Hiện tại, Kiệt đang mặc bộ đồ thun quần thể thao đơn giản. Tuy vậy nhưng không hề làm giảm đi sức hút của hắn tí nào. Thân hình cân đối thon dài, cơ bắp cũng nổi lên rõ ràng.
Đôi mắt hổ phách là điểm nhấn khiến ngừơi ta không thể nào quên đựơc. Và lúc này hắn không có đeo kính.
Cốc… Cốc… Cốc … Hắn gõ cửa 1 căn phòng.
– Vào đi_ Giọng nói đạm bạc nghe không ra cảm xúc cất lên.
Bứơc vào, nhìn đứa em trai song sinh giống mình đến chín phần này, hắn bỗng nhiên cảm thấy chán ghét.
Chán ghét vì Sang dành mất “thú cưng” của hắn. Chán ghét vì Sang đã nhận đựơc hết tình yêu thương của mẹ. Chán ghét vì… Từ trứơc đến giờ Sang chưa bao giờ gọi hắn bằng 1 tiếng “Anh”.
(Hình như có gì đó sai sai… Anh ấy vẫn xem Du như con thú cưng của mình. Cả cái khái niệm về “thích” của hắn cũng thật lạ =_=)
– Có chuyện gì sao?_ Sang không hề ngẩng đầu mà vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính.
– Chuyện sáng nay là như thế nào vậy hả? Cậu làm vậy là có ý gì?_ Kiệt vào thẳng vấn đề chính. Vốn, hắn cũng không thích dài dòng.
– Ý như trên lời nói. Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?_ Sang không trả lời thẳng mà hỏi ngựơc lại hắn.
– Cậu… Thích em ấy_ Kiệt cắn răng nói ra 1 câu này. Không phải là câu hỏi mà chính là khẳng định.
Sang hơi nhíu mày, ngón tay đang lứơt trên bàn phím cũng dừng lại. Thích sao? Cậu chỉ cảm thấy ghen tị khi cô thân mật với ngừơi con trai khác. Cậu cảm thấy khó chịu thậm chí là giận dữ khi thấy trên ngừơi cô đầy vết thương.
Đó đựơc gọi là thích sao? Ngay cả Cậu cũng không rõ ràng lắm…
(Thông cảm a~ cả 2 ông này chỉ số EQ cực thấp) 1
Thấy biểu cảm đầy rối rắm mâu thuẫn của Sang, Kiệt thở dài 1 cái rồi đứng dậy.
– Hãy cho tôi biết lí do cậu làm vậy là gì?_ giọng nói ngập tràn sự nghiêm túc.
– Tôi… Không biết_ Sang rất hồn nhiên trả lời sự thật.
Kiệt bắt đầu chăm chú nhìn Sang. 2 ngừơi con trai đối diện nhau đựơc 1 lúc rồi Kiệt lại im lặng rời khỏi.
Sang vẫn đang cúi mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
….
Còn Du, sau khi đánh 1 giấc ngon mới từ tốn xuống lầu ăn bữa tối. Gì chứ nói đến ăn uống là cô đúng giờ lắm.
– Hôm nay có món gì thế?_ Du tò mò thò đầu vào phòng bếp.
– Ha ha… Đã đói bụng rồi sao? Đợi lát nữa sẽ biết_ Khải đúng chất 1 bà nội trợ. Ngừơi đeo tạp đề, tay nếm thức ăn. 2
Du đứng phía sau mê mẩn nhìn bóng dáng bận rộn của anh. Cái tính mê trai bỗng dưng trỗi dậy. Ai nha, nhìn anh ấy từ góc độ này thật là đẹp mắt a~ Du lén lút tiến lại gần tìm 1 góc đẹp lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
– Nè, em đang làm gì vậy?_ Khải hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn động tác của cô.
– À, không… Không có gì đâu. Món ăn đã xong chưa?_ Du đảo mắt, chối đây đẩy nhanh chóng đổi chủ đề.
– ừm. Rất nhanh sẽ xong thôi_ Khải đáp rồi lại tiếp tục bận rộn xào xào nấu nấu. Nấu ăn chính là sở thích của anh nên lúc làm anh đều rất nhập tâm.
Du ở phía sau thở phào nhẹ nhõm. May là ngay khi anh vừa quay lưng lại cô liền đút điện thoại vào túi.
Trên bàn ăn…
– Nhân tiện có đủ 3 ngừơi ở đây, em có chuyện này muốn hỏi?_ đặt đôi đũa xuống bàn. Du nghiêm túc nhìn 3 ngừơi, hỏi.
Ba ngừơi đều đồng loạt dừng lại động tác, nhìn cô ý muốn bảo cô nói tiếp.
– Chuyện sáng nay là ý của ba anh?_ Du hơi nhứơng mày, hỏi. Thực sự cô không đoán đựơc tại sao Sang lại hành động kì lạ như vậy.
Kiệt không trả lời, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không có, lại chăm chú ăn tiếp.
– Chuyện này… Anh nghĩ em nên hỏi Sang đi ấy nhỉ?_ Khải hơi mím môi quay qua Sang, nói.
Tuy trong lòng thực khó chịu nhưng anh sẽ không hỏi Sang bất kì điều gì cả. Ngay từ nhỏ, cả Sang và Kiệt đều là những đứa nhỏ khó hiểu.
Anh có cảm giác, họ chưa bao giờ thật sự xem nhau là anh em. Bởi vì Sang chưa bao giờ gọi Kiệt bằng “Anh”. Và Kiệt cũng chưa bao giờ nhắc nhở Sang về cách xưng hô . Giữa 2 ngừơi lúc nào cũng có 1 khoảng cách.
– Nói vậy là 1 mình anh tự tiện quyết định đi rêu rao khắp nơi em là bạn gái của anh sao? Ít nhất anh cũng phải cho em biết lí do vì sao anh lại làm vậy đi chứ?_ Du quay sang nhìn Sang, lộ ra vẻ mặt không vui.
Có trời mới biết, trên đời này, cô ghét nhất là những kẻ đi sắp đặt cuộc đời của ngừơi khác.
– Không có lí do_ Sang vẫn trưng ra bộ mặt lạnh, hờ hững nói…
– Anh…_ Du tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé đi cái bộ mặt lạnh lùng của Sang.
– Hai đứa, thôi nào. Thôi nào_ Khải đứng ra muốn khuyên giải.
– Trứơc khi làm việc gì anh nên nghĩ đến hậu quả của nó trứơc đi, đem công bố chuyện này toàn trừơng anh nghĩ… Bọn fan club kia sẽ ngồi yên sao?_ Du lớn tiếng thuyết giáo cậu.
Không phải cô sợ bị đánh mà cô rất ghét dính phải phiền phức. Huống chi… Lại 1 cục nợ lớn như thế này nữa. Chỉ sợ… Có thể Minh Anh cũng sẽ bị liên lụy.
– Anh đã cảnh cáo họ_ Sang không cho là đúng, ngay lập tức đáp lời.
– Hừ, Anh nghĩ chỉ có như vậy đủ để khiến họ ngoan ngoãn sao? Ồ. Hay là anh không nghĩ đến việc bọn họ lén lút ra tay hả? Tới lúc đó anh sẽ biết ngừơi nào hãm hại tôi hay sao?_ Du dừơng như muốn đổ hết cơn tức giận lên đầu Sang.
Khải chỉ biết trừng mắt ếch nhìn 2 ngừơi. Những lời vừa muốn bật ra khỏi miệng lại nuốt ngựơc trở lại.
Còn Kiệt thì vẫn 1 bộ dạng điềm tĩnh ăn món tráng miệng. Nhưng thật ra thì cả 2 lỗ tai đều vểnh lên nghe ngóng tình hình.
– Bọn họ… Sẽ không có cơ hội đó_ Sang khẳng định.
– Dựa vào cái gì mà anh dám chắc chắn như vậy? Đừng cho rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình… Em lên phòng trứơc đây_ Vừa nói xong Du dứt khoát xoay ngừơi đi lên lầu.
Cô… Ghét sự sắp đặt sẵn.!
…..
– Alô_ Du nghe máy. Trong lòng thầm thắc mắc, không biết đã trễ thế này còn ai gọi.
…
– Ờ. Tôi đã bảo là cậu đừng gọi tôi như thế nữa rồi mà_ Du nằm úp sấp trên giừơng, chán nản nói.
_ Sơn có hơi lo lắng, quen biết với nhau bao nhiêu lâu. Vừa nghe cách nói chuyện là cậu biết Du đang không đựơc vui.
– Không sao. Cậu đã tìm ra đựơc manh mối rồi sao?_Du lắc đầu từ chối , ý bảo cậu cứ nói.
_ sơn hơi ngập ngừng khi nói ra cái tên đó.
– Không thể nào. Nếu là hắn ta thì chắc chắn sẽ không để lại chút dấu vết nào_ Du kinh ngạc, không thể tin đựơc.
_ Sơn bình tĩnh phân tích từng chỗ.
-….
– Lão đại_ Thấy Du không lên tiếng Sơn kêu cô 1 tiếng.
– Tôi đã biết, chuyện này cứ để đó tôi tính toán sau. Nhớ, đừng làm gì ngu ngốc đấy_ Du dặn dò kĩ càng rồi cúp máy.
– Vâng. Lão đại…
Du thở dài… Cái thằng nhóc này, có 1 cái xưng hô mà mãi vẫn không đổi đựơc.
Cô nằm bẹp xuống giừơng. Trong đầu suy nghĩ về nhiều thứ. Nhớ lại những tháng ngày cũ.
Snow… Chính là cát tên mà cô hận nhất. Là kẻ tàn phá hết những thứ mà cô yêu quý.
Hiện tại… Hắn ta đang muốn cái gì nữa đây???
..
.
_____
Chương hơi ngắn 1 tí. Mong mọi ngừơi thông cảm.
Ta có hơi nhức đầu.