Núi Bạch Mã càng ngày càng trở nên u buồn đến lạ. Vùng núi tràn đầy linh khí và sức sống ngày xưa đã nhường chỗ cho vẻ buồn tẻ hoang vắng. Sau khi trở về từ trận đại chiến trên Thiên cung, phu nhân Mỹ Quỳnh đã hoàn toàn hóa điên, còn Thượng Lang thì cũng vì buồn phiền mà bỏ bê công việc của môn phái.
Ông đã cử hành một đại lễ long trọng, truyền chức vị trưởng môn cho đại đệ tử lúc bấy giờ, cũng chính là nữ nhân tên Tinh Thúy. Khi Thường Tận còn là đồ đệ của Tu Chân giới, Tinh Thúy vốn chẳng có năng lực gì nổi trội. Thế nhưng trải qua nhiều phong ba, nhiều người trong môn phái cũng bỏ đi, người thì chết, người thì bặt vô âm tín, thế nên người lâu năm nhất ở đó nghiễm nhiên được giao cho trọng trách dẫn dắt môn phái.
Tinh Thúy trước giờ vẫn luôn nhăm nhe chức vị này, chỉ là sức hèn tài mọn nên chưa có cơ hội. Nếu trước đây khi Lam Hạc nhậm chức bị người người dèm pha thì nay khi Tinh Thúy đăng vị cũng chẳng mấy ai hưởng ứng.
Cũng chính vì quá ngán ngẩm với sự suy tàn của môn phái mà ngày càng nhiều người bỏ núi Bạch Mã ra đi, khiến cho nơi đây đã hoang vắng lại càng tiêu điều hơn. Toàn bộ môn phái trên dưới chỉ còn khoảng hai trăm người, mà ai nấy cũng đều tỏ ra uể oải, không còn chút sĩ khí sót lại của thuở ban đầu.
Từ sáng sớm, Tinh Thúy đã hằn học đi đến phòng riêng của Thượng Lang, mất kiên nhẫn gõ cửa. Sau ba lần gõ, cuối cùng Thượng Lang cũng đẩy cửa bước ra:
– Có chuyện gì mà Trưởng môn gấp gáp đến tìm ta giờ này?
Tinh Thúy cúi đầu hành lễ:
– Bẩm sư phụ. Đồ nhi nghe nói người đã từ chối gia nhập đội quân của Thiên đế. Con có chút không hiểu, tại sao người lại làm vậy. Cứu nhân độ thế vốn là nghĩa vụ của Tu chân giới chúng ta. Lần này Thiên giới gặp đại nạn, chúng ta cũng không nên khoanh tay đứng nhìn.
Thượng Lang hơi chùng mắt xuống, ông ra hiệu cho Tinh Thúy vào phòng, bảo nàng ta ngồi xuống, rồi bình tĩnh rót trà.
– Con cho rằng với lực lượng của chúng ta hiện giờ… có thể giúp ích được gì cho Thiên đế?
– Thưa sư phụ, quả thật lực lượng của chúng ta chẳng đáng là bao, nhưng đồ nhi cho rằng, dù nhiều dù ít chúng ta cũng vẫn có thể góp một phần sức lực. Thứ cho đồ nhi vô lễ, lần này người từ chối Thiên đế, e rằng là vì nguyên do khác.
Thượng Lang cười khẩy:
– Ý ngươi là sao? Ngươi cho rằng ta có lòng riêng?
– Đồ nhi không dám. Chỉ là… đồ nhi cảm thấy người là vì không muốn tổn thương đến Thường Tận. Đồ nhi biết, ả ta từng là đồ đệ yêu quý của người. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Thường Tận đã sa vào ma đạo, không còn phân biệt được phải trái trắng đen. Người đừng vì tình xưa nghĩa cũ mà bỏ qua cho nàng ta.
– Hỗn xược! – Thượng Lang tức giận đặt mạnh cốc trà xuống bàn khiến nước bắn tung tóe – Từ khi nào ngươi có tư cách chất vấn và nghi ngờ ta như vậy? Ta trước nay chưa từng làm điều gì hổ thẹn với lương tâm, đặc biệt là trong tình huống ảnh hưởng đến tồn vong của môn phái. Làm việc nghĩa là không sai, nhưng cũng cần phải biết tiến lui đúng lúc. Chỉ với trên dưới hai trăm người cùng năng lực yếu kém mà ngươi cũng muốn tham chiến, ngươi có biết hậu quả xấu nhất là gì không? Chính là diệt môn!
– Thứ cho đồ nhi không thể đồng ý – Tinh Thúy vẫn quả quyết – Cho dù diệt môn thì cũng không thể lùi bước như con rùa rụt cổ!
– Ngươi… ngươi…
Thượng Lang nghe những lời đó liền tức không nói nên lời.
– Ý ta đã quyết. Ngươi lui ra đi. – Thượng Lang dứt khoát ra lệnh.
– Xin sư phụ minh xét.
– Ra ngoài!
Ánh mắt Thượng Lang tràn đầy sự phẫn nộ, mà gương mặt của Tinh Thúy cũng bực bội trông thấy. Tinh Thúy đến cuối cùng cũng không cãi lại được ý chỉ của Thượng Lang, đành ôm một bụng tức rời đi.
Vừa đi đến chính điện, đã có đệ tử hớt hơ hớt hải chạy vào báo:
– Trưởng môn! Không xong rồi!
– Có chuyện gì? – Tinh Thúy hỏi.
– Bên ngoài… bên ngoài…
Thấy vẻ mặt đầy hoảng loạn của môn đệ đó, Tinh Thúy lại càng thêm bực dọc trong người. Nàng ta ra lệnh cho hắn dẫn ra ngoài xem rốt cuộc điều gì đã xảy ra.
Ngay chính giữa quảng trường lớn, hơn mười đệ tử nằm la liệt, máu tươi thấm ướt cả mặt đất, xem chừng bị giết cách đây chưa lâu. Tinh Thúy quét mắt một lượt, sự phẫn nộ trong người đột ngột tăng cao. Nàng ta bước xuống giữa những thi thể, đảo mắt tìm kiếm.
Trên ngực một nạn nhân là mũi tên có cắm một phong thư. Tinh Thúy mở lá thư ra, bên trong toàn bộ là lời lẽ vô cùng ngạo mạn:
“Nếu Tu chân giới dám cả gan hợp lực với Thiên đế để chống lại Ma giới, thì số người chết sẽ không dừng lại ở con số mười.”
Cuối thư đề tên rõ mồn một: Trương Thường Tận.
Trong mắt Tinh Thúy lóe lên một tia giận giữ. Nàng ta bóp nát lá thư trong tay, ngay lập tức ra lệnh cho đệ tử bên cạnh:
– Ma đầu này muốn cảnh cáo chúng ta không được tham chiến thì chúng ta càng phải tham gia cuộc chiến này. Những đệ tử đã chết cần ả ta phải đền mạng!
Tinh Thúy bỏ qua mệnh lệnh của Thượng Lang, trực tiếp lên núi Yên Tử gặp Thiên đế, đề nghị liên thủ. Thiên đế nhoẻn miệng đắc ý cười khẩy, khẽ liếc mắt nhìn Trần Luân gật đầu tỏ ý hài lòng. Vậy là một vấn đề đã được giải quyết xong.
Tu Chân giáo phái tuy sức mỏng người ít nhưng lại có ích đối với mục tiêu của Thiên đế. Có bọn họ giúp đỡ, Thiên đế có thể an tâm khởi động trận pháp Thiên Giáng. Bởi trận pháp này đòi hỏi người có thân xác phàm nhân để tế trận, mà Tu Chân giáo hầu hết là người phàm còn đang tu tiên, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn biến đổi.
Thiên đế sẽ không để bọn họ biết, trận pháp mà họ phải khởi động, sẽ dùng chính máu huyết của họ để phong ấn Thường Tận. Một khi Thường Tận bị vây khốn bởi trận pháp này, trong vòng hai ngày mà không thể thoát ra thì sẽ dần bị luyện hóa và hồn phi phách tán. Tuy nhiên cái giá phải trả là sinh mạng của ít nhất một trăm phàm nhân. Càng nhiều người sống bị tế, phong ấn càng mạnh mẽ và có hiệu quả nhanh hơn.
…
Tinh Thúy rời núi Yên Tử, dốc hết sức mình để bồi dưỡng cho hơn hai trăm đệ tử trong Tu chân giới. Sau khi biết tin, Thượng Lang đã hộc tốc đến hỏi tội. Thế nhưng Tinh Thúy không hề nao núng, ngược lại vô cùng tự tin đáp:
– Xin sư phụ thứ tội cho đồ đệ tiền trảm hậu tấu. Người chắc cũng đã nghe chuyện Thường Tận gửi thư đe dọa, còn sát hại hơn mười đệ tử của ta. Hành vi như vậy, sao có thể dung thứ?
– Hồ đồ, quá hồ đồ rồi! – Thượng Lang đau khổ thở dài – Bức thư đó còn chưa điều tra rõ ràng, sao ngươi có thể khẳng định đây không phải là kế ly gián?
– Sư phụ, con thấy người quá thiên vị ả ma đầu đó đến mức thần hồn điên đảo rồi. Chứng cứ rõ ràng như vậy còn có thể là kế ly gián gì chứ? Ý con đã quyết, lần này ngay cả sư phụ cũng không thể ngăn cản. Nếu như người đã để con làm trưởng môn, thì xin hãy tôn trọng quyết định của con.
Nói rồi Tinh Thúy lạnh lùng bỏ đi. Thượng Lang lắc đầu thở dài đầy bất lực. Ông không muốn có thêm máu phải đổ một cách vô ích nữa, nhưng Tinh Thúy lại chẳng muốn nghe. Nàng ta cũng biết có thể Thường Tận không thực sự làm ra trò ti tiện đó, nhưng vì trong lòng đã có ác cảm, nên dù sự thật là gì đi chăng nữa, nàng ta cũng muốn đổ vấy lên đầu Thường Tận.
Nhớ lại năm xưa khi Thường Tận còn là đệ tử của Tu chân giới, tất cả mọi hào quang đều thuộc về nàng ấy, Tinh Thúy một chút cũng không so bì được. Ngay cả nam nhân mà Tinh Thúy đem lòng thương nhớ cũng chỉ để mắt đến một mình Thường Tận. Vì vậy Tinh Thúy không thể không sinh lòng đố kỵ.
Ngay cả khi Thường Tận bị trục xuất khỏi Tu Chân, sự ganh ghét đó vẫn không ngừng tăng lên. Danh tiếng của Thường Tận chỉ tăng chứ không có giảm, mà Tinh Thúy ngày ngày vẫn chỉ dậm chân tại chỗ, làm một đệ tử không tên tuổi, suốt ngày nghe lời bàn tán xung quanh về chiến tích của Thường Tận mà vô cùng căm tức.
Tinh Thúy không thể hiểu nổi, dựa vào đâu mà Thường Tận sa vào ma đạo vẫn có nhiều người ở bên ủng hộ như vậy. Ngay cả trưởng môn Tu chân là Thượng Lang, dù đã mất con gái trong tay Thường Tận vẫn không hề thù ghét nàng.
Càng đố kỵ bao nhiêu, Tinh Thúy càng mong mỏi Thường Tận chết đi bấy nhiêu. Không chỉ là chết, Tinh Thúy hi vọng nàng phải chịu nỗi đau giày vò sống không bằng chết, thân tàn ma dại, như vậy ả ta mới vừa lòng.
Đứng trước hơn hai trăm môn đệ không mấy tin phục mình, Tinh Thúy dõng dạc tuyên bố:
– Hỡi các đệ tử của Tu chân! Các người là hiện thân của chính nghĩa và sự quật cường. Nay Ma giới đang tác yêu tác quái, gây ra biết bao hỗn loạn trong ngũ giới, khiến sinh linh lầm than. Chúng thậm chí còn ngang nhiên sát hại cả đồng môn của chúng ta ngay trong địa phận núi Bạch Mã. Nếu chúng ta còn nhân nhượng với chúng, ngày mai người chết ở đây sẽ là vô số, bao gồm cả chúng ta. Vì vậy ta kêu gọi các ngươi đồng tâm hiệp lực, phò trợ Thiên đế đòi lại công đạo cho những người đã khuất, và bảo vệ nền hòa bình vốn có của Ngũ giới. Các ngươi có nguyện ý?
Tất cả môn đệ dù không ưa gì trưởng môn đương nhiệm nhưng đứng trước cái chết của đồng môn, họ vô cùng phẫn nộ và quyết định ủng hộ Tinh Thúy.
– Nguyện ý! Nguyện ý! – Toàn bộ đệ tử đồng loạt hô vang.
Khóe môi Tinh Thúy khẽ cong lên. Giây phút mà nàng chờ đợi đã đến rất gần, chỉ còn một chút nữa thôi. Nàng nhìn đám người bên dưới, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Một cơn gió tanh mưa máu sẽ đến, nhưng sẽ sớm trôi đi trả lại màu trời trong trẻo như thuở ban đầu.