33.
Cũng không biết là Lam Vong Cơ luyện kiểu gì, lực tay khỏe vô cùng, Ngụy Vô Tiện vì mặt mũi của Lam thị song bích mà muốn ra tay ngăn cản y đi gây tai họa cho chó nhà người khác, nhưng làm cách nào đối phương cũng không nghe, gần như là túm lấy hắn mà kéo đi. Chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa sẽ trèo tường vào nhà hạ dược, hạ liên tiếp mấy nhà. Cả thể xác lẫn tinh thần của Ngụy Vô Tiện đều vô cùng mệt mỏi, đời này hắn chưa từng thấy nhiều chó như vậy. Khi còn bé, lúc vừa đến Liên Hoa Ổ, chính hắn khiến Giang Phong Miên mang mấy cái Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái… của Giang Trừng đi, giờ đến lượt hắn chịu quả báo. Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt:
“Lam Trạm… Lam Trạm chúng ta đi về đi, van ngươi!”
Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, tiếp tục lôi kéo hắn tiến về phía trước, đi ngang qua một hộ dân, dùng Tị Trần gõ gõ chân tường, một loạt tiếng chó sủa ngay lập tức vang lên từ bên trong. Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy loại âm thanh này đã cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại túm hắn leo tường vào trong. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Ta đúng là tự tạo nghiệt rồi…
Người tu tiên tai thính vô cùng, Lam Vong Cơ lần theo tiếng chó sủa, kéo Ngụy Vô Tiện lại gần, tìm chậu thức ăn rồi bỏ thuốc xổ vào.
Con thứ mười…
Dù cho là người sợ chó như Ngụy Vô Tiện, lúc này cũng không nhịn được mà sinh ra một chút cảm giác đồng tình đối với loại động vật này.
Lam Vong Cơ nói:
“Nhà tiếp theo.”
Dứt lời lại định nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện tiếp tục leo tường. Ngụy Vô Tiện tuyệt vọng, mặc cho Lam Vong Cơ tùy ý kéo đi, cũng không phản kháng nữa. Hắn chỉ mong Lam Vong Cơ mau mau tỉnh rượu, tốt nhất là không nên nhớ gì. Nếu như sau khi tỉnh mà Lam Vong Cơ vẫn nhớ kỹ lúc say y đã làm gì, đoán chừng cả đời này sẽ muốn trốn biệt trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, không ra ngoài nữa.
Ngụy Vô Tiện vẫn đang nghĩ vẩn vơ, Lam Vong Cơ đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện kêu:
“Lam Trạm?”
Một trận gió lạnh thổi qua, có tiếng vật nặng rơi xuống nước phát ra từ cái giếng bỏ không nằm ở hướng tây của hai người. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập có dự cảm không lành, vội tiến lên xem xét. Nhận một kích này, Lam Vong Cơ cũng tỉnh hẳn, y hỏi
“Sao thế?”
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, có một cái xác dưới giếng, ngâm nước lâu đến mức toàn thân phù nề, không thể cứu vãn. Tiếng vật nặng rơi xuống nước vẫn không ngừng vang lên, xung quanh lại chẳng có một ai. Lam Vong Cơ bước lên mấy bước, đang muốn nhìn thử xem thì bỗng nhiên nghe thấy một đám người hét lớn:
“Có quỷ!!!”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
34
Ngụy Vô Tiện dựa vào tường, vô cùng buồn chán mà ngán ngẩm ngồi xuống, cầm lấy mấy cọng rơm dưới đất lên, xếp thành một hàng, sau đó rót linh lực vào khiến chúng trở nên cứng rắn, nối với nhau thành một cây gậy thẳng tắp. Mấy người bên cạnh nhìn thấy Ngụy Vô Tiện biểu diễn trò này luôn mồm khen hay, còn hắn thì cầm lấy cây gậy cỏ kia, chọc chọc Lam Vong Cơ đang ngồi ở buồng giam đối diện.
Không sai, chính là nhà giam.
Thủ tịch đại đệ tử của Tông chủ Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện cùng một trong Song bích của Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ bị người ta bắt bỏ tù.
Ngụy Vô Tiện hỏi:
“Lam Trạm, ngươi nói xem, bọn họ không nhận ra đồng phục của Cô Tô Lam thị sao? Đây là dưới lòng bàn chân của Vân Thâm Bất Tri Xứ đấy! Không biết gia văn thì thôi đi, mạt ngạch cũng không nhận ra sao?”
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nhớ đến cái gì đó: “…”
Hắn lúng túng nói:
“Quên mất, khi đó ngươi đâu có đeo mạt ngạch…”
Khác với Ngụy Vô Tiện, cho dù thân đang trong buồng giam thì tư thế ngồi của Lam Vong Cơ vẫn vô cùng đoan chính, mạt ngạch đã trở lại trên trán, giống như chưa hề bỏ xuống. Ngụy Vô Tiện lải nhải không ngừng, y chỉ ngẫu nhiên đáp lại một hai tiếng. Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
“Lam Trạm, ngươi còn nhớ rõ sau khi uống say ngươi làm những gì không?”
Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở phào một cái.
Quá tốt rồi… thể diện của ngươi đã được bảo toàn.
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi. Lúc y tỉnh rượu, thấy mạt ngạch đang trói tay hai người lại với nhau đã cảm thấy có gì không ổn rồi. Y chần chừ một lát, hỏi:
“Tối hôm qua ta…”
Ngụy Vô Tiện giơ ngón tay cái lên với y, nói:
“Tối hôm qua ngươi… tìm thấy một cái xác, lập được đại công!”
Lam Vong Cơ: “…”
Đột nhiên y có dự cảm không tốt chút nào.
Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
“Lam Trạm, ngươi thấy cái xác kia thế nào…”
Lam Vong Cơ đáp:
“Không biết, ta chưa nhìn kỹ.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Theo như ta thấy, hẳn là do oán linh quấy phá.”
Lam Vong Cơ hỏi:
“Lý do?”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Bởi vì tiểu cô nương kia không hét lên là “giết người” mà lại kêu “có quỷ” đó.”
Lam Vong Cơ nói:
“Cũng chưa chắc…”
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ tán dương, nói:
“Được đó, thật ra lúc nhìn thấy cái xác kia ta đã xuất ra một cái âm phù, đốt cháy rất nhanh, oán khí đủ dùng luôn.”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Ta rất lợi hại phải không? Lam Trạm ngươi mau khen ta!”
Lam Vong Cơ: “Lợi hại…”
Lúc này có một loạt tiếng bước chân vang lên, mấy ngục tốt đi đến, phía sau còn có một người đi theo, là… Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần chưa từng nghĩ đến có một ngày phải tới nhà giam đón đệ đệ an phận thủ thường nhà mình về.
35.
Cái vị gia chủ họ Lâm đêm hôm qua, bỏ qua râu ria thì khuôn mặt kia cũng được coi là tuấn tú, chỉ cần nhìn cũng biết lúc trẻ hẳn là một tên tiểu bạch kiểm phong quang tứ phương. Chỉ là quầng mắt thâm đen, bước chân không vững, xem chừng phu thê sinh hoạt khá là hòa thuận. Lúc Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ bước ra, người kia đang đứng ở đại sảnh, cùng mấy môn sinh của Lam thị cười cười nói nói, né tránh ánh mắt thẳng tắp của Giang Trừng, không dám đáp lại. Vừa thấy hai người đi đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Lam nhị công tử, gia nhân nhà ta có mắt không biết núi Thái Sơn, đắc tội ngài, thật là có lỗi.”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Hôm qua rõ ràng là tự tay ngươi giam hai người chúng ta lại.
Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện còn chưa bước đến, lập tức quát hắn:
“Ngụy Vô Tiện, còn không mau tới đây?!”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Giang Trừng?!”
Giọng nói kia mang theo ngữ khí kinh ngạc cùng nghi hoặc vô cùng rõ ràng. Giang Trừng cao giọng:
“Ngươi không nhìn thấy ta sao?! Sao lại có thể không nhìn thấy người khác biệt nhất chỗ này?! Ngày ngày cùng Lam Vong Cơ lẫn lộn một chỗ, ngươi quên mình là người nơi nào rồi hả?!”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, nghênh ngang tiến qua dỗ dành Giang Trừng:
“Vân Mộng Giang thị, hiện nay đương nhiên ta là người Vân Mộng.”
Sau này thì chưa biết là người nhà nào…
Lâm lão gia kia lại tươi cười hớn hở đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện thỉnh tội.
Ngụy Vô Tiện cũng vui vẻ cười ha ha đáp lời:
“Không có gì không có gì, từ trước đến nay ta chưa từng ngồi tù bao giờ đâu. Cũng coi như một loại nhân sinh trải nghiệm, về già còn có cái mà nói.”
Lâm lão gia: “…”
Giang Trừng vội vội vàng vàng lôi Ngụy Vô Tiện về, đen mặt nói:
“Ngươi lại nổi điên cái gì đấy?”
Ngụy Vô Tiện lại hí hửng dán đằng sau Lam Vong Cơ, làm cái đuôi nhỏ của y.
Lam Hi Thần thấy cảnh này thì mỉm cười nói:
“Quan hệ của Ngụy công tử cùng Vong Cơ thật tốt.”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Đương nhiên đương nhiên. Đại ca khách khí rồi.”
Lam Hi Thần: “…”
Hình như có gì đó sai sai?
Giang Trừng: “…”
Ngụy Vô Tiện tại sao lại thân thiết với người nhà họ Lam như vậy?
Lam Hi Thần hắng giọng một cái, nói:
“Nếu đã như vậy thì chuyện của Lâm gia làm phiền hai đệ phụ trách có được không?”
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đáp:
“Được được được, không phiền không phiền.”
Lam Hi Thần: “…”
36.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cái xác đang dựng trước mặt, quan sát một lúc lâu rồi bình luận:
“Trang điểm không tệ.”
Cái xác kia bị ngâm trong nước lâu nên có chút phù nề, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước rửa trôi một ít. Nhưng bởi vì dùng chất liệu thượng hạng cho nên cũng không bị nhòe nhoẹt nhiều lắm, nhìn kỹ vẫn nhận ra người kia có thể gọi là dịu dàng xinh đẹp.
Lâm lão gia: “…”
Lâm lão gia nói:
“Chuyện này… Thường trừ tà không phải là vẽ bùa thiết trận ở chỗ ác quỷ quấy phá sau đó diệt trừ tận gốc sao? Hai vị tới nghĩa trang này để làm gì?”
Ngụy Vô Tiện ngồi thẳng dậy, giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc trước mặt Lâm lão gia, nói:
“Cũng không đúng. Phải nói như thế nào nhỉ? Diệt trừ tà ma ác linh, đúng là đầu tiên độ hóa, sau đó trấn áp, cuối cùng diệt tuyệt. Nếu như độ hóa không thành thì tiến hành trấn áp. Trấn áp không nổi thì đành phải diệt cỏ tận gốc, không thể dung tha.”
Dứt lời, Ngụy Vô Tiện lại nhìn Lam Vong Cơ, nói:
“Lam Trạm, ta nói rất đúng phải không?”
Lam Vong Cơ vốn đang kiểm tra cái xác, nghe thấy vậy thì quay về phía hắn gật đầu hai cái. Lâm lão gia vỗ đùi nói:
“Sao phải phiền phức như thế? Chi bằng trực tiếp tiêu diệt ác quỷ kia đi là xong việc rồi. Ta không nói, ngươi không nói, ai mà biết được hai người không làm đúng quy củ.”
Lam Vong Cơ nghiêm mặt, nói:
“Không thể, huyền môn làm việc đều phải tuân theo trình tự này, không thể sai sót.”
Ngụy Vô Tiện bước đến, vươn tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, nói:
“Ngươi tiểu cổ bản này sao lại cứ phải tỏ ra đoan chính như vậy chứ?”
Lâm lão gia nghe xong hi vọng lại nổi lên, hai mắt phát sáng. Ngụy Vô Tiện lại nói:
“Nhưng mà ta lại rất thích!”
Trên mặt Lam lão gia xuất hiện một kẽ nứt, vậy nên… đến cùng là thích hay không thích?
Không đúng! Tại sao giữa hai nam nhân lại dùng từ thích?
Mặt gỗ của Lâm lão gia nghiêm lại, có khi đây là cách nói chuyện của tiên gia bọn họ, bách tính già trẻ bình thường không hiểu chuyện này cũng là bình thường.
Sau đó, ông ta lại nhìn thấy hình như vành tai của vị Lam nhị công tử kia dần dần đỏ lên.
Lâm lão gia: Hẳn là do trời sinh nhỉ…