Nhìn thấy cảnh đó, Thường Tận hét lên một tiếng ai oán, toàn bộ xích sắt trên người nàng đều nổ tung tại chỗ. Nàng phi như bay đến chỗ Bình An, đánh cho Tinh Thúy một đòn ngã lăn ra đất. Tinh Thúy hộc máu, cảm thấy sức cùng lực kiệt, không nhấc mình dậy nổi.
Thường Tận dùng linh lực rút kiếm trên trán Bình An ra, dùng hết khí lực để cứu mạng nó, thế nhưng Bình An không tỉnh lại nữa. Ai nấy xung quanh đài hành quyết đều tái mặt. Thường Tận một khi đã nổi cơn thịnh nộ thì không dễ đối phó, mà cũng chẳng ai có gan đối phó với nàng.
Bích Ngọc rời khỏi chỗ ngồi, quát nạt đám Thiên binh:
– Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau lôi nàng ta ra trói lại?
Đám Thiên binh vẫn chần chừ không dám tiến tới. Thường Tận gằn lên từng tiếng:
– Ta đã bảo các ngươi không được động vào đứa bé này.
Nói rồi nàng đưa tay phải ra, dùng linh lực siết lấy cổ Tinh Thúy. Nàng ta đang nằm rạp dưới đất lại bị kéo lên không trung, vùng vẫy dữ dội vì không thở được. Hai mắt Thường Tận lúc này như có tia lửa. Nàng càng lúc càng siết chặt hơn. Một lát sau, Tinh Thúy ngưng giẫy giụa, hơi thở cũng tắt. Nàng ta dần hóa thành tro bụi tan biến vào hư không.
Thường Tận sau đó tiếp tục độ khí cho Bình An, nhưng hắn ta không tỉnh lại nữa. Nàng như người mất hồn, cứ như thế thẫn thờ đứng dậy. Nàng nhìn đám ô hợp bên dưới, giọng đắng ngắt thốt lên:
– Các người đã hả dạ chưa? Các người vẫn luôn muốn xem ta đau khổ. Các người đã mãn nguyện rồi đấy! Chẳng phải ta đã nói ta nguyện chịu bất cứ hình phạt nào sao? Tại sao các người cứ muốn dồn ép ta? Bình An nó có tội gì? Tại sao các người lại giết hại một người không thù không oán với mình?
Thường Tận chưa nói hết câu, thì Bích Ngọc lại ra hiệu cho đám Thiên binh phóng tiễn về phía nàng. Những mũi tên làm từ lông vũ của chim Thiên tước có thể đem đến nỗi đau xé da xé thịt, còn khiến cho linh lực tiêu tán.
Hàng trăm mũi tên được phóng ra, xuyên qua da thịt nàng. Thường Tận vẫn đứng đó, mặt không biến sắc. Nỗi đau cơ thể cũng không đau đớn bằng nỗi đau mà tâm trí nàng phải chịu đựng. Thường Tận quyết định buông xuôi, mặc cho số phận.
Khi đã đủ một trăm mũi tên xuyên qua người nàng cũng là lúc Thường Tận ngã gục xuống. Tiếp đó Bích Ngọc sai Sấm thần dùng sấm sét để hành hạ nàng. Thường Tận giãy giụa trong đau đớn nhưng vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng. Nàng không than khóc, không rên la. Nàng phải bảo vệ tự tôn của bản thân cho đến phút cuối cùng, để không phụ lòng của Bình An.
– Tốt lắm – Bích Ngọc nói – Bây giờ là đến ngũ mã phanh thây.
Tử Khiết nghe vậy liền ngăn lại:
– Chẳng phải nàng đã hứa với đứa bé Bình An kia rồi sao? Không được dùng hình phạt này.
Bích Ngọc ngúng nguẩy đáp:
– Thôi được, không dùng thì không dùng. Chàng không phải căng thẳng như vậy. – Đoạn quay sang ra lệnh cho đám Thiên Binh – Mau dùng Thiên hỏa đốt chết ả ta đi.
Một ngọn lửa được thắp lên, dâng cao đến hai thước, tạo ra sức nóng vô cùng kinh khủng. Đám Thiên binh kéo xác Thường Tận lên, ném vào ngọn lửa. Tiếng lách tách của da thịt cháy khiến cho Bích Ngọc cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cuối cùng nàng ta cũng thành công báo thù, một cái báo thù mãn nhãn.
…
Trong khi đó, Quang Đại vừa mới tỉnh dậy sau cơn say chếch choáng đêm qua. Hắn lắc lắc đầu nhưng vẫn thấy vô cùng chóng mặt. Tối qua rõ ràng hắn chỉ uống vài vò rượu. Vốn dĩ tửu lượng của hắn cũng không đến nỗi nào nên không thể có chuyện say đến mức ấy.
Hắn nhớ lại đêm qua lúc Thường Tận nói với hắn, rằng hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi, khóe miệng chợt vô thức nhoẻn cười vui vẻ. Hắn còn tặng cho nàng một chiếc vòng tay bằng pha lê đen, trên đó phủ một lớp linh lực của hắn. Lớp linh lực đó sẽ giúp bảo vệ cho nàng những lúc nguy hiểm, đồng thời liên kiết với ý thức của Quang Đại, giúp hắn biết chính xác nàng đang ở đâu.
Hắn tự tay đeo vào cho nàng, còn bảo nàng phải bảo quản cẩn thận vật mong manh dễ vỡ này. Nàng cười nói:- Nó mỏng manh như vậy, chi vậy ta cho vào hộp cất đi.
– Không được! – Quang Đại ngắt lời nàng, vẻ mặt làm bộ nghiêm túc – Nàng phải đeo nó cả ngày lẫn đêm, không bao giờ được tháo ra!
– Kể cả lúc ta đi tắm sao?
– Kể cả lúc ngươi đi nặng!
– Ngươi nói cái gì vậy? – Thường Tận đập vào vai hắn, vẻ mặt giận dỗi như thiếu nữ tuổi mới lớn. – Ngươi không thể nói chuyện tử tế được sao?
Hai người rượt đuổi, đùa giỡn với nhau trong đêm tối, quên hết đi mọi phiền nào trên thế gian này…
Quang Đại vẫn ngồi cười ngây ngốc nhớ về những chuyện xảy ra đêm qua cho đến khi chợt nhận ra Thường Tận không hề ở xung quanh. Lúc này hắn mới tá hỏa đi tìm. Thế nhưng nàng đã sớm rời khỏi đây.
Đột nhiên hắn hiểu ra chuyện gì đó, liền hốt hoảng chạy đến Thiên cung. Trong lúc đi, hắn dùng thần thức tìm xem Thường Tận đang ở đâu. Nhờ có chiếc vòng, hắn biết chắn chắn nàng đang ở pháp trường.
Điều mà hắn không ngờ đến là Thường Tận đã nằm gọn trong ngọn Thiên hỏa. Hắn lập tức hóa thân thành ngọn gió vô hình, lẻn vào trong đám lửa, rồi ôm Thường Tận đi. Thủ pháp đó của hắn không thể qua được mắt của Tử Khiết, nhưng chàng cũng nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không thấy.
Ngọn lửa dần tắt đi, xác của Thường Tận cũng không còn nữa. Bích Ngọc cho rằng nàng đã cháy thành tro nên yên tâm trở về Thượng Hoa điện. Đám đông bên dưới cũng dần giải tán. Một trận ồn ào trưa nay còn náo nhiệt hơn cả một vở ca kịch.
Quang Đại mang Thường Tận về lại ngọn núi Không Tên. Hắn đau xót nhìn thân thể toàn máu của nàng. Nhờ có chiếc vòng pha lê của hắn, da thịt của Thường Tận vẫn chưa bị cháy đen, thế nhưng nàng bị bỏng cũng không nhẹ.
Trong khi đó, linh lực của nàng đã tiêu tán gần hết. Quang Đại tuyệt vọng ôm lấy nàng vào lòng, gào khóc nức nở: – Chẳng phải nàng đã hứa với ta sao? Tại sao lại làm vậy?
Trong tiềm thức Thường Tận dường như nghe thấy giọng nói của Quang Đại. Nước mắt nàng rơi xuống bên khóe mắt. Nàng muốn nói xin lỗi hắn, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào. Đêm qua chính nàng đã bỏ thuốc vào trong rượu để khiến hắn ngủ mê mệt. Vốn dĩ thuốc có tác dụng mấy ngày liền, nhưng vì linh lực của Quang Đại quá mạnh mẽ nên nó chỉ có tác dụng nửa ngày.
Quang Đại dùng nước lau sạch những vết bỏng và những vết thương do mũi tên Thiên tước gây ra trên người nàng, đắp thuốc lên rồi băng bó lại. Hắn dựng một ngôi nhà gỗ trên đỉnh núi, đặt Thường Tận trên một chiết giường tre.
Dù ngày mưa hay ngày nắng, mùa đông hay mùa hạ, hắn vẫn luôn túc trực bên giường của nàng. Hắn sợ rằng nếu hắn rời khỏi nàng một bước, nàng sẽ lại bỏ hắn mà đi. Thời gian trôi qua, vết thương trên người Thường Tận cũng đã dần khỏi, thế nhưng nàng vẫn mãi không tỉnh.
Thường Tận nằm đó, im lìm bất động. Nàng có thể nghe thấy Quang Đại, nhưng không thể đáp lại hắn. Nàng muốn nói với hắn rằng nàng sẽ không bao giờ rời đi nữa. Thế nhưng thân thể này không còn chịu nghe lời nàng nữa rồi. Trải qua một trận thập tử nhất sinh, nàng gần như đã tàn phế.
Đặc biệt, gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng đã bị thay bằng những vết bỏng loang lổ. Điều kì lạ là cho dù nàng đã trở thành phế nhân, Quang Đại vẫn không chịu rời xa nàng. Mỗi ngày hắn lại ngồi ở chân giường, thổi cho nàng nghe một khúc nhạc mới.
Đôi khi hắn thổi khúc Thiếu niên chí quá nhiều, Thường Tận thật muốn bật dậy bảo hắn đừng thổi nữa nhưng nàng cũng chẳng có sức lực để làm điều đó.
Một ngày nọ, Thường Tận cuối cùng cũng cố gắng mở được mắt ra. Thế nhưng xung quanh chỉ toàn là một màn đêm tối. Nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nàng tưởng rằng mình đã bị mù rồi, vì vậy nên nước mắt cứ tuôn không thôi.
Quang Đại ngủ cạnh giường nàng nghe thấy động thì vội tỉnh dậy. Hắn vội vã thắp đèn lên thì thấy hóa ra Thường Tận đã tỉnh rồi. Thường Tận khi ấy nhìn thấy ánh sáng mới vỡ lẽ. Thì ra lúc bấy giờ là ban đêm, vậy nên nàng mới không nhìn thấy gì.
Quang Đại hỏi nàng có khát nước không. Thường Tận muốn trả lời nhưng cổ họng đau rát, không nói nên lời. Quang Đại không nghe được lời đáp nhưng hiểu được ý nàng, bèn vội vàng đi lấy nước.
Hắn đỡ nàng ngồi tựa vào tường, rồi đưa cốc nước lên miệng cho nàng uống. Thường Tận vừa uống nước vừa lén nhìn gương mặt Quang Đại. Đã rất lâu rồi, nàng không nhìn thấy hắn. Khuôn mặt của Quang Đại vì lo lắng mà đã hao gầy đi nhiều. Nàng nhìn hắn mà không khỏi xót xa.
Uống nước xong, Quang Đại lại đỡ nàng nằm xuống.
– Nàng nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo.
Thường Tận mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Thường Tận bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm phức. Quang Đại vui vẻ nói với nàng:
– Dậy rồi ư? Mau lại đây ăn sáng.
Sau đó hắn đỡ nàng ngồi dậy, trực tiếp bế nàng ra ghế ăn. Thường Tận có chút bất ngờ khi hắn làm vậy nhưng chỉ có thể trừng mắt lên nhìn hắn bê mình đi như một đứa trẻ. Hắn bày một bàn đồ ăn thịnh soạn, bảo rằng đây là bữa tiệc chào mừng nàng trở lại.
Hắn gắp đồ ăn cho nàng, sau đó còn tự tay đút cho nàng. Thường Tận có vẻ ngại ngùng nhưng bị Quang Đại dằn mặt ngay lập tức:
– Đây là thái độ gì chứ? Ta nói cho nàng biết, mười năm chín tháng nàng nằm trên chiếc giường kia, là chính ta đã đút cho nàng ăn. Bây giờ nàng tỉnh lại rồi lại bày trò ngượng ngùng chứ gì?
Nói rồi hắn lại đưa thức ăn vào miệng nàng. Thường Tận ngoan ngoãn ăn tất cả những gì Quang Đại gắp cho mình, khóe miệng lộ ra ý cười. Đã lâu rồi nàng không cảm thấy ấm áp như vậy. Trước đây nàng cứ đinh ninh rằng, trên thế gian này ngoài Tử Khiết ra nàng không thể động lòng với người nào khác.
Nhưng sự thực đã chứng minh điều ngược lại. Quang Đại từ lúc nào đó đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời nàng. Sự thành tâm đối đãi của hắn đã khiến trái tim nàng thổn thức một lần nữa.