Về chuyện lễ phục trong hôn lễ, Lý Tài Đô đã mua đứt bản thiết kế kia, dựa vào góp ý của Tư Mẫn Văn mà chỉnh sửa một chút, sau đó tiếp tục trình bày ý tưởng về trang phục chú rể cho người đó thiết kế luôn. Cuối cùng, bản thiết kế sẽ về tay An Mẫn Mẫn. Cô nàng có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực thời trang, quen nhiều, biết nhiều, chắc hẳn sẽ hiểu tiếp theo nên làm thế nào, lựa chọn gửi gắm đúng nơi, đúng người.
Ông cụ cùng với vợ chồng ông bà Phương Lan, Lý Vân Phúc cũng chọn cho mình những bộ lễ phục đẹp nhất, sang trọng nhất. Mọi người đều cố gắng chuẩn bị thật tươm tất cho lễ cưới sắp tới.
Ngày cưới đã được định, nghe nói bà Phương Lan đi xem bói, thầy bói nói ngày đó là ngày đẹp nhất trong năm, ánh nắng mặt trời rực rỡ, đảm bảo những điều tốt lành nhất sẽ đến với cặp đôi nào kết hôn trong ngày này mà không bị bất kì thế lực xấu xa nào xâm phạm. Nghe có vẻ ảo diệu nhưng bà Phương Lan thà tin còn hơn.
Sau đó, cả nhà họp lại để quyết định xem đám cưới nên diễn ra ở đâu, khách khứa bao gồm những ai, có thủ tục nào cần làm trước…
Chẳng mấy khi bận bịu, náo nhiệt như thế, mọi người đều tỏ ra hăng hái, tích cực đưa ra ý kiến của mình.
Sáng sớm, Lý Tài Đô đã thức dậy, cùng với Tư Mẫn Văn luyện tập thể dục. Cuộc sống của hai người có những lúc như những cặp vợ chồng già, ngày ngày trôi qua bình yên, nhàn nhã.
Tư Mẫn Văn lau giọt mồ hôi trên trán, đột nhiên quay sang hỏi anh: “Tài Đô, có phải dạo này em béo rồi không?”
“Vợ anh béo chỗ nào hả?”
Lý Tài Đô bắt đầu quen miệng với xưng hô mới, cảm giác thích thú vô cùng. Anh nhéo má cô rồi bảo: “Chút thịt như này mà bảo béo sao? Vợ anh không béo.”
“Nhưng mà em cảm thấy mình tăng cân rồi…”
Lý Tài Đô lập tức kéo cô lại hôn, dù đã quen với những nụ hôn bất chợt của anh nhưng Tư Mẫn Văn vẫn ngạc nhiên, sững người. Anh nhẹ luồn bàn tay lên gáy cô, thì thầm: “Thả lỏng một chút nào!”
Cô gần như sắp dán cả người vào lồng ngực anh, khẽ run lên. Bàn tay to lớn của người đàn ông siết nhẹ eo cô, ánh mắt anh tối sầm, đầu lưỡi ấm nóng lướt nhẹ qua khóe môi ngọt ngào của cô.
Anh hé môi, chất giọng trầm khàn mà đầy quyến rũ: “Thực ra, đẫy đà một chút mới tốt!”
Tư Mẫn Văn xấu hổ lườm anh, hờn đẩy anh ra, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô quay lưng chạy một mạch vào trong nhà mà không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Lý Tài Đô bật cười, hai bả vai rung rung, đôi mắt hẹp dài tràn đầy niềm vui và sự cưng chiều.
…
Buổi chiều, anh đưa ông cụ cùng ông Lý Tình đến nhà tù – nơi Lý Thịnh đang chấp hành hình phạt sau những tội lỗi chồng chất do chính ông ta gây nên.
Ông ta đã héo hon đi nhiều, vẻ như nửa tháng qua còn chưa thích nghi được với nhà tù, quầng mắt thâm, bọng mắt to, có lẽ là ngủ không ngon. Trông ông ta già đi cả chục tuổi, nào còn dáng vẻ hống hách, ngang ngược như trước.
Có lẽ Lý Thịnh thấy thẹn khi phải đối diện với ba người, ông ta định quay về nhưng đã bị quản giáo ấn ngồi xuống ghế.
Bắt buộc phải ngẩng đầu lên nhìn mặt ông cụ, có điều ánh mắt Lý Thịnh vẫn cố lảng tránh.
Bấy giờ, ông cụ mới hắng giọng, vẻ nghiêm nghị: “Mày đã biết hối hận chưa?”
Lý Thịnh lặng người rồi gật đầu, nghĩ đến kết cục của chính mình, trách bản thân sao mà ngu xuẩn. Nếu ông ta không tham lam, ích kỷ thì ngay từ ban đầu đã chẳng bị Tư Tiểu Lạc lợi dụng, để rồi sau này phải sống cả đời trong tù, lúc chết cũng chết trong bốn bức tường lạnh lẽo, không người thân, không bạn bè sẻ chia.
Khi mới vào, ông ta còn bị đám tù nhân cũ gây rắc rối. Bọn chúng đánh đập ông ta, đánh bầm tím cả đùi, sau đó còn vừa tát vừa chửi mắng ông ta.
Lý Thịnh thấm đòn, buộc phải hạ cái tôi xuống, đau đớn cầu xin bọn chúng buông tha. Cuộc sống ngục tù khổ sở vô cùng.
Từ một người suốt ngày chỉ tay năm ngón, đay nghiến người khác bằng lời nói, Lý Thịnh đã trở thành kẻ bị sai khiến, trở thành tay chân cho đám đại ca trong tù.
Mà tất cả những điều này, Lý Tài Đô đều chưa từng can thiệp. Tuy anh đe dọa ông chú này rằng vào tù anh cũng sẽ để ông ta không được sống yên, nhưng bẵng đi một thời gian anh lại quên mất. Không cần anh ra tay, tự khắc có người chướng mắt Lý Thịnh, tự động dạy dỗ ông ta…
Lý Tài Đô tỏ vẻ dửng dưng trước vẻ mặt ăn năn của ông ta, đối với anh hay là với Tư Mẫn Văn, sự hối hận lúc này không còn quan trọng nữa rồi.
Ông cụ thấy hổ thẹn vì có người con như vậy, nhưng ông vẫn còn quan tâm đến Lý Thịnh lắm. Ông hỏi han tình hình của Lý Thịnh.
Vì tự tôn, Lý Thịnh không hề tiết lộ việc mình bị bạn tù bắt nạt. Ông ta nghiến răng, cố gắng giữ sự bình tĩnh đáp lời ông cụ.
Lý Thịnh liếc nhìn Lý Tình, ông với Lý Tài Đô có khuôn mặt khá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài ngay thẳng kia. Không hổ là cha con, tính cách cũng sắt thép, cương trực như nhau, đủ cứng rắn, mạnh mẽ, đầy tài năng.
Thú thực, Lý Thịnh chưa thể hết ganh tỵ với Lý Tình được, nhưng bây giờ, trong sự ganh tỵ còn kèm theo cảm xúc hổ hang, nhục nhã. Ông ta tự thấy mình đáng khinh bỉ, ông ta thua người anh trai này từ mười mấy năm trước rồi, đầu tiên là thua ở ý chí, phẩm giá.
Lý Thịnh vội vàng cụp mắt, cúi gằm mặt nhìn chiếc còng sắt ghìm trên cổ tay.
Trước khi ra về, Lý Tình chỉ nói ông ta giữ gìn sức khỏe để thi hành án, còn lại ông không nói gì.
Lý Tài Đô chưa ra về ngay mà ở lại, một mình đối diện với Lý Thịnh. Anh vòng hai tay vào nhau, đặt trước cằm, nhướn mày đầy ngạo nghễ.
“Tôi nghĩ cả đời này ông nên sống trong tù và giữ sự ăn năn đến khi chết đi. Hoặc là hận tôi cũng được, bởi vì tôi sẽ nói cho ông biết ngay bây giờ!”
“Nói gì cơ? Tao đã chấp nhận trả giá rồi, giờ thì mày còn muốn gì ở tao?”
“Tôi muốn ông phải oán hận đến khi chết, bởi vì tôi không thể nào tha thứ cho những việc mà ông đã làm với cô ấy.” Lý Tài Đô lạnh lùng nhếch môi: “Ông biết cái đêm mà ông bỏ trốn khỏi bệnh viện sau khi hãm hại Mẫn Văn không thành chứ?”
Lý Thịnh bần thần nhớ lại, khuôn mặt trắng nhợt, tròng mắt đỏ ngầu.
“Tất cả… là kế hoạch của mày?”
Lý Thịnh run rẩy chất vấn, sự tức giận len lỏi bùng phát.
“Phải chi lúc đó ông không manh động như vậy thì ông đã chẳng bị bắt sớm thế. Chính ông đã tự dồn mình vào thế chân tường! Tư Tiểu Lạc mà ông nói chuyện thực chất chỉ là một diễn viên lồng tiếng vô danh được tôi thuê về. Mà ông khi nói chuyện với cô ta đã vô thức thừa nhận toàn bộ tội trạng của mình.”
“Tư Tiểu Lạc đó không phải là Tư Tiểu Lạc thật… Mày… mày lừa tao?!” Trong khoảnh khắc, Lý Thịnh đã vỡ ra tất thảy, Tư Tiểu Lạc không phản bội ông ta mà ông ta đã trúng kế của Lý Tài Đô. Anh dùng kế “tọa sơn quan hổ đấu”, nhìn ông ta cay cú vì cảm giác bị phản bội, nhìn ông ta với Tư Tiểu Lạc tự cắn xé nhau, sau cùng ung dung thu lưới bắt gọn…
Lồng ngực của Lý Thịnh căng tức như muốn nổ tung, vẻ mặt phẫn hận, không cam tâm.
“Cuối cùng tao chỉ như một con rối trong lòng bàn tay mày thôi sao? Tao thậm chí còn không biết mình thất bại vì cái gì?!”
Lý Tài Đô tỏ ra ung dung, cười ác liệt: “Đối phó với loại người như ông đương nhiên phải dùng mưu mẹo. Cảm giác bị lừa thế nào? Thú vị chứ?”
Anh đứng dậy, từ trên nhìn xuống dáng vẻ thấp hèn của ông ta, buông lời một cách điềm nhiên.
“Ông nên cẩn thận, ông không biết rằng người nào sẽ lừa ông. Người ta không cho không ai cái gì! Giống như Tư Tiểu Lạc, có phải ban đầu cô ta hứa hẹn với ông đủ điều tốt đẹp, viển vông, nhưng chẳng phải bây giờ ông đang ngồi đây, còn cô ta thì ở trong bệnh viện tâm thần hay sao?”
Thứ anh muốn Lý Thịnh trả giá không chỉ là vào tù, ít nhất, ông ta phải bị giày vò về tinh thần nữa.
Lý Tài Đô hiên ngang quay lưng đi, hy vọng đây là lần cuối anh nhìn thấy Lý Thịnh. Bởi mỗi khi nhìn mặt ông ta, anh sẽ nhớ đến những tổn thương mà cô gái của anh từng gánh chịu. Anh thật sự đau lòng, xót xa.