Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê

Chương 22



85.

Nhớ lại dáng vẻ bất lực của Lam Vong Cơ khi bị nhóm sư đệ vây công, Ngụy Vô Tiện lập tức không nhịn được, bước lên trước đẩy đám sư đệ đang dàn hàng ra, tự mình đứng chắn trước người Lam Vong Cơ, nói:

“Tránh ra tránh ra, làm cái trò gì đấy?! Cậy đông bắt nạt ít à?!”

Mặc dù chỉ là đùa đùa cợt cợt, nhưng Ngụy Vô Tiện lại bày ra dáng vẻ xù lông lên che chở giống như một con thú nhỏ, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt y, dội một gáo nước lạnh lên đầu đám tiểu sư đệ. Dáng vẻ đó rất hợp lòng người. Lam Vong Cơ hiếm khi mà bỏ qua gia quy, trước mặt mọi người phóng túng một lần, vươn tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu sáng rực rỡ ánh lên vẻ khiêu khích không khoan nhượng.

Cậy đông bắt nạt ít…

Cậy đông bắt nạt ít?!

Cậy đông bắt nạt ít!!!

Các sư đệ không nói nên lời, chưa kể đến chuyện người mà bọn họ đang bênh vực chính là Ngụy Vô Tiện. Chỉ riêng cái chuyện cậy đông bắt nạt ít này, sao đại sư huynh không nói là Lam Vong Cơ cậy lớn bắt nạt bé đi?! Người cao nhất trong bọn họ chỉ đứng đến ngực Lam Vong Cơ thôi, mà Lam Vong Cơ vốn đã là một trong Cô Tô song bích nổi danh tiên môn, với thực lực của y, y không bắt nạt bọn họ đã là tốt lắm rồi…

Trái tim các sư đệ tan nát, trong lòng cảm thấy oan ức, một nửa dùng ánh mắt ai oán nhìn đại sư huynh, nửa còn lại buồn bã nhìn Giang Trừng, trông mong nhị sư huynh có thể giúp bọn họ báo thù rửa hận, cả Ngụy Vô Tiện cũng cộng chung vào đó mà tính sổ luôn.

Giang Trừng bị một nửa số sư đệ nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả sống lưng, mồ hôi túa ra, hết cách, lên tiếng:

“Ngươi đủ chưa Ngụy Vô Tiện! Còn chưa gả vào cửa nhà người ta đâu, khuỷu tay đã cong ra ngoài rồi. Người ta đều nói nữ nhi gả rồi giống như bát nước đổ đi, còn ngươi thì gọi là gì đây hả?”

Vô lý cũng có thể nói thành có lý được, Ngụy Vô Tiện chính là loại người này, hắn đứng chắn trước mặt Lam Vong Cơ, không thẹn với lòng chút nào mà nói:

“Thế ai nói với ngươi trai lớn gả ra ngoài rồi thì không thể giống bát nước đổ đi? Tương lai kiểu gì ta chẳng gả cho Lam Trạm, sớm hay muộn vài ngày cũng vậy thôi.”

Giang Trừng tức giận nói:

“Ngụy Vô Tiện!!! Ngươi có tiền đồ một chút có được không hả?!”

Ngụy Vô Tiện đắc ý nói:

“Không đấy! Tiền đồ là cái gì cơ? Có thể giúp ta tìm được đạo lữ không?”

Cánh tay vòng trên lưng siết chặt một chút, Ngụy Vô Tiện lập tức đổi giọng:

“Tất nhiên, cho dù cái thứ mà ngươi nói có thể giúp ta tìm được đạo lữ ta cũng không cần. Làm gì có đạo lữ nào vừa ưu tú vừa thấu hiểu lòng ta giống như Lam Trạm chứ.”

Xong rồi, xong thật rồi, người này bị Lam Vong Cơ nắm chặt trong lòng bàn tay rồi. Các sư đệ tuyệt vọng thầm nghĩ, đã đến mức này rồi còn bảo vệ người này làm cái gì nữa? Vẫn tưởng rằng là người ta trộm heo, lừa heo, gạt heo… ai ngờ rằng chính heo nhà mình tự phá vỡ cửa chuồng chui ra chạy theo người khác chứ?

86.

Hai người dậy từ sáng sớm, lại đùa giỡn với đám tiểu sư đệ một lúc lâu rồi mới đi đi Thí Kiếm đường. Giang Yếm Ly đã báo cho Giang Phong Miên biết rồi, lúc này chính sự quan trọng hơn.

Giang Yếm Ly chỉ báo với Giang Phong Miên rằng Lam nhị công tử đến bái phòng, cẩn thận giúp sư đệ giấu giếm chuyện xấu hổ đi. Giang Phong Miên vẫn chưa biết chuyện sáng sớm này, đi đi lại lại trong Thí Kiếm đường, có chút sốt ruột…

Ông không nghĩ rằng Lam Vong Cơ đến nhanh như vậy, nhanh đến mức ông còn chưa kịp nghĩ xem nên nói chuyện này như thế nào thì con rể đã đến cửa thăm hỏi rồi. Bỗng nhiên nói cho đám khỉ con kia chúng nó chuẩn bị có một sư huynh phu, đám tiểu tử ấy chẳng phải sẽ lật tung Liên Hoa Ổ lên sao?! Đáng thương thay cho cơ nghiệp trăm năm của Vân Mộng Giang thị ông, chẳng lẽ lại bị hủy vì chuyện này sao?!

Trong lúc Giang Phong Miên đang còn sứt đầu mẻ trán suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cùng với Giang Trừng và tất cả các sư đệ, từng người từng người một bước vào Thí Kiếm đường.

Giang Phong Miên: “…”

Ngụy Vô Tiện tiện tay hành lễ một cái, nói:

“Giang thúc thúc.”

Giang Phong Miên bất chấp khó khăn nói:

“Ừ, các con đến rồi à…”

Lam Vong Cơ cũng trịnh trọng hành lễ:

“Giang tông chủ.”

Ngày thường Giang Phong Miên vô cùng yêu thích đứa nhỏ Lam Vong Cơ này, ông nói:

“Lam nhị công tử không cần đa lễ, Liên Hoa Ổ ta cũng không nhiều quy củ như Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam nhị công tử cứ thoải mái đi.”

Lam Vong Cơ nói:

“Người là trưởng bối của Ngụy Anh, về tình về lý, Vong Cơ đều không thể sơ suất.”

Cái gì về tình, cái gì về lý cũng không cần phải nói nhiều, đơn giản chính là, Lam Vong Cơ y và Ngụy Vô Tiện sẽ kết làm đạo lữ, Giang Phong Miên đối với Ngụy Vô Tiện mà nói chính vừa là sư phụ vừa là dưỡng phụ. Vậy nên, Giang Phong Miên cũng là nhạc phụ của Lam Vong Cơ…

Đám sư đệ cũng không nhìn chằm chằm Giang Trừng nữa, chuyển sang nhìn Giang Phong Miên. Giang Phong Miên không được tự nhiên nói:

“Khục! A Trừng, đến giờ Tỵ rồi, còn không mau dẫn các sư đệ ra sân tập luyện kiếm?”

Giang Trừng nói:

“Ồ, giờ Tỵ phải luyện kiếm ạ? Sao bây giờ con mới biết Liên Hoa Ổ cũng nhiều quy củ như vậy?”

Giang Phong Miên nói:

“Ta thấy các sư đệ của con học nghệ không tinh, thể chất còn yếu, cho nên vừa mới đề ra.”

Có một sư đệ nói:

“Sư phụ, đến lúc này rồi còn nói mấy chuyện đó làm cái gì! Lúc trước người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, chúng con mong người thắng ngay từ trận đầu tiên, ai ngờ đúng là sư tỷ có thể ở lại, nhưng còn chuyện của đại sư huynh là sao ạ? Chúng ta tặng không cho Cô Tô Lam thị sao?”

Chúng sư đệ nhao nhao lên hưởng ứng tán thành. Lam Vong Cơ vốn trầm mặc ít nói nghe xong cũng không nhịn được mà giải thích:

“Không phải là tặng không.”

Đám người yên tĩnh trở lại, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nói tiếp:

“Không phải là tặng không Ngụy Anh cho Cô Tô Lam thị ta.”

Mọi người vẫn không hiểu rõ cho lắm.

Lam Vong Cơ lại nói tiếp:

“Phụ thân và thúc phụ con đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ rồi. Giang tông chủ người yên tâm, sính lễ mà Ngụy Anh thu được chắc chắn sẽ không ít hơn bất kỳ người nào.”

Ngụy Vô Tiện vịn lấy tay y, cười đến mức tí thì ngồi phịch xuống đất:

“Ha ha ha ha ha!”

Sính lễ?! Cô Tô Lam thị bên kia đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ rồi sao?!

Sắc mặt của Giang Trừng cùng đám tiểu sư đệ tái xanh, cái tặng không bọn hắn nói cũng không phải là cái tặng không đó trời ạ. Lam Vong Cơ lại có thể nói đến chuyện sính lễ bằng cái giọng điệu trịnh trọng như vậy, nghe ý của y, chỉ vài ngày nữa sẽ đưa đến tận cửa? Cưới gấp như vậy sao?

Đúng là vậy đấy, còn sao trăng gì nữa? Hai người đều đã trưởng thành, lúc này bàn chuyện thành thân cũng không tính là sớm. Cô Tô Lam thị cũng đã chuẩn bị sính lễ rồi, vậy Vân Mộng Giang thị bên này cũng không thể chậm chân theo sau được, chuyện của hồi môn cũng nên tính dần là vừa. Giang Phong Miên cam chịu nói:

“Nếu đã như thế, ta giao A Anh cho con đấy.”

Các sư đệ nhìn chằm chằm Giang Phong Miên, không cần biết Giang tông chủ vốn là chỗ dựa vững chắc đã mưu trí từng trải tính toán như thế nào, chỉ biết Lam Vong Cơ vừa nói một câu, đại sư huynh của bọn họ đã triệt triệt để để bị gả đến Cô Tô Lam thị rồi.

87. . ngôn tình ngược

Lam Vong Cơ cũng không vội rời đi mà ở lại Liên Hoa Ổ thêm mấy ngày.

Trong khoảng thời gian đó nhiều lần “ngẫu nhiên” gặp các sư đệ treo tường leo cửa, tìm cớ gây sự, tịch thu một đống bao tải lớn, tiếp đến các sư đệ của Liên Hoa Ổ từ trên xuống dưới gần như đều bị y phạt qua một lần. Có mấy lần Giang Trừng đi ngang qua cửa phòng Ngụy Vô Tiện, nhìn thấy sư đệ mình từng người từng người một đang dán vào tường trồng cây chuối rất khí thế. Ngụy Vô Tiện thấy lần nào thì cứu lần đó, không gặp phải thì cũng đành kệ chúng nghịch ngợm. Chuyện này đúng là không thể trách Lam Vong Cơ được, gia quy nhà y rất nghiêm, lại còn mang thân phận cô gia của Liên Hoa Ổ trên người, gặp những chuyện này phạt là đúng. Phạt thì phạt vậy, cũng không ngăn được các sư đệ người trước ngã xuống người sau đứng lên, anh dũng tiến quân, không sợ chết mà xông lên từng người từng người một.

Một ngày nào đó, các sư đệ lại leo tường mà vào, cuối cùng cũng không còn thấy Lam Vong Cơ nằm trên giường của đại sư huynh nhà bọn họ nữa, kích động đến lệ nóng quanh tròng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng có thể chọc lão cổ bản kia tức giận bỏ đi rồi. Đó là động lực để bọn họ không ngừng cố gắng, tốt nhất chọc y giận đến mức… không dám có ý nghĩ không an phận với đại sư huynh nhà mình nữa. Bọn họ hỏi:

“Lam Vong Cơ kia đi rồi sao đại sư huynh?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Đúng vậy.”

Đám sư đệ vỗ tay hoan hô, trong lòng thầm tính toán xem lần sau nên chọc tức y kiểu gì. Dù sao thì trên phương diện này không ai có thể địch lại đại sư huynh của bọn họ, nhưng bọn họ đi theo Ngụy Vô Tiện cũng được vài năm rồi, tuy chỉ học được chút da lông nhưng cũng có thể quậy đến mức phong sinh thủy khởi.

Lại có người hỏi:

“Đại sư huynh, Lam Vong Cơ kia còn đến Liên Hoa Ổ nữa không?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Đương nhiên là phải đến nữa rồi.”

Biết ngay mà!

Các sư đệ trao đổi ánh nhìn với nhau, một người lại hỏi:

“Khi nào?”

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói:

“Chắc là giờ Tuất.”

Các sư đệ: “…”

Lúc bọn họ hỏi cũng không mong Ngụy Vô Tiện trả lời một canh giờ nhất định nào đó, trong ngày hôm nay Lam Vong Cơ sẽ quay lại sao?!

Người kia lại hỏi:

“Chuyện này, sớm như vậy sao?! Còn không đến một ngày!”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Cô Tô cũng đâu cách Vân Mộng xa lắm. Ngự kiếm cả đi cả về một ngày là đủ.”

Sư đệ hỏi:

“Sao y lại về Cô Tô?”

Ngụy Vô Tiện đáp:

“Đi lấy đồ thôi mà!”

Còn về phần lấy cái gì, mặc kệ cho đám người này tra hỏi ra sao, Ngụy Vô Tiện cũng không trả lời. Có người nghĩ đến một chuyện, thuận miệng hỏi:

“Đại sư huynh, sao huynh không đi theo Lam Vong Cơ?”

Mấy ngày gần đây Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ gần như mỗi giây mỗi phút đều dính lấy nhau một chỗ. Hôm nay Lam Vong Cơ về Cô Tô, Ngụy Vô Tiện lại không đi theo, đúng là có chút kỳ lạ. Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Cô Tô Lam thị đã chuẩn bị đưa sính lễ đến rồi, đoán chừng không lâu sau sẽ đại hôn thôi. Lam Trạm nói để ta ở cạnh các đệ nhiều một chút. Dù sao thì thành thân xong cũng phải sinh sống lâu dài ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà.”

Các sư đệ: “…”

Ngụy Vô Tiện an ủi:

“Yên tâm đi, ta với Lam Trạm thường xuyên đi săn đêm mà, sẽ tiện đường về thăm các đệ.”

Các sư đệ: “…”

88.

Giờ Tuất, ngoài cửa phòng vang lên ba tiếng gõ.

Ngụy Vô Tiện chạy tới, vừa mở cửa ra đã nhào ngay vào lòng người ta:

“Lam nhị ca ca, ta nhớ ngươi muốn chết!!!”

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, ổn định bước chân, sau đó xoay người đóng cửa vào phòng. Ngụy Vô Tiện trêu chọc:

“Lam nhị công tử, đóng cửa làm cái gì đấy? Sao thế? Hôm nay sao lại gấp như vậy?”

Lam Vong Cơ gật đầu, đặt người lên trên giường, cúi đầu hôn lên đôi môi đang không ngừng lại nhải, cọ qua cọ lại, sau đó tách chúng ra, triền miên liếm mút. Mấy tháng nay hai người ở bên nhau, làm chuyện này nhiều đến mức không đếm xuể. Chỉ biết rằng kỹ thuật của đôi bên ngày càng thuần thục, một người có thể hôn đối phương đến toàn thân mềm nhũn, người còn lại cũng mấy lần suýt nữa hôn đến mức cọ ra lửa, cuối cùng khó khăn lắm mới gian nan kết thúc.

Trong lúc mơ hồ, Ngụy Vô Tiện thấy có vật gì đó được nhét vào trong bàn tay mình, khiến hắn thấy ngứa ngứa. Cúi đầu xuống đã thấy một sợi mạt ngạch đang lẳng lặng nằm đó. Hắn cười cười, tùy tiện buộc mạt ngạch lên trán, ôm lấy mặt Lam Vong Cơ hỏi:

“Lam nhị ca ca, ngươi nhìn xem, ta có đẹp không?”

Lam Vong Cơ đáp:

“Đẹp.”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Mạt ngạch của ta buộc lệch rồi, Lam nhị ca ca không giúp ta chỉnh lại cho ngay ngắn sao?”

Nghe vậy, Lam Vong Cơ kéo hắn lại gần rồi cẩn thận buộc lại mạt ngạch cho hắn. Ngụy Vô Tiện cười cười, tháo mạt ngạch xuống, quấn một vòng lại một vòng lên cổ tay Lam Vong Cơ, nói:

“Chậc chậc chậc, uổng công ta chép gia quy nhà ngươi nhiều như vậy, lại không nhớ kỹ ý nghĩa của mạt ngạch này. Hóa ra đêm hôm đó Lam nhị công tử dùng mạt ngạch trói ta lại là mang loại tâm tư này sao.”

Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn mạt ngạch trên cổ tay mình. Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Dùng mạt ngạch của ta trói lại, Lam nhị công tử chỉ có thể là người của ta thôi, được không? Lam Trạm, ngươi có muốn dùng mạt ngạch của ngươi trói ta lại, sau đó mang người về nhà không?”

Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới đáp lại, thanh âm khàn khàn thấm đẫm nhu tình mật ý bên trong:

“Muốn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.