Khi tỉnh dậy, Thường Tận cảm thấy toàn thân lạnh cóng. Nàng cố gắng nhưng không thể nhấc tay lên, dường như tứ chi đều đã mất hết cảm giác.
Nàng khẽ mở miệng, cố gắng nói không ra hơi: “Lạnh…”
Một nam nhân tầm tuổi tứ tuần từ bên ngoài chạy vào, đưa tay lên trán nàng xem xét. Sau đó ông ta lấy một chén thuốc nước gì đó, nhẹ nhàng đỡ Thường Tận dậy, bón cho nàng uống. Uống thuốc xong, Thường Tận cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không nhúc nhích nổi.
Nam nhân nọ tiếp đó dùng kim châm, đâm vào một số huyệt ở cổ và tay. Một lát sau, Thường Tận hồi phục. Nàng mở mắt ra, cố gắng thở đều. Thường Tận hỏi vị nam nhân kia:
– Ông là ai?
Người đàn ông từ tốn trả lời:
– Ta là ai không quan trọng. Ngươi bị thương rất nặng, cần nghỉ ngơi thêm.
– Bị thương? – Thường Tận cố gắng lục lọi trong ký ức của mình nhưng không hề có chút ấn tượng nào. Nàng vừa vào núi đã bất tỉnh nhân sự, còn chưa kịp gặp phải nguy hiểm gì, sao có thể bị thương chứ?
– Ngươi đã trúng phải độc Hải Thâm – Người đàn ông tiếp lời – Hễ là người phàm, chỉ cần hít phải một lượng nhỏ là đã có thể mất mạng. Thật kỳ lạ là ngươi vẫn còn sống, tuy thân thể đã bị thương tổn không ít. Nhưng vậy cũng đã may mắn lắm rồi.
– Ông nói… ta bị trúng độc? Độc này từ đâu mà ra?
– Độc này sinh ra từ hỗn hợp tà khí của các loại cỏ cây trong rừng, bằng mắt thường khó mà thấy được. Chỉ cần vô tình lướt ngang thôi, cũng đã họa vô đơn chí.
– Vậy… có cách nào để phòng chống không?
– Tất nhiên là không rồi.
– Vậy sao?… – Thường Tận trầm ngâm suy nghĩ.
– Nhưng ngươi thân là nữ nhi, tại sao lại một mình xông lên núi này? Ngươi chưa từng nghe nói về sự nguy hiểm của nó ư?
Thường Tận cười khẩy:
– Tất nhiên là ta đã nghe, nhưng vốn không hề tin. Những lời đồn vô căn cứ, sao có thể tùy tiện tin tưởng.
– Hừm, vậy hôm nay ngươi thấy rồi chứ?
– Quả là đã được thị phạm một chút.
– Vậy ta sẽ giúp ngươi rời khỏi núi một cách an toàn.
– Ai nói ta sẽ rời núi?
– Ngươi… quả thật muốn đi tiếp sao? – Vị nam nhân lạ tỏ ra sửng sốt
Thường Tận không trả lời, chỉ ngồi đó im lặng, vẻ mặt đăm chiêu. Người đàn ông kia trong lòng cảm thấy tràn đầy bội phục. Một nữ nhân dũng cảm như vậy, đây là lần đầu tiên ông được gặp.
Sáng hôm sau, Thường Tận sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị lên đường. Trước khi rời khỏi, người đàn ông nọ đưa cho nàng một chiếc bùa nhỏ màu đen thêu hoa văn rất đẹp. Ông ấy nói:
– Chiếc bùa này sẽ giúp ngươi bình an. Có nó, ngươi không cần sợ khí độc hay các loại tà khí khác trong rừng.
Thường Tận nhìn ông ta, ngạc nhiên hỏi:
– Thứ quý giá như vậy, cho ta thật sao?
– Tất nhiên rồi. – Người đàn ông gật đầu.
– Vậy thì cảm ơn.
Nói đoạn Thường Tận giắt chiếc bùa vào túi rồi ngoảnh đầu bước thẳng. Người đàn ông ở phía sau vẫn dõi theo bước đi của nàng cho đến khi bóng nàng mất hút sau hàng cây. Miệng ông ta lẩm bẩm: “Trong người có nguồn năng lượng lớn như vậy, lại bị phong ấn. Không biết rốt cuộc sức mạnh đó là gì. Nếu như để những kẻ không có ý đồ tốt biết được, thì đại họa khôn lường.”
Thường Tận tiếp tục tiến về phía đỉnh núi, không hề hay biết những gì người đàn ông kia đang suy nghĩ trong đầu. Nhờ có chiếc bùa đen mà suốt dọc đường nàng chẳng gặp phải nguy hiểm gì.
Đang đi thì đột nhiên nàng trông thấy một chú thỏ trắng. Có vẻ như nó đang bị thương khá nặng ở vùng tai. Thường Tận dừng lại, lấy thuốc trong người ra chữa trị, băng bó vết thương cho nó. Sau đó, nàng đặt nó dưới một gốc cây, phủ ít lá cây lên rồi đi tiếp.
Khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu thì cũng là lúc nàng nhìn thấy đỉnh núi. Nơi cao nhất có một tòa tháp cao bảy tầng. Xung quanh còn có những tòa nhà khác thấp hơn. Nàng toan bước tiếp thì bỗng bị đánh bật ra sau. Nàng nhanh chóng trở về tư thế phòng thủ, ánh mắt dè chừng nhìn tứ phía, nhưng tuyệt nhiên chẳng có lấy một bóng người. Nàng rút kiếm ra, chầm chậm bước về phía trước.
Đi chưa được ba mét nàng lại bị một năng lực vô hình đánh ngã về phía sau. Lúc này nàng mới bắt đầu thấy kì lạ. Nàng nhặt một hòn sỏi, thử ném về phía trước. Quả nhiên, hòn sỏi cũng bị bật lại, cứ như thể ở phía trước kia có một bức tường vô hình mà nàng không nhìn thấy được. Nàng chợt hiểu ra, có lẽ ở đây có một lớp phong ấn.
Nhớ lại lúc trước được người đàn ông tên Lam Hạc đưa cho một miếng ngọc lục bích, nàng vội lục lọi trong người. Cũng may vật này chưa rời khỏi nàng một bước. Nàng đưa miếng ngọc ra phía trước, rồi từ từ tiến về phía lớp phong ấn. Quả nhiên phong ấn dần tản ra, chừa một lối đi ở giữa cho nàng bước vào. Sau khi vào trong, phong ấn từ từ khép lại.
Vượt qua được bức tường vô hình, nàng một mạch đi thẳng đến tòa tháp cao bảy tầng kia. Vừa đi đến sân trước, đột nhiên một loạt người mặc đồ trắng xông ra, bao vây tứ phía. Trên tay họ ai nấy đều cầm vũ khí, khuôn mặt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Thường Tận.
Thường Tận mặt không biến sắc, ngẩng cao đầu, giọng nói dõng dạc truyền đến những môn đệ kia:
– Ta được Lam Hạc mời đến đây, không hề có ý đột nhập.
Lúc này, một vật nho nhỏ màu trắng đột nhiên cọ vào chân nàng. Nàng nhìn xuống, hóa ra là con thỏ ban nãy. Nó lén đi theo nàng tự bao giờ mà nàng chẳng hề hay biết.
Một kẻ trong đám môn đệ vung kiếm lên, toan xông tới khống chế Thường Tận. Đột nhiên, hắn ta thất kinh lui bước. Những môn đệ khác cũng hoảng hồn tản ra như nhìn thấy ma.
Thường Tận nhìn sang bên trái của mình. Con thỏ lúc nãy giờ đã biến thành khổng lồ, trở nên cao gấp ba nàng. Không những vậy, nó còn đang nhe nanh ra hù dọa những người xung quanh.
Đám môn đệ nhao nhao:
– Cẩn thận, là Khổng linh thú.
Đúng lúc ấy, từ trong bay ra một môn đệ khác, mà tên này, lại trông rất quen mắt. Hắn chính là Trần Lam Hạc. Hắn vừa bước đến đã vội khua tay giải thích với những môn đệ khác:
– Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Đây là một người bạn mà ta mời tới.
Nói rồi hắn quay về phía Thường Tận:
– Cô nương đến lâu chưa? Xin lỗi vì tiếp đón không chu đáo.
– Không sao. Là ta thất lễ trước. – Thường Tận đáp.
Một nữ nhân miệng lưỡi chua ngoa thấy vậy thì lên tiếng:
– Lam Hạc. Lẽ nào ngươi không biết, Bạch Mã sơn không phải nơi hẹn hò?
– Ngươi đang nói gì vậy? – Một nam nhân khác cắt ngang. Người này chính là bạn tâm giao của Lam Hạc, tên Trần Văn Huấn – Xưa nay môn quy của Tu chân giới không hề nói rằng kết bạn là sai trái, huống hồ lại là một nữ trung hào kiệt. Có đúng vậy không, Nhất Huy?
Lưu Nhất Huy lúc này cũng tiến lại, hùa theo ủng hộ hai huynh đệ của mình:
– Tất nhiên rồi. Tu chân giới của chúng ta, trước giờ chưa từng từ chối người tài.
Tôn Gia Huệ, nữ nhân chua ngoa nọ vẫn không chịu thua:
– Nhân tài gì chứ? Vừa nhìn là biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Các người đừng quên, cô ta còn mang theo Khổng linh thú. Nếu không phải giở trò đồi bại, một người phàm như cô ta sao có thể thu phục được thần thú thượng cổ này chứ.
Những môn đạo khác thấy cũng có lý liền hùa theo: “Đúng vậy. Nữ nhân này không phải loại đàng hoàng. Mau rời khỏi núi đi.”
“Mau đi đi trước khi Trưởng môn của chúng ta tới. Cô sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
Từ đầu đến cuối, Thường Tận mặt vẫn không đổi sắc. Nàng bình thản đáp:
– Được. Mau đưa ta đến chỗ Trưởng môn.
Lam Hạc khẽ nhếch môi. Hắn quả thật không nhìn nhầm nàng. Thường Tận được đưa vào chính điện. Các môn đệ vẫn không ngừng đứng xung quanh chỉ trỏ, bàn tán.
Đột nhiên không gian trở nên im lặng một cách lạ thường. Từ phía sau lưng, Thường Tận có thể cảm nhận được một luồng gió đang thổi tới. Một nam nhân mặc đồ trắng từ đâu xuất hiện, nhanh chóng an tọa phía trên bục cao trước mặt nàng. Nam nhân này tuy khuôn mặt vẫn còn rất trẻ trung, nhưng mái tóc đã bạc trắng. Ngay cả chân mày cũng không còn giữ được màu đen vốn có.
Nam nhân này không ai khác chính là Trưởng môn cao cao tại thượng, Nguyễn Thượng Lang, của Tu chân giới. Từ khi ông ta xuất hiện, chẳng có một môn đệ nào dám ho he một tiếng. Tất cả đều im lặng như tờ.
Thượng Lang nhìn Thường Tận một lúc rồi mới cất tiếng hỏi:
– Ngươi muốn gặp ta?
Thường Tận chắp hai tay lại, cúi đầu hành lễ, đoạn đáp:
– Đúng vậy. Tiểu nhân tên là Thường Tận, đường xa đến đây, mạo muội xin phép được gia nhập vào Tu chân giới.
Thượng Lang vuốt vuốt bộ râu lưa thưa vài cọng của mình, miệng khẽ cười khẩy:
– Tại sao ngươi lại muốn làm vậy? Ngươi cho rằng, bản thân sẽ được lợi ích gì khi gia nhập môn phái chúng ta?
– Lợi ích… đương nhiên là rất nhiều. – Thường Tận đáp.
– Vậy ư? – Thượng Lang không giấu được vẻ tò mò. Nữ nhân này rốt cuộc có mục đích gì, ông ta rất muốn biết.
Thường Tận chậm rãi trình bày:
– Tiểu nhân thân là một phàm nhân, thân cô thế cô. Nếu gia nhập Tu chân giới, không những có thêm đồng đạo, lại được dịp học hỏi, rèn giũa bản thân, sau này còn có cơ hội cứu giúp chúng sinh. Người nói xem, đó đã được tính là lợi ích chưa?
Thượng Lang khẽ gật đầu, miệng cười tỏ ý hài lòng.
– Được rồi. Nếu đã vậy, hôm nay ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, cử hành nghi lễ nhập môn.
– Đa tạ Trưởng môn.
Đám môn đệ đứng xung quanh mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Từ trước đến nay, chưa từng có người nào được thông qua nhanh đến vậy. Rốt cuộc Trưởng môn nhìn trúng điểm gì ở nàng? Là nhan sắc, hay là tài năng? Nếu là xét nhan sắc, tuy rằng Thường Tận rất xinh đẹp, nhưng ở Tu chân giới này, mỹ nhân cũng chẳng thiếu, thậm chí còn nghiêng nước nghiêng thành hơn nàng. Nếu là xét tài năng, thì đến một chiêu thức Thượng Lang cũng chưa từng nhìn thấy nàng thi triển.
Đợi mọi người đi rồi, Tuyết Cơ mới mặt nặng mày nhẹ chạy đến bên cạnh Thượng Lang, giọng nói đầy trách móc:
– Cha, sao cha lại thu nhận cô ta? Không lẽ là vì đam mê nhan sắc của ả?
Khuôn mặt đạo mạo của Thượng Lang bỗng trở nên tái mét. Ông ta ra sức bịt chặt miệng Tuyết Cơ:
– Con nói cái gì vậy? Nếu để mẹ con nghe được, chẳng phải là toi cái mạng già của ta sao?
Tuyết Cơ thè lưỡi ra làm mặt xấu một cái rồi chạy biến. Thượng Lang ôm mặt thở dài. Quyết định của ông ngày hôm nay, rốt cuộc là sai hay đúng.
Ông còn lạ gì Tuyết Cơ nữa. Đứa con gái này của ông ta là một người siêu bướng bỉnh, hoang đường. Mà tính cách của cô ta, lại được thừa hưởng từ mẹ của mình. Cô ta ngoan cố một, thì mẹ cô ta ngoan cố mười. Một khi để cho bà hiểu nhầm, thì tính mạng của Thượng Lang sẽ ngàn cân treo sợi tóc. Trưởng môn Tu chân giới không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ phu nhân Trương Mỹ Quỳnh.