai người bọn họ đã bị một bang hồ bằng cẩu hữu dưới mặt đất kêu xuống. Hắn nghĩ thầm: Lần này đúng là do các ngươi tự tìm đường chết!

Giang Trừng từ đầu đến cuối luôn chán ghét việc Ngụy Vô Tiện thân cận cùng Lam Vong Cơ, luôn có một loại dự cảm Lam Vong Cơ muốn nhân cơ hội lừa sư huynh nhà gã đi mất. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện bị phạt chép gia quy, gã không thể không để hai người họ cùng một chỗ. Bây giờ Ngụy Vô Tiện đã được phóng thích, chứng tỏ là tên kia đã chép xong gia quy, Giang Trừng không chút do dự tách Ngụy Vô Tiện ra xa khỏi Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn động tĩnh bên này, trong lòng có chút không vui.

Mọi người đều ở đây, Ngụy Vô Tiện đúng là mắc kẹt ở giữa. Bỏ Lam Vong Cơ mà đi lêu lổng cùng đám bạn xấu cũng không được, mà mặc kệ đám bạn xấu cùng Lam Vong Cơ tận hưởng thế giới của hai người cũng không xong. So với đám bạn xấu kia hắn càng xoắn xuýt hơn. Ngụy Vô Tiện theo thói quen nhìn về phía Lam Vong Cơ. Cảm giác không vui trong nháy mắt lập tức tiêu tán, Lam Vong Cơ nói:

“Lần sau không thể làm như thế này nữa.”

Giang Trừng nghi hoặc, cùng đám bạn xấu trố mắt nhìn nhau: Có ý gì?

Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Cảm ơn ngươi Lam Trạm!”

Đám người đều nhìn về phía hắn. Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm sẽ đi chơi cùng chúng ta.”

Đám người: “…”

Có Lam Vong Cơ ở đây còn có thể chơi sao?! Đến khi về Vân Thâm Bất Tri Xứ có phải sẽ phạt bọn hắn chép gia quy tập thể hay không?! Đám người thầm nghĩ: Hỏng rồi hỏng rồi! Ngụy huynh ở cùng Lam Vong Cơ lâu nên phát ngốc rồi sao?!?

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

“Y nói bây giờ chúng ta không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có thể không tuân theo gia quy. Y còn có thể nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng mà… chỉ một lần này thôi, không có lần sau!”

Đám bạn xấu dè dặt hỏi: “Thật… thật sao?”

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Đám người thở phào một cái. Hôm nay số phận đen đủi mới đụng phải Lam Vong Cơ, nếu thật sự Lam Vong Cơ chịu bỏ qua cho bọn hắn thì dĩ nhiên tất cả đều vui vẻ. Nhưng nếu y không chịu thì cũng đành phải tự nhận số mình xui xẻo thôi.

Nhiếp Hoài Tang lại im lặng một cách quỷ dị:

“…”

Giang Trừng cũng thấy có cái gì đó lạ lạ:

“…”

Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện làm cách nào triển khai một câu “Lần sau không thể làm như thế này nữa” thành một câu dài như vậy.

26.

Một đám hồ bằng cẩu hữu cùng với một Lam Vong Cơ đi dạo đông dạo tây trên đường phố đông đúc, kiểu gì cũng thấy không thoải mái.

Thải Y trấn là một vùng sông nước rộng lớn, bên trong trấn là vô số con sông ngang dọc chảy qua. Mấy người Nhiếp Hoài Tang vài ngày trước đã nhảy lên du thuyền khám phá thủy lộ của Thải Y trấn đến triệt để. Vậy nên hôm nay mới nghĩ đến chuyện lên bờ dạo chơi, thế mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến mức này.

Mấy người này không hề do dự, lập tức mang theo Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong đi du thuyền. Bọn hắn nghĩ: Đến lúc đó hết sức cách xa Lam Vong Cơ một chút là được rồi.

Các thiếu niên thuê mấy cái thuyền, không ngừng đôm đốp tính toán trong đầu. Bọn họ có mười sáu người, ba người một thuyền, thuyền còn lại là cho mình Lam Vong Cơ.

Sau đó, bọn hắn mở to mắt nhìn Lam Vong Cơ lên thuyền, trong lòng mừng thầm. Nếu không phải là ngại có Lam Vong Cơ ở đây, nói không chừng còn huýt sáo đến vang trời vang đất. Tiếp đến, bọn hắn lại trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện nhảy lên thuyền kia cùng Lam Vong Cơ.

Chúng thiếu niên: “…”

Nói không cảm động thì là giả, Ngụy Vô Tiện lúc này trong lòng đám thiếu niên, nghiễm nhiên trở thành liệt sĩ lấy thân tự ma. Vốn dĩ còn có chút lo lắng nếu quá bài xích Lam Vong Cơ có thể khiến y đổi ý hay không, bây giờ thì…

Đám người thầm nghĩ: Ngụy huynh, đại ân đại đức của huynh các tiểu đệ suốt đời khó quên, không thể báo đáp. Hẹn kiếp sau các tiểu đệ làm trâu làm ngựa báo đáp cái ơn hiến thân này của huynh.

Nhiếp Hoài Tang bình thường học hành kém cỏi nhất:

“…”

Hắn vẫy vẫy cây quạt, cảm thấy lo lắng cho tương lai của giới môn sinh này, tương lai… tương lai… tương lai không chừng nội trạch nhà bọn họ khó mà yên ổn…

Sau đó hắn lại tận mắt thấy Giang Trừng nhảy lên thuyền kia cùng Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ.

Nhiếp Hoài Tang: “…”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Lam Vong Cơ: “…”

Nhiếp Hoài Tang: Trước mắt không cần lo lắng gia môn của Giang huynh không yên, gã sau này có thể có đạo lữ hay không vẫn là một chuyện khó nói trước.

Ngụy Vô Tiện nói:

“Giang Trừng, ngươi xuống đi.”

Giang Trừng nói:

“Dựa vào cái gì?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm say sóng, đến lúc đó y nôn đầy một thuyền cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Lam Vong Cơ: “…”

Giang Trừng: “…”

Có chút buồn nôn! Giang Trừng cảm thấy chuyện này hơi sai sai, gã nói:

“Vậy sao y không vào trong khoang thuyền ngồi?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Y không nỡ rời xa ta.”

Giang Trừng càng cảm thấy buồn nôn hơn, nhảy lên một chiếc thuyền khác.

27.

Mấy con thuyền chậm rãi trôi trên đường sông chính. Lòng sông hơi hẹp, bốn con thuyền lớn như vậy không thể cùng nhau đi qua, chỉ có thể hai thuyền một song song thông hành. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đứng trên con thuyền cuối cùng, cách mọi người một khoảng. Mấy thiếu niên kia tâm trạng cũng buông lỏng, vui đùa ầm ĩ.

Ngụy Vô Tiện cũng không thành thật. Thật vất vả mới được ra ngoài một lần, lúc mới đến cũng chỉ là đi qua Thải Y trấn, không dừng lại lâu. Ở cái chỗ nuôi hoà thượng Vân Thâm Bất Tri Xứ kia ngốc lâu, so sánh hai mái hiên, tự nhiên là thấy chỗ nào tốt. Hắn dùng tay rẽ sóng, nhớ đến mình lâu rồi cũng không có được nghịch nước, thật là muốn vọc hai tay để trần xuống chơi đùa một trận.

Ngụy Vô Tiện nghĩ cái gì là làm cái đó, chỉ thấy hắn cởi bỏ đai lưng, trên bờ vẫn còn yên tĩnh. Vậy mà hắn mới chỉ cởi áo ngoài ra, một hàng tiểu cô nương trên bờ lập tức thét lên.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt.

Các thiếu niên trên mấy con thuyền đi trước nghe thấy tiếng động lạ, nhao nhao quay đầu, nhìn ngay thấy cảnh Ngụy huynh kính yêu của bọn hắn trước mặt Lam Vong Cơ để trần hai tay, lưu manh trêu chọc các cô nương trên bờ.

Giang Trừng che mặt: “…”

Gã không đỡ nổi tên này…

Đám bạn xấu: “…”

Thuyền của các thiếu niên lặng lẽ cách xa thuyền phía sau một khoảng lớn hơn.

Lam Vong Cơ lúc này vẫn như cũ không lộ biểu tình, chỉ là mặt có chút đen, tai có chút đỏ thôi. Y khẩn trương đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, che khuất hắn. Tiếng thét chói tai tắt hẳn. Ngụy Vô Tiện vịn vai Lam Vong Cơ, vùi mặt vào lồng ngực y.

Lam Vong Cơ: “Ngụy Anh…”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm ngươi khoan hãy nói!”

Hai người bọn họ trước mặt mọi người dán vào rất gần, giống như là đang ôm nhau vậy. Lam Vong Cơ nhíu mày, dường như cảm thấy hành động lần này có chút không ổn, nhưng lại nhớ đến chuyện ngu ngốc Ngụy Vô Tiện vừa làm, cả người lập tức cứng đờ, không nhúc nhích.

Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới ngẩng đầu lên, trên mặt còn chút mờ mịt. Hắn nói:

“Cô nương gia ở Cô Tô các ngươi đều thẹn thùng như thế sao?”

Lam Vong Cơ: “…”

Ngụy Vô Tiện nói: “Các cô nương ở Vân Mộng đều không như vậy…”

Lam Vong Cơ nói:

“Ngươi ở Vân Mộng mỗi ngày đều làm như vậy?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Đúng vậy đấy.”

Lam Vong Cơ đẩy hắn ra, lạnh giọng:

“Không biết xấu hổ.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Hắn nghĩ thầm trong lòng: Hỏng hỏng, đầu óc mơ hồ, nhỡ mồm rồi!

28.

Đám bạn xấu nhảy lên bờ, cũng không đành lòng thật sự ném lại Ngụy Vô Tiện cho Lam Vong Cơ, ăn khổ thay bọn hắn. Thế là cùng nhau đứng chờ một lúc, cuối cùng con thuyền kia cũng xuất hiện trong tầm mắt. Trên thuyền có một thân ảnh mặc áo trắng, sau đó… Không có? Không có?! Không có!!!

Ngụy huynh!

Đám bạn xấu nội tâm rên rỉ: Ngụy huynh bị Lam Vong Cơ giết người diệt khẩu rồi!!!

Thuyền tiến lại gần chút nữa, bên trên thân ảnh mặc bạch y kia mọc ra hai cái đầu.

Đám bạn xấu: “…”

Thanh âm của Ngụy huynh mà bọn hắn kính yêu cũng chậm rãi vang lên. Ngụy Vô Tiện nói:

“Được rồi, Lam Trạm ngươi đừng giận, mới lộ một cánh tay còn khô ráo thôi mà phải so đo nhiều như vậy sao?”

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

“Lam nhị công tử? Lam Trạm? Lam Trạm ngươi nhìn ta đi mà!”

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói:

“Ta xin thề! Ta xin thề về sau ta sẽ không bao giờ như vậy nữa được không? Không chỉ tại Vân Thâm Bất Tri Xứ hay tại Cô Tô không như vậy, mà ngay tại Vân Mộng ta cũng không cởi trần xuống nước nữa có được không? Ta trước mặt Giang Trừng cũng không như vậy nữa được không?”

Giang Trừng đột nhiên được nhắc tới đầy miệng: “…”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm! Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Sao ngươi lại không để ý tới ta nữa rồi?!”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm ngươi thật là! Ngươi nhìn ta! Nhìn xem ánh mắt ta chân thành chưa này!”

Đám bạn xấu run lên, toàn thân nổi da gà. Thanh âm này… nên nói như thế nào nhỉ? Ngụy huynh anh dũng hy sinh… là đang làm nũng sao? Cho nên, bí quyết để đối phó với Lam Vong Cơ là… nũng nịu?

Địa vị của Ngụy Vô Tiện trong lòng đám bạn xấu lại được nâng lên một lần nữa, lên đến một độ cao mà không ai có thể sánh bằng. Có thể nũng nịu đến trình độ như vậy, bọn hắn đúng là không thể không kính nể.

Chỉ thấy thuyền kia lại gần bờ, người áo đen này dựa dẫm vào người áo trắng kia, lôi lôi kéo kéo lải nhải bên tai y. Người áo đen khuôn mặt rất trắng, người áo trắng khuôn mặt lại đen xì, nhìn rất xứng đôi, đẹp mắt một cách khó hiểu. Hồn vía của đám bạn xấu lúc này đã bay lên trời hết rồi, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng đang không ngừng kêu khổ. Trên đoạn đường này mà không thể dỗ Lam Vong Cơ nguôi giận, đến lúc về còn không biết sẽ phải làm thế nào đây…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.