Kỳ Phúc Kiên trong lòng nhiều ưu phiền anh bước chân nặng nề đi xuống bên dưới nhà.
Bên trong phòng Thiếu Dương nét mặt không vui nhìn Ngữ Thần miệng nhếch mép cười nhẹ nói:
_Em mệt thì nằm yên trên này nghỉ ngơi đi, thế nào lát mẹ tôi cũng lên thăm em, nhớ đừng có nói lung tung đó, cô không thèm nói gì mà chỉ nhìn anh rồi nhẹ gật đầu, Thiếu Dương chân bước ra hướng cửa phòng ý muốn rời khỏi.
Ting..ting..ting.
Tiếng chuông điện thoại của Ngữ Thần bất ngờ reo lên trong cái ví sách tay của cô, Ngữ Thần không thèm nhìn anh nữa lúc này cô lòm với tay lên cái bàn nhỏ được đặt kế bên giường, mở ra cái ví cô cầm lên điện thoại ngón tay bấm nút nghe:
Alô! Tớ đây Tuệ Nghi, cậu gọi mình có việc gì vậy?
Bên kia đầu dây Lữ Tuệ Nghi cô nàng là một trong ba người bạn thân của Ngữ Thần, lúc này giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng đáp:
_Cậu có nhớ tối ngày mai là hợp nhóm của bọn mình không vậy?.
Ngữ Thần nghe bạn mình nhắc nhở cô liền giật mình, giọng nói cô hơi ấp úng lên tiếng:
_Tớ xin lỗi nếu cậu mà không nhắc chắc chắn tớ sẽ quên mất, mấy hôm nay tớ nhận công việc mới, mà xui cho tớ gặp phải người chủ khó ưa, lại còn có tính ích kỷ chỉ lo cho bản thân mình mà thôi, và quan trọng là, phần đầu hình như có vấn đề thì phải, nên tớ hơi mệt và nhức đầu.
Trong lúc Ngữ Thần cô đang thoải mái nói xấu tên chủ nào đó, thì tên đó lúc này nét mặt đen như đít nồi, đứng phía sau lưng cô từ nãy đến giờ, lúc này Thiếu Dương giọng trầm ổn nhưng đầy khí lạnh bất ngờ lên tiếng:
_ Tôi còn xấu ở điểm nào em nói ra một lần luôn đi?.
Ngữ Thần cứ đinh ninh Thiếu Dương đã rời khỏi phòng, nhưng một giọng quen thuộc này làm cô giật mình quay ra sau.
Á…á…á!
Anh!…anh chưa đi sao?
Ngữ Thần hết hồn cô làm rơi cả điện thoại, nhưng cũng may là rơi trên giường nệm nên không bị gì.
Thiếu Dương nhìn nét mặt cô giật mình hoảng sợ làm anh thoải mái trong lòng, anh để mặt anh đến xát vào mặt cô giọng nói nhỏ bên tai cô:
_ Đối với em tôi tệ đến như vậy sao hửm?.
Vừa nói anh vừa thổi khí vào bên tai cô làm cả người Ngữ Thần lúc này một trận ngưa ngứa cùng tê tê, Ngữ Thần vội lấy hai tay đẩy mạnh cả người anh xích xa mình ra, cô nhìn anh nói lớn giọng:
Anh bị cái gì vậy chứ? Sao không đi xuống dưới đi mọi người đang chờ anh kìa.
Thiếu Dương ánh mắt nhìn cô anh nghiến răng nói: ” em được lắm, chuyện này tôi sẽ tính sổ với em sau “.
Ngữ Thần không quan tâm lời hâm dọa của anh, cô nhẹ nhàng lên tiếng: Kỳ tổng, chiều mai ngài cho tôi nghỉ, tôi có việc phải đi, tối tôi lại về biệt thự có được hay không?.
Thiếu Dương trong lòng anh không muốn cô rời khỏi mình một giây phút nào, nhưng anh suy nghĩ ” nếu mới đầu mà anh quãn cô chặt quá, lỡ như cô sợ rồi bỏ chạy mất thì càng phiền hơn ” anh nghĩ vậy mà nhẹ gật đầu chấp nhận cho cô đi, nhưng anh lại nói thòng một câu trước khi ra khỏi phòng:
_Về trước mười giờ tối đó!
Cô nhìn anh miệng cô cười tươi đầu nhẹ gật, anh nhìn nụ cười của cô trái tim anh lúc này đập lỗi một nhịp, anh liền quay lưng rời khỏi phòng, tay anh đóng nhẹ lại cửa cho cô nghỉ ngơi.
Thiếu Dương vừa bước xuống cấu thang mẹ anh bà Thục Uyên lo lắng bước đến gần nắm lấy bàn tay anh giọng nhẹ nói:
_Vợ con nó đở hơn chưa? Con lấy gì cho con bé ăn chưa vậy? Thiếu Dương nghe mẹ hỏi anh ôm mẹ vào lòng nói nhỏ bên tai mẹ:
_ Mẹ thích cô ấy không? Thục Uyên được con trai ôm bà vui không thể tả, trước giờ con bà là người lạnh lùng, nhưng không ngờ hôm nay lại bài tỏ hành động như thế này, chắc chắn là do con bé dễ thương kia làm cho nó thay đổi rồi, Thục Uyên cười tươi nhìn con trai nói:
Mẹ rất thích con bé, và rất thương cháu nội của mẹ, Thiếu Dương nhìn mẹ anh lại nói:
_Được dù con phải làm mọi cách, con cũng nhất định cho mẹ người con dâu này, mẹ hứa phải ủng hộ phía sau cho con nha mẹ? Bà cười tươi gật đầu nhìn con trai của mình, lúc này chú của anh đang đi về phía hai mẹ con anh, Kỳ Gia Định nhìn hai người ông lên tiếng:
_Chị dâu! Con trai của chị sắp làm cha người ta rồi, vậy mà còn ở đây ôm mẹ nữa sao?.
Thiếu Dương nhìn chú mình anh cười tươi liền nói: ” con chúc chú phước như đông hải, thọ tỷ nam sơn “.
Kỳ Gia Định cười lớn nói: ” rất tốt, ta cảm ơn cháu trai nhiều ” Thiếu Dương lấy ra từ túi áo một cái hộp nhỏ vuông, hai tay kính trọng đưa cho chú, anh nói nhỏ:
_Chú đây là chút thành ý của con, mong chú được vui vẻ ạ.
Kỳ Gia Định vui vẻ nhận quà của cháu trai, ông cất vào túi áo bên trong thật cẩn thận, ông biết đồ mà đứa cháu này tặng thì nhất định là rất có giá trị, nên ông cẩn thận mà cất đi, Gia Định lên tiếng nói:
_ Xin mời tất cả nhập tiệc nào, lời nói vừa xong thì tiếng nhạc nhẹ cũng vang lên, mọi người cùng nâng ly chúc mừng tuổi của Kỳ Gia Định, ông được mệnh danh là ngũ thái tử của Kỳ gia.
Trong lúc này đắng phía xa một bóng dáng xinh đẹp, đầy gợi cảm cùng bốc lửa, cô là Tô Thanh Giản con gái yêu của tổng giám đốc công ty thời trang nổi tiếng trong nước, Tô kiến Quan, công ty ba cô mới hợp tác với công ty của Thiếu Dương, cô làm bên mảng thiết kế trong công ty Kỳ Dương.
Thanh Giản tay cầm ly rượu đi đến trước Thiếu Dương giọng cô ngọt ngào lên tiếng:
Kỳ tổng em mời anh một ly, Thiếu Dương lịch sự gật đầu, tay cầm ly rượu cụng nhẹ vào ly của Thanh Giản rồi đưa lên miệng uống cạn, trong đám đông hai bóng nam bước ra đi về phía Thiếu Dương đang đứng, một giọng nói quen thuộc trầm bổng lên tiếng:
Thiếu Dương, cậu ở đây uống rượu với mỹ nhân, hại hai chúng tôi đi tìm cậu nãy giờ, nào cậu uống với bọn tôi một ly nào!
Lâm Gia Phong lấy ba ly rượu cho ba người bọn anh, cả ba cùng nhau đưa lên cụng rồi liền uống cạnh.
Trịnh Thiên nhìn Thiếu Dương lên tiếng hỏi: ” cô ấy đâu rồi?”.
Thiếu Dương hiểu Trịnh Thiên là đang hỏi về ai, anh vui vẻ đáp: ” vợ tôi cô ấy mệt nên nghỉ ngơi trên phòng rồi ” lúc này Trịnh Thiên nhìn vào mắt của Thiếu Dương anh liền hiểu ra ý tứ của bạn mình, anh cũng hùa theo nói:
Vậy sao? Chắc tại cậu sung mãn quá cô ấy chịu không nổi bệnh luôn rồi chứ gì.
Thiếu Dương liền tiếp lời: “không phải cậu đừng có nghĩ xấu cho mình như vậy, tại cô ấy đang mang thai nên mệt mỏi “.
Tô Thanh Giản đang đứng gần đó tiếp chuyện với một người bạn, nhưng những lời vừa nãy cô đều nghe rõ không xót một chử, cô tức giận, răng nghiến lại kêu ken két, trong lòng cô oán hận Giang Ngữ Thần từ khi còn đi học chung, nhưng không ngờ đến lớn đi làm, mà vẫn phải gặp lại cái con nhỏ khốn khiếp đó, đã vậy Ngữ Thần lại dành mất người đàn ông mà cô yêu thích nữa chứ, cô tự hứa sẽ không để cho Ngữ Thần được sống an ổn cùng hạnh phúc, khi cô không có được, thì con Ngữ Thần đó đừng mơ có được, một nụ cười đầy hiểm độc hiện ra từ khóe miệng của Tô Thanh Giản.