“Hoa tuyết nhỏ, rơi trên ngọn suối
Từng cánh rơi ướt nhòa khóe mi
Người ở phương xa ngừng mong nhớ
Người ở đây chớ hoài ngóng trông…”
Giọng hát trầm buồn của Tử Khiết vang vọng không ngừng trong những giấc mơ của Thường Tận, khiến nàng choàng tỉnh giấc vào giữa đêm. Nàng thở dốc, vội vã lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng cười như khóc, chợt từ hai khóe mắt hai giọt nước nóng hổi lăn dài xuống bên mang tai.
Dạo gần đây Thường Tận lại gặp ác mộng trở lại. Nàng mơ thấy mình và Tử Khiết những ngày bình yên trước kia ở Ma giới. Tuy chàng không còn ký ức, nhưng hai người đã vô cùng hạnh phúc. Còn nhớ lúc nàng tựa đầu lên vai Tử Khiết, để mặc cho dòng lệ tuôn trào, để cho chàng vỗ về an ủi.
Nàng muốn nghe chàng hát bài mà chàng thích nhất, nên Tử Khiết đã hát cho nàng nghe, một ca khúc vừa buồn và êm ái, xoa dịu những tổn thương trong trái tim nàng. Nhưng sau đó bi kịch liên tục ập đến, rất nhiều người chết, oán hận chồng chất. Cuối cùng cả hai lại làm tổn thương lẫn nhau.
Đến cuối cùng thì ra Thường Tận và Tử Khiết vốn không hề có duyên phận. Giờ đây Thường Tận chỉ ước rằng Tử Khiết vẫn còn sống, dù hai người vĩnh viễn không gặp lại cũng không sao. Chỉ cần chàng bình yên sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, thì nàng đã mãn nguyện rồi.
Gió lại thổi xào xạc trước hiên nhà. Thường Tận khẽ đứng dậy mở cửa sổ ra. Những cánh hoa đào theo làn gió tung bay như múa, thổi ùa vào phòng. Thường Tận đã ở lại Ninh Dương điện này một thời gian rồi, nhưng vẫn cảm thấy không quen. Ở đây gió nhiều quá, cũng thật phiền toái.
Buổi sáng nàng cũng không thể ngủ thêm vì ánh mặt trời chiếu rọi thẳng vào giường, chẳng giống như ở Ma giới của nàng, lúc nào cũng chỉ là màn đêm thăm thẳm. Nàng tựa cằm vào tay suy nghĩ mông lung, dáng vẻ như một thiếu nữ mười sáu biết yêu lần đầu.
Nàng nghĩ, không biết Tử Khiết ở trong căn phòng này có cảm thấy như nàng không. Có khi nào sở thích của chàng chính là sự ồn ào phiền toái này. Sau đó nàng lại thở dài. Nàng sẽ chẳng bao giờ biết được câu trả lời, chẳng bao giờ nữa.
…
Trời còn chưa sáng hẳn thì Dạ Khuyết đã tới tìm nàng, bộ dạng vô cùng khẩn thiết.
– Có chuyện gì mà trông ngươi gấp gáp vậy? – Nàng hỏi hắn.
Dạ Khuyết đáp:
– Người của ta đã nghe ngóng được, những trận pháp mà Thiên đế dự định sẽ dùng trong trận chiến sắp tới.
– Ồ, quả nhiên không có gì lọt qua được hệ thống tin tức nhạy bén của ngươi. Nói đi, là trận pháp gì?
– Tỏa Ma trận và Phật Dung trận.
– Hai trận pháp này… lúc còn học ở Tu chân giới ta có nghe qua. Cũng chẳng phải trận pháp ghê gớm gì. Có điều… chẳng lẽ Thiên đế định dùng những thứ tầm thường như vậy để đối phó với ta?
– Ngoài ra còn có một trận pháp nữa, nhưng người thám thính của ta không nhìn ra được đó là trận pháp gì. Nghe nói… thậm chí những Tiên nhân được chỉ thị thi triển cũng không biết họ đang làm cái gì. Có lẽ đây là một trận pháp cổ ít được sử dụng nên không ai nhận biết được.
– Nếu vậy… có lẽ đây chính là mấu chốt. Dù sao chúng ta cũng cần phải thật thận trọng. Ta viết một bức thư cho Ninh Tư, ngươi sai người gửi cho hắn, rồi cho gọi Quang Đại đến đây. Ta có chuyện cần bàn với hắn.
Dạ Khuyết gật đầu, nhận lấy phong thư sau đó rời đi. Một lát sau, Quang Đại xuất hiện ở cửa, mang theo một con gà nướng. Thượng Tận ngẩng đầu lên cười khẩy:
– Ngươi rảnh rỗi đến mức có thời gian nướng gà ư?
Quang Đại cười đáp:
– Còn không phải vì lo lắng cho sức khỏe của ngươi hay sao? Này, ăn đi.
Quang Đại ngắt một cái đùi gà dúi vào miệng Thường Tận. Nàng dùng tay đỡ lấy, cắn một miếng rồi trả lời:
– Mùi vị không tồi. Nhưng mà… đã từ lâu ta chẳng còn ăn thịt nữa, cảm thấy hơi xa lạ.
– Cái gì? – Quang Đại tròn mắt – Ngươi là Ma tôn hay là nhà sư vậy? Ngay cả thịt cũng không ăn. Quả là không biết hưởng thụ.
Thường Tận thở dài, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:
– Đúng vậy, đã từ lâu rồi ta còn chẳng biết hưởng thụ là gì nữa. – Nàng bỏ miếng thịt xuống, phủi phủi tay rồi nói – Thôi được rồi, đi vào chuyện chính. Ngươi có lẽ đã nghe được kế hoạch của Thiên đế từ chỗ của Dạ Khuyết.
– Ừm, hắn đã kể cho ta rồi.
– Ngươi có kế sách gì không?
– Trận chiến lần này sẽ rất khốc liệt. Đặc biệt là Thiên đế đã có sức mạnh của Ngũ linh thạch trong tay. Hắn vốn đã là người có sức mạnh nhất nhì trong Ngũ giới này, nay lại như hổ được chắp thêm cánh, sẽ càng trở nên nguy hiểm.
– Ta cũng biết điều đó. – Thường Tận gật đầu – Lần trước chiếm được Thiên cung chẳng qua là may mắn tập kích được trong lúc Thiên giới không đề phòng. Lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, tình thế sẽ không dễ dàng kiểm soát như vậy nữa.
– Nếu đã biết được trận pháp của chúng, ta nghĩ cũng sẽ đối phó được thôi. Đây là sách ta tìm được ở Thiên Tư các, có thể sẽ có ích. Ngươi xem thử có cách phá giải những trận pháp kia không.
– Được, ta sẽ đọc. Cảm ơn ngươi. Còn nữa, Thiên đế định dùng thêm một trận pháp thứ ba nhưng lại không rõ là thứ gì. Ngươi có chút kinh nghiệm nào không?
Quang Đại lắc đầu:
– Ta cũng không biết đó là trận pháp gì, cách bày trận rất kỳ quái.
– Nếu vậy… đành phải tùy cơ ứng biến rồi.
– Ngươi có nắm chắc phần thắng không?
Thường Tận cười khẩy:
– Ngươi nghĩ sao?
Quang Đại im lặng không nói gì. Thường Tận lại tiếp;
– Ngươi cũng nghĩ ta sẽ không thắng được đúng không? Vốn dĩ chiếm được Thiên cung đã là điều không thể, cho nên giữ được nó lại càng khó hơn. Lúc đầu ta làm vậy chỉ là để trả thù. Bây giờ ta cũng chẳng biết mình đang cố trụ ở đây vì điều gì nữa.
Quang Đại nheo mắt:
– Chẳng phải Thiên đế đã hại chết con của ngươi sao? Vậy thì ngươi hẳn phải rất muốn giết chết Thiên đế?
Thường Tận lắc đầu, ánh mắt lơ đãng:
– Hại hắn ra nông nỗi này ta cũng đã hả mối hận rồi. Huống hồ, hắn là cha của Tử Khiết, ta thật sự không nỡ xuống tay.
– Vậy ngươi tính làm gì? Nếu không có ý định thắng, chẳng lẽ ngươi muốn dùng sinh mạng của toàn bộ Ma tộc bồi táng theo ngươi? – Quang Đại đột nhiên buông lời hằn học.
– Sao vậy? Ngươi muốn giết Thiên đế lắm sao?
– Hơn bất cứ điều gì khác.
– Ta ra lệnh cho ngươi, không được động đến tính mạng hắn. Lần này chúng ta chỉ có thể bắt sống Thiên đế, không được giết.
– Ta không phải thủ hạ của ngươi!
Quang Đại đáp rồi tức giận đùng đùng bỏ đi. Thường Tận thở dài, vò trán suy nghĩ. Lòng nàng đang rối như chảo lửa. Giá mà nàng biết cần phải làm gì. Nếu bây giờ nàng muốn từ bỏ tất cả, tự nguyện dùng hai tay dâng Thiên cung trả lại cho Thiên đế, vậy thì tất cả những việc mà nàng làm trước kia còn có ý nghĩa gì? Nhưng nếu nàng cố chấp tiếp tục cuộc chiến, thì có thể nắm được phần thắng hay không? Điều mà nàng lo sợ, là càng nhiều mất mát hơn sẽ xảy đến.
Huống hồ sau khi phát hiện ra Tử Khiết không phải thủ phạm ngày hôm ấy, nàng đã chẳng còn tâm tình để trả thù nữa. Trong lòng nàng giờ chỉ còn đau khổ và giằn vặt. Nếu có thể làm lại, nàng nguyện ý từ bỏ tất cả, rời xa mọi tranh đấu, lui về nơi thâm sơn cùng cốc, ẩn dật sống nốt phần đời còn lại. Thế nhưng chuyện đã đến nước này, nàng sớm đã chẳng còn đường lùi nữa.
Nàng chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là chiến thắng cuộc chiến, bảo vệ toàn vẹn cho Ma tộc mà nàng đã vất vả gìn giữ hơn năm trăm năm nay. Nếu nàng lùi bước, toàn bộ Ma tộc sẽ sụp đổ. Nàng không cho phép bản thân mình được yếu đuối thêm nữa. Thường Tận xốc lại tinh thần, tập trung đọc sách tìm phương án đối phó.
Nàng không ăn không ngủ nhiều ngày liền, cuối cùng cũng hoàn thành một bản đối sách. Nàng cho gọi Dạ Khuyết và Quang Đại đến, phổ biến kế hoạch cho họ. Dù Quang Đại vẫn còn hơi giận nàng sau cuộc cãi vã hôm nọ, hắn vẫn chăm chú lắng nghe và gật gù ủng hộ.
– Ngươi sai người canh phòng chặt chẽ, nhất là những ngày này. Rất nhanh thôi Thiên đế sẽ hành động, chúng ta không được phép lơ là cảnh giác. – Nàng nói với Dạ Khuyết, đoạn quay qua Quang Đại – Phá giải những trận pháp đều trông cậy vào ngươi.
Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng có người chạy vào báo:
– Bẩm Ma tôn, Quỷ Vương đang ở bên ngoài xin được cầu kiến.
– Cho hắn vào đây. – Thường Tận ra lệnh.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, xem chừng Quỷ Vương lần này lại có mưu đồ gì đó. Hắn từ ngoài bước vào, bộ dạng vẫn vô cùng khoan thai đạo mạo như mọi khi. Quỷ Vương kính cẩn hành lễ với Thường Tận.
– Đột nhiên Quỷ Vương lặn lội đến đây là có chuyện gì?
Quỷ Vương khảng khái đáp:
– Ta đến đây là để báo tin.
– Ồ, là tin gì vậy? – Thường Tận ra vẻ tò mò.
– Dạo gần đây ta thấy Thiên đế có dị động, có lẽ là đang chuẩn bị để chiếm đánh Thiên cung.
– Vậy sao? – Thường Tận tỏ ra như không biết gì – Không ngờ hắn nhanh như vậy đã lấy lại tinh thần rồi?
Quỷ Vương gật gù:
– Đúng vậy. Ta cũng không ngờ. Tình hình đã như vậy, ngươi có dự tính gì không? Chi bằng… để ta mang quân lên đây giúp ngươi canh phòng.
Khóe môi Thường Tận khẽ cong lên:
– Được. Vậy phiền ngươi chuyển lời cho Ninh Tư mang quân đến càng sớm càng tốt.
– Không thành vấn đề!
Quỷ Vương vui vẻ đáp rồi rời đi. Hắn vừa khuất bóng thì Dạ Khuyết đã lo lắng hỏi Thường Tận:
– Người định để hắn mang quân lên đây thật sao? Ta thấy hắn chưa chắc đã có ý tốt.
– Ta biết. – Thường Tận đáp.
– Ngươi biết? Vậy sao lại còn…?
Quang Đại ngắt lời hắn:
– Ma tôn làm vậy là có lý lẽ của nàng ta, ngươi lo lắng làm gì?
Dạ Khuyết thở dài, vò đầu bứt tóc, nói sao cũng không lại hai con người cứng đầu này.