Có thân phận đúng là khác thật, tuy lúc nào cũng chỉ ở trong phòng nhưng lại được ở cạnh người mình yêu thì còn gì bằng
ngồi 1 bên nhìn anh ấy làm việc đúng là nhập tâm quá đi mất, dáng vẻ này đúng là khiến người ta say mê mà
cứ nghĩ ngày tháng này sẽ được bền lâu, nhưng mà cây kim trong bọc lâu ngày cũng lồi ra, không thể che giấu mãi, huống hồ anh ấy đã che giấu chuyện này mấy chục năm rồi
hôm đó bản thân tôi muốn tìm công bằng lại cho anh ấy nên đã lợi dụng lúc Xuân Nguyệt ra khỏi nhà thì lẻn và thư phòng của bà, tôi tìm kiếm xem có gì có thể giúp anh ấy không
cứ tìm mãi cũng không thấy có gì lạ, đột nhiên cô nhìn thấy quyển sách, dưới quyển sách có một kí hiệu lạ, cô định lấy nó thì đột nhiên, Xuân Nguyệt bước vào, cô liền trốn đi
Bà Xuân Nguyệt đến lấy quyển sách đó, sao đó lấy chìa khóa trong sách ra, đi lại phía bức tranh treo sau tường, đột nhiên bà nhìn thấy sợ dây chuyền
bà nhặc sợ dây chuyền lên, Nhược Vũ thấy liền cảm thấy không lành
bà Xuân Nguyệt nhớ đến Nhược Vũ, cô ta thường đeo sợ dây chuyền này liền lập tức đi tìm cô
bà quan sát xung quanh, từng từng tiến lại gần cô, cô co người lại không giám thở
ngước mặt lên đã thấy bà ta đứng trước mặt mình, cô hoảng hốt ngã về phía sau
lần này không mai mắn như lần trước có La Thành cứu, cô đã bị phát hiện rồi tất nhiên không thể sống yên được
Nhược Vũ bị đánh bất tĩnh và bị nhốt trong phòng kín, Bà Xuân Nguyệt ra hiệu cho bọn đàn em tạt nước vào người cô cho cô tỉnh
cô mở mắt nhìn thấy bà, bà bây giờ không còn là người phu nhân như hôm nào nữa mà là một con ác quỷ
” cô đã biết những gì rồi” bà lạnh lùng nói
Nhược Vũ không trả lời
” cứng đầu à, được” Xuân Nguyệt ra hiệu cho bọn đàn em đánh cô
1 roi, 2 roi, rồi 3 roi….. mỗi một là một lần đau thấu xương, đau rách da rách thịt, Nhược Vũ đau đỡ thét lên “ahhhhh”
” sao hả? cô có chịu nói chưa?” bà Xuân Nguyệt hỏi
Nhược Vũ vẫn như lúc đầu, vẫn cương quyết không nói, nữa câu cũng không nói
bà Xuân Nguyệt không thể chịu đựng được nữa nên bảo bọn đàn em cứ đánh, đáng đến khi nào cô ta chịu khai thì thôi
tiếng roi vọt cứa vào da thịt, tiếng đau đớn thét lên từng hồi
máu cứ thế tuông ra, chẳng mấy chốc chiếc áo trắng đã đầy máu tươi
đau thấu xương, dẫu có ra sao cô vẫn cương quyết không nói, lòng đã định sẵn là yêu Hạo Thiên, cô một lời cũng không nói ra, dẫu cho họ đánh cô đến ngất đinh tỉnh dậy một lời vẫn không nói
bà Xuân Nguyệt ở ngoài nói chuyện với thuộc hạ của mình là Kendy Tống
” cô ta vẫn cương quyết một lời cũng không nói ra” Kendy Tống nói
nghe thấy lời này bà ta tức giận quát mắng ” các người làm gì vậy hả? có một đứa con gái cũng không thể giải quyết được “
” xin phu nhân cứ bình tĩnh tôi có 1 cách hay hơn là cách tra tấn cô ta” kendy Tống nói
” cách gì” Xuân Nguyệt hỏi
” cô ta vào trong đó điều tra như vậy? rất có thể là thuộc hạ của Hạo Thiên, lỡ như cậu ta thật sự không phải khờ thật thì sao?” Kendy Tống nói
” ý cậu là….” Xuân Nguyệt hỏi
” mình cứ dùng cô ta làm con mồi dẫn dụ Hạo Thiên lồi đầu ra, nếu cậu ta thật sự ngốc thì mình khử cô ta luôn cũng đâu có muộn” Kendy Tống nói
” được” Xuân Nguyệt nhất trí
Hạo Thiên đang ở trong không hiểu chuyện gì còn đang nghĩ nếu cô ấy về sao lại không đến nói với mình lời nào chứ, bỗng nhiên Xuân Nguyệt mở cửa bưng bâm cơm vào trong, Hạo Thiên đành giả vờ ngốc như khi nào
” mẹ, mẹ có thấy Nhược Vũ đâu không?” Hạo Thiên ngây ngô hỏi
bà ta bưng mâm cơm xuống bàn rồi nói, “cô ta lén vào thư phòng, bị mẹ phát hiện nên đã giam cô ta ở xxxx” sau đó ra khỏi phòng
nghe thấy tin này anh liền tức giận đập đổ mâm cơm xuống đất
anh vô cùng lo lắng cho an nguy của Nhược Vũ, nhưng anh cũng biết được, bà ta là con cáo già chắc chắn là đang dồn anh đến đường cùng mà
anh ngồi xuống chân tường xoa đầu, anh phải làm sao đây, giữa người anh yêu và sự nghiệp của bản thân anh phải lựa chọn như thế nào, đầu óc anh trống lổng anh không thể suy nghĩ được gì
Nhược Vũ ra sao anh còn không biết
ngày mai nếu như anh không đến đấy thì Nhược Vũ chắc chắn sẽ chết