Thi Vương

Chương 83: Kết



“Xuy!”

Một kiếm lăng lệ chém ra, xuyên qua tàn ảnh của Tử Vũ để lại chém thẳng vào thác nước đang cuồn cuộn đổ xuống sau lưng hắn. Hiện ra từ thinh không, Tử Vũ đã gần như không thể tin vào mắt mình nữa. Cả một thác nước khổng lồ, vì nhát chém ấy, bỗng dưng bị cắt ra làm đôi, nước tưởng như vẫn cuồn cuồn cuộn đổ xuống, nhưng thực ra đã dừng lại. Dừng lại hoàn toàn.

Kiếm của Phụng Vũ, không những cắt được không gian, mà còn cắt được cả dòng chảy của nước.

“Choang!”

Lại là một âm thanh vỡ nát khác, đồng thời, Tử Vũ cũng tức thì được đưa đến một không gian chìm ngập trong băng giá, hơn nữa còn là đang ở trung tâm của một trận bão tuyết khổng lồ. Hiện ra ngay sau hắn, Phụng Vũ chỉ dùng con mắt bình lặng mà nhìn đối phương.

Nàng liên tục chém nát không gian, đưa hắn đi từ nơi này sang nơi khác, tuyệt đối không phải để ngắm cảnh…

Vậy thì để làm gì?

Tử Vũ không nghĩ ra, nhưng trng lòng hắn lúc này đã thực sự cảm thấy một nỗi áp lực. Phụng Vũ thực sự có thể giết hắn. Hắn hiện tại đã có tấm thân bất tử, nhưng thanh kiếm của nàng, thì cắt được cả sự bất tử.

Tử Vũ còn đang suy tính, một cái gì đó đột nhiên nháng lên trong mắt hắn, rồi hắn thấy, trên mặt mình đã có một thương chạy dài qua sống mũi, còn Phụng Vũ thì vẫn đang ở phía xa.

Một cái gì đó.

Tử Vũ hiếm khi mơ hồ như vậy.

Nhưng lần này, thì hắn thực sự không thể biết được đó là cái gì.

Dù là thuấn di, cũng không thể nào nhanh đến như thế…

Thuấn di cũng phải mất một khoảng khắc để xác định phương hướng, biến mất, rồi hiện ra. Còn cái này, thì gần như cùng lúc với nhau, Tử Vũ bị chém và Phụng Vũ vẫn đứng đó.

Tử Vũ biết, nàng chỉ đang cảnh cáo hắn.

Nhìn tấm bạch y loang lổ máu tươi của nàng lúc này, hai thanh kiếm với uy lực đáng sợ trong tay nàng, trong lòng Tử Vũ đột nhiên phát lạnh. “Một cái gì đó”, Tử Vũ hiện tại đã minh bạch. Thời gian. Nhất định là thời gian. Nàng đã cắt đi thời gian nàng lao tới hắn, chém hắn một kiếm, rồi trở về vị trí cũ. Một cái nháng lên ấy, chính là khoảng thời gian bị cắt đi…

Không gian cũng có thể bị cắt.

Thời gian cũng có thể bị cắt.

Lực công kích của Phụng Vũ chính là tuyệt đối.

Hít vào một hơi thật sâu, Tử Vũ chậm rãi nhắm mắt lại. Sợ? Hắn đã sợ rồi. Kinh ngạc? Hắn cũng kinh ngạc rồi. Chỉ trong một trận chiến, hắn không ngờ đã được thụ hưởng hai loại cảm giác mà hắn từng tưởng cả đời này cũng không bao giờ được nếm qua.

Thực lực của Phụng Vũ quả nhiên đáng sợ.

Nhưng thực lực của Tử Vũ, cũng tuyệt đối không phải chỉ có thế này.

Tử Vũ đột nhiên mở mắt.

Kém theo cái mở mắt ấy, không gian ngập tràn trong tuyết trắng kia đột nhiên biến mất mà trở thành một vùng đen tối thăm thẳm. Không gian đen tối thăm thẳm ấy không chỉ có Tử Vũ, mà còn có cả đối thủ lớn nhất đời hắn, Phụng Vũ.

– Nàng có thể cắt không gian này, nhưng muốn nó nứt vỡ, thì trừ phi nàng giết được ta!

Phụng Vũ mỉm cười, rồi giơ một trong hai thanh kiếm của mình lên, nói:

– Cứ mỗi lần ta cắt không gian, trên thanh kiếm này lại xuất hiện một vết nứt. Mỗi một vết nứt ấy, chính là một khe nứt không gian có thể thôn phệ vạn vật. Một khi đã tích tụ đủ những khe nứt đó, chỉ cần một chiêu, ta cũng có thể chém nát cả thế giới này.

Vừa nói, nàng vừa miết tay qua thanh kiếm nọ, tay nàng đi đến đâu, những vết nứt kia liền biến mất đến đó. Hiển nhiên, nàng đã thay đổi chủ ý.

Tử Vũ, hiện tại không quan tâm đến điều đó.

Ở trong không gian của mình, Tử Vũ tuyệt đối có tín tâm.

“Hô!”

Hai bàn tay đưa ra phía trước, Tử Vũ làm một động tác như thể đẩy một cánh cửa sang hai bên. Cùng với động tác của hắn, cả không gian u ám đang vây lấy hai người chừng như rung lên từng chập. Thế rồi, khi mà hai tay Tử Vũ đã giang ra hết cỡ, thì trước mặt hắn chính là một khoảng không còn đen tối hơn hết thảy không gian xung quanh.

Thế rồi, hắn trực tiếp lao vào khoảng không ấy.

Nói đúng hơn, là lao qua nó.

Khoảng không đó giống như một lớp màng, sau khi bị Tử Vũ xuyên qua liền trực tiếp bao bọc lấy hắn, khiến cho tốc độ cũng như lực công kích của hắn đột nhiên tăng lên gấp cả vạn lần.

Thành ra, kể từ khi thấy Tử Vũ lao qua không gian nọ, Phụng Vũ còn chưa kịp nảy ra bất kì ý nghĩ nào, thì thân thể hắn đã ở ngay trước mắt nàng, bàn tay hóa thành lưỡi kiếm, trực tiếp xuyên qua cổ họng nàng.

Khoảng không đó, chính là hắc ám trong hắc ám.

Ánh mắt của Phụng Vũ lúc này đột nhiên trở nên nhu hòa, còn ánh mắt của Tử Vũ lại thập phần kinh ngạc. Treo lơ lửng trên tay hắn, thân thể của Phụng Vũ từ từ tan ra thành bụi cát…

Bụi cát? Không đúng…

Là tro!

Một ánh lửa đột ngột bùng lên trong không gian tăm tối. Thế rồi, trong ngọn lửa bốc lên từ đám tàn tro kia, Phụng Vũ nhẹ nhàng bước ra, thân thể hoàn toàn lành lặn, thậm chí là những vết máu vương trên y phục cũng đã tuyệt nhiên tan biến.

Xét về công kích lực, thì với Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm, Phụng Vũ khẳng định xếp trên Tử Vũ vài bậc.

Xét về độ phòng ngự, thì dù Tử Vũ có để lại trên thân nàng bao nhiêu vết thương, chỉ cần một lần tái sinh, nàng đã lại trở về nguyên trạng.

Trận đấu này, Tử Vũ làm sao để thắng đây.

Ám Tuyển chết tiệt, nếu như không phải nó đột nhiên biến mất, thì giờ này khả dĩ còn có thể tranh cường cùng Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm. Dù gì thì gì, Tử Vũ cũng không tin cái thứ quái vật đó sẽ bị cặp song kiếm kia một nhát cắt làm đôi.

Nhưng hiện giờ nuối tiếc thì có ích gì, Tử Vũ căn bản vẫn vô pháp giết được Phụng Vũ.

Có cái gì chấm dứt được sự bất tử của nàng đây?

Chẳng lẽ… hắn sẽ phải để nàng thất vọng hay sao??

Nhìn thân thể như ngây ra của Tử Vũ, Phụng Vũ cũng không vội tấn công, mà chỉ lẳng lặng đứng yên nhìn hắn. Thế rồi, sau một đoạn thời gian tưởng như dài bằng thế kỉ, nàng tưởng như đã không chờ đợi được nữa, hai thanh kiếm lại một lần nữa va nhẹ vào nhau rồi trực tiếp tiến lên.

Đồng thời, một tiếng “Choeng!” bỗng nhiên vang vọng trong tâm thức Tử Vũ. Text được lấy tại Truyện FULL

Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm, hà thị dĩ khả tồn? (Dưới lưỡi kiếm Lưỡng Đoạn Thời Không, còn thứ gì có thể tồn tại?)

Phụng Vũ vừa mới lao tới, thân hình Tử Vũ cũng lập tức nháng lên. Cơ hội chỉ có một, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Gần như là tự sát.

Kể cả Tử Vũ có bất tử hắc ám chi thân, thì việc lao vào lưỡi kiếm của Phụng Vũ, vẫn cứ là một hành động tự sát.

– Ngươi…

Nhìn hai thanh kiếm của mình đang trực tiếp xuyên qua thân thể Tử Vũ, khiến cho hắc ám chi thể của hắn đang bốc lên cuồn cuộn những đạo khí lưu, đến Phụng Vũ cũng phải cảm thấy bất ngờ. Nhìn nàng, Tử Vũ không ngờ lại nở một nụ cười, là một nụ cười mãn nguyện.

– Ta không thể phụ sự ủy thác của bằng hữu, huống chi nàng còn là bằng hữu duy nhất.

Nói rồi, hai tay của Tử Vũ liền nằm chặt lấy hai thanh kiếm nọ, đoạn thân thể cùng lúc nổ tung.

“RẦM!!!”

Cả khoảng không gian đen tối chừng như bị tiếng nổ ấy làm cho tan nát, từng đạo hắc ám khí lưu cứ không ngừng tuôn ra như suối, hiển nhiên đã không còn cso thể duy trì được thêm nữa.

Nếu như khoảng không đó chỉ chịu ảnh hưởng gián tiếp của vụ nổ, thì đối tượng trực tiếp của vụ nổ chính là Phụng Vũ, hiển nhiên là phải chịu một lực công kích nặng nề. Bất quá, chỉ một lần nữa ánh lửa bùng lên, nàng lại trở về trạng thái nguyên vẹn ban đầu.

– Lần sau, ta nhất định không giúp nàng không công!

Hắc ám khí lưu đang chạy tán loạn giữa không trung, theo một tiếng nói phiêu hốt này mà dần dần tụ lại thành một nhân hình. Tử Vũ không những đã bị Lưỡng Đoạn Thời Không kiếm xuyên qua, lại còn tự phá nát hắc ám chi thân mình tu luyện bấy lâu, thân thể khẳng định đã thụ thương nghiêm trọng, đến ngay cả linh hồn cũng bị tàn phá nặng nề. Hắn hiện tại vẫn còn chưa chết, chỉ là vì hắc ám thì không bao giờ biến mất, nên thân thể vẫn còn có thể tu lại, và linh hồn tuy bị thương tổn, nhưng mà vẫn chưa đến mức tiêu tan.

– Hai thanh kiếm của nàng, hãy để ta mượn một chút vậy!

Phụng Vũ mỉm cười.

Tử Vũ nâng hai thanh kiếm vừa mới đoạt được từ tay nàng lên, sức mạnh hiện tại khẳng định đã không còn, nhưng ý chí thì tuyệt không giảm sút. Bằng vào ý chí ấy, hắn giương lớn hai con ngươi màu tím, chính là để nhìn thấy một thứ vô hình.

Chém vào thân thể của Phụng Vũ thì không ích gì. Muốn giết nàng, chỉ có thể chém vào sự bất tử của chính nàng mà thôi.

“Xuy!”

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên. Tử Vũ, dựa vào cảm giác mơ hồ của mình, tùy tiện vung ra một kiếm.

Một kiếm chấm dứt, thân thể hắn ngã xuống.

– Tử Vũ!

Là một thanh âm rất kì lạ như có như không, khiến cho Tử Vũ trong cơn mê man đột nhiên tỉnh lại. Mở mắt ra, hắn lại thấy mình ở trên ngọn đồi thấp tại Địa Ngục.

– Tử Vũ, cảm ơn ngươi!

– Ngươi là…

Tử Vũ khó nhọc nói, thần thể hắn đã quá hư nhược, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy dáng hình trước mặt.

Một con Rồng.

Một con Rồng thân hình không lớn, nhưng thần thái uy nghiêm của nó thì đến cả Long Hoàng cũng phải tự thẹn không bằng. Cặp sừng nhọn vút cao đầy kiêu hãnh, lân giáp màu xanh trong suốt lấp lánh quang mang thần thánh, khí chất cao quý vừa tĩnh lặng lại vừa thanh bình… trong Long tộc, từ bao giờ lại xuất hiện một cá nhân thế này?

A…

Tử Vũ cuối cùng cũng nhớ ra.

– Ngươi là “tiếng nói” của Phụng Vũ?

Bởi vì Phụng Vũ từng nói bằng hữu của nàng chính là tiếng nói của nàng, nên Tử Vũ sau khi đoán định đây chính là thứ mà nàng luôn giấu trong áo khi đồng hành cùng hắn thì liền hỏi như thế.

Con Rồng gật đầu.

– Ta là Thanh Âm Thánh Long của Long tộc, cũng là tọa kị của Phụng tỉ. Tử Vũ, thay mặt Phụng tỉ, ta chân thành cảm ơn ngươi.

– Cám ơn gì chứ, nếu không phải là nàng muốn…thì ta căn bản không thể giết nàng…khoan đã…Thanh Âm Thánh Long…vậy là…tiếng nói của nàng đều do ngươi phát ra?

– Phụng tỉ bị câm.

Con Rồng phe phẩy đôi cánh, trong cặp mắt xanh thăm thẳm chừng như có một ngấn lệ.

– Tử Vũ, tạm biệt, nếu sau này ngươi cần đến, bất cứ khi nào cũng có thể dùng tên của ta để gọi ta ra!

Nói rồi, Thanh Âm Thánh Long truyền đến Tử Vũ một cái tên, đoạn vẫy cánh bay đi, chỉ sau một lát đã tan biến vào hư không.

Địa Ngục.

Từ cả trăm năm nay, danh từ này đã không còn là một nỗi khiếp sợ thường trực của người dân Vô Tận giới nữa. Bởi vì, họ biết rằng, Địa Ngục hiện tại chỉ còn là nơi đến của các linh hồn, được cai quản dưới một vị thần hùng mạnh mà họ vô cùng sùng kính.

Minh Thần.

Tử Vong Ma Thần.

Thi Vương.

Mỗi một dân tộc lại có một cách gọi khác nhau. Nhưng, tựu chung lại, thì vị thần này vẫn có một cái tên chung: Diêm Đế.

Tại một ngọn núi cao của Địa Ngục, nơi có một cây đại thụ lớn vô cùng lúc nào cũng tỏa ra quang mang xanh biếc, có năm người đang ngồi cạnh bên nhau.

– Tử Vũ, cũng thật là liều mạng, không ngờ lại dám tự hủy hắc ám chi thân…

Yêu kiều ngả đầu vào vai Tử Vũ, Nhã Dạ trách cứ nói. Thời gian gần đây, Tử Vũ mới cho bốn nàng xem lại trận chiến giữa hắn và Phụng Vũ thông qua kí ức của hắn, lần nào xem các nàng đều nhăn mặt nhăn mày, nhưng lại vẫn xem hoài không bỏ.

– Nhưng Phụng Vũ cũng thật chung tình, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, không ngờ vẫn có thể chết vì người mình yêu…

Lục Nhi tư lự nói, bàn tay không ngừng đối phó với sự trêu chọc của Đinh Đang đang nằm ngay cạnh nàng, thần tình mơ màng như thể nhớ lại những ngày ngắn ngủi đồng hành cùng Phụng Vũ.

– Ngày đó Phụng Vũ nói muốn tìm tới nàng, có lẽ là để nhờ nàng tấu một khúc nhạc cho Thanh Âm Thánh Long nghe. Khúc nhạc của một Thanh Âm ma pháp sư có lợi ích rất lớn cho việc trưởng thành của Thanh Âm Thánh Long…

Tử Vũ quay qua Nhã Dạ, dịu dàng nói, bản thân cũng hồi tưởng lại khoảng thời gian cùng Phụng Vũ đồng hành.

– Tử Vũ, chàng và Phụng Vũ có nói về ba thế giới, Thế giới thứ ba chính là Đông, Tây hai lục địa sao? Nếu như vậy, thì Địa ngục này thuộc về đâu?

Y Nhược ngồi bên cạnh Nhã Dạ, cuối cùng cũng nói lên điều mà nàng băn khoăn.

– Nàng thử nghĩ xem, Đông, Tây hai lục địa, lớn thì có lớn, nhưng liệu có xứng với cái tên Vô Tận giới hay không? Còn Địa ngục này? Nó đã tồn tại qua cả ba thế giới.

Tử Vũ mỉm cười, đoạn nhắm mắt lại không nói tiếp. Lúc này, ở trong vòng tay của bốn người con gái mà hắn yêu thương nhất, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật say.

Lời kết

Thi Vương bắt đầu bằng sự ra đời của một “bất tử”, kết thúc bằng cái chết của một “bất tử” khác, chính là nói lên quan niệm của tác giả về vấn đề này.

Như Phụng Vũ, bất tử với nàng là một sự mỏi mệt, bởi vì nàng không được sống bên người nàng yêu. Cuối cùng, nàng chọn cho mình cái chết.

Như Tử Vũ, bất tử đối với hắn lại là một sự hưởng thụ, bởi con người hắn chủ động đến mức cực đoan. Hắn có tính sở hữu quá cao, và đã sở hữu hết thảy những gì hắn muốn sở hữu. Trải qua một cuộc sống bất tận với những gì mình yêu, như vậy còn không phải là một sự hưởng thụ hay sao?

Như Lịch Đế, bất tử đối với hắn là một chuỗi dài những tham vọng khác nhau. Lúc hắn còn là người, tham vọng của hắn là bất tử. Lúc hắn bất tử, tham vọng của hắn là thống trị hết thảy vạn vật. Đến khi hắn đã thống trị vạn vật, thì liệu bất tử của hắn có cùng dạng “bất tử hưởng thụ” của Tử Vũ hay không? E rằng không, vì khi đó, hắn là độc tôn, cũng đồng nghĩa với sự cô độc triền miên. Bất quá, cũng vì sự “bất tử tham vọng” này, mà hắn mới bị tước đi sự bất tử.

Như Bất tử tộc, đối với họ, sự bất tử chính là chuỗi ngày bất tận của sự lệ thuộc. Ban đầu, họ lệ thuộc vào Lịch Đế. Về sau, họ lệ thuộc vào Tử Vũ. Nhưng cũng bởi vì họ lệ thuộc, nên họ không có sự mỏi mệt, càng không có sự cô đơn, chỉ là, không biết, họ có được hưởng thụ hay không mà thôi.

Đơn cử như vậy thôi, còn các loại “bất tử” khác, tác giả còn chưa nghĩ ra, hoặc là chưa đủ điều kiện để đưa vào tác phẩm, có lẽ đành để khi khác vậy.

Khiếm khuyết của Thi Vương khẳng định còn nhiều, một phần trong đó chính là về mặt câu chữ ngôn từ, đặc biệt là mấy chương kế cuối, bị lướt quá nhanh. Bất quá, nhược điểm này, tác giả tạm thời không đủ kiên nhẫn để khắc phục. Có chăng, vài ba năm nữa, rảnh rỗi thời gian, may ra tác giả mới có thể chỉnh lí Thi Vương cho tốt hơn. Ài, đến đại hành gia như Kim Dung tiền bối, mỗi tác phẩm đều phải qua vài lần chỉnh lí cơ mà…Bất quá, tác giả có thể khẳng định, xét về mặt nội dung, thì Thi Vương đã kết thúc trọn vẹn, chứ không quá vội vã như một vài người nhận xét.

Ai da, nếu nội dung đã trọn vẹn, vậy thì tại sao vẫn còn những thắc mắc như:

Vô tận giới là một thế giới tưởng tượng, nhưng sao tác giả lại từng đề cập đến Phật Đạo lưỡng môn?

Sự ra đời của vũ trụ, Vô Tận giới, Cuồng Bạo Thâm Hải, Tử Vũ đã tìm ra, nhưng rốt cuộc là như thế nào?

Sự thật về ba thế giới, tại sao lại không được nhắc đến?

Hai người con gái của Lạc Vương ban đầu được nhắc đến khá chi tiết, rồi đùng một cái đi lấy chồng, số phận của họ ra sao?

Ám Tuyển rốt cuộc từ đâu mà ra? tại sao lại li khai Tử Vũ? Người đã cầm nó sau đó rốt cuộc là ai?

Câu trả lời cho những câu hỏi này, chính là nội dung chính của tác phẩm tiếp theo của tác giả. Vậy nên, hì hì, nếu mọi người muốn tìm câu trả lời, thì xin mời hãy tiếp tục đợi tác giả viết tiếp vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.