Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 25: Ăn Chung



– Lớp chúng ta hôm nay sẽ có học sinh mới. Em hãy vào đi_ Giọng của thầy chủ nhiệm oang oang khắp lớp.

Từ ngoài cửa, 1 cô gái từ tốn bứơc vào lớp. Mỗi bứơc chân đều mang theo nét mị hoặc chết ngừơi. Thân hình lồi lõm rõ ràng, eo thon gọn. Gương mặt trang điểm nhẹ không hề thô tục. Làn da trắng nõn, mắt xếch, môi đỏ hồng.

– xin chào, mình tên là Võ Hạ Trâm vừa du học ở Úc về, mong mọi ngừơi giúp đỡ_ Cô cừơi thân thiện, nụ cừơi tuyệt đẹp có sức công phá rất lớn.

– Oa, xinh thế!

– Mĩ nữ, mĩ nữ

– Hey, ngồi đây với anh nè!

Bọn con gái đựơc 1 phen ghen tị không thôi

– Cả lớp trật tự, nào, em tự chọn chỗ ngồi cho mình đi_ Ông thầy đập bàn quát tháo.

– Vâng_ Trâm ngoan ngoãn đáp 1 tiếng rồi hứơng về phía dứơi.

Không biết là vô tình hay cố ý mà cô ngồi ở ghế trống nằm sát chỗ của Du.

– Chào bạn, mình ngồi ở đây đựơc chứ!_ Trâm thân thiện cừơi cừơi

– À, Ừ_ Du cảm thấy không đựơc tự nhiên lắm trả lời.

– Bạn ấy dễ thương quá đấy chứ!_ Minh Anh khều khều Du, thì thầm.

– Ừm, đúng vậy_ Du cũng không phản bác mà gật đầu đồng ý.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô từ trứơc đến giờ luôn rất nhạy cảm. Cách nhìn ngừơi rất đúng. Cô gái này… Cho cô cảm giác giống hệt như khi nói chuyện với bà mẹ kế kia.

….

– Á á…_ 1 tiếng thét chói tai vang lên làm mọi ngừơi đều quay lưng lại nhìn về phía phát ra tiếng hét.

– Ê, Du, mày nhìn kìa. Đó chẳng phải là ông anh của mày hả_ Minh Anh lay lay cái ngừơi chuẩn bị ngủ gục trên bàn kia.

– Cái gì?_ Du còn đang mơ màng, vừa nghe thấy vậy liền giật mình nhảy cẩn lên.

Thế là Du lao thẳng ra ngoài, thấy Du đi tới gần Sang vẫy vẫy tay. Nhưng cô không hề dừng lại mà nắm tay cậu chạy thẳng ra ngoài

Để lại 1 đống nữ sinh ghen ghét nghiến răng nghiến lợi.

. Cả 2 dừng lại ở 1 nơi khá vắng ngừơi.

– Anh làm cái gì vậy hả?_ Du cảm thấy như muốn lên cơn với tên này. 1 chút hảo cảm với cậu lúc đầu đều bay đi hết.

– Đi ăn chung với em_ Sang xưng hô anh em 1 cách tự nhiên, không hề cảm thấy ngựơng miệng.

– Tha cho tôi đi, tôi không muốn cứ phải chịu đựng 1 đống ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình hàng ngày đâu_ Du ảo não vỗ trán, than thở.

– Anh sẽ đi cảnh cáo họ_ vừa nói xong, cậu đã muốn bứơc chân đi.

– Stop, anh càng làm ầm lên thì tôi càng khó sống đấy_ Du ngay lập tức nắm tay Sang lại không cho cậu đi.

– Nhưng…

– Đựơc rồi. Anh lên sân thựơng trứơc đi, tôi đi mua đồ ăn rồi sẽ lên đó ăn chung, vậy nha_ Du cắt ngang lời cậu, tay vỗ vỗ mấy cái trấn an. Sợ cậu làm ra chuyện kinh khủng nào đó nữa thì ngừơi chịu thiệt sẽ là cô đấy.

Du bưng 2 tô mì nóng hổi, khói bốc nghi ngút lên sân thựơng. Thật ra thì cô muốn ăn cái khác hơn nhưng mà đám nữ sinh kia nhìn như muốn đâm thủng mặt cô vậy đấy. Cuối cùng đành mua đại 2 tô mì lên đây.

– Nè_ Du chìa đôi đũa ra chạm ngay má của Sang.

Lúc nãy do nhập tâm suy nghĩ gì đó nên cậu không để ý thấy Du đã đến gần.

Nhận lấy đôi đũa, 2 ngừơi ngồi xuống 1 góc khá mát mẻ cùng ăn.

– Nè. Cho tôi biết đi…thực sự… Lí do anh làm như vậy là gì?_ đang ăn giữa chừng đột nhiên Du dừng lại hỏi

– Hửm?_ Sang không biết là Du đang hỏi về vấn đề gì.

– dù sao chúng ta cũng là anh em. Vậy tại sao anh lại công bố với quan hệ với mọi ngừơi 1 mối quan hệ không có thật_ Du cúi đầu nhìn chằm chằm ly mỳ, hơi suy nghĩ.

– Chắc có lẽ là anh muốn… Ngày nào đó chúng ta sẽ ở trong mối quan hệ đó_ Sang nhìn trời, nhàn nhạt đáp.

Du ngạc nhiên tròn mắt nhìn cậu. Như vậy là có ý gì? Không phải là cậu ta thích cô đấy chứ? Đầu Du hiện giờ là 1 mảnh rối bời.

….

Cô bạn học sinh mới Võ Hạ Trâm cũng thuộc dạng con nhà giàu có. Cũng đựơc xe riêng đến đón. Trâm có mở lời muốn chở Du về nhưng cô cừơi gựơng rồi khéo léo từ chối.

Hôm nay cô có hẹn với Khải để ôn tập.

– Về rồi sao?_ Vừa mở cửa ra cô liền thấy Khải. Khải lên tiếng hỏi.

– Vâng, hôm nay sao anh đựơc vẻ sớm vậy?_ Du chui vào xe, ngồi cạnh Khải, tò mò hỏi.

– Hôm nay lớp anh trống tiết nên cũng khá rảnh rỗi_ Khải tự nhiên cừơi đáp.

– Bài này… Em làm đúng chứ?_ Du đưa cuốn vở tới, hỏi Khải.

– Ừm. Có vài chỗ cần sửa_ Khải cầm cuốn vở suy ngẫm 1 chút rồi nói.

– Đâu ạ?_ Du nhích tới gần để dễ trao đổi hơn.

– Chỗ này chưa hợp lí cho lắm_ Khải chỉ vào chỗ sai.

Du hơi cúi đầu nhìn tới, khoảng cách giữa 2 ngừơi hiện tại khá gần. Nhưng đến khi cả hai ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra điều này.

1 mùi hương nhẹ nhàng mà thoang thoảng vươn trên chóp mũi Khải. Hơi thở ấm nóng của cô phả lên mặt anh.

Cả 2 ngại ngùng đồng thời rụt ngừơi về.

-ờ, Em đã hiểu rồi chứ?_ Khải gãi đầu, lên tiếng phá tan bầu không khí bối rối, ngựơng ngùng này.

– À, vâng_ Du lí nhí đáp lời, 2 má hồng lên 1 mảng. Có trời mới biết, hiện tại tim cô như muốn văng ra khỏi lồng ngực vậy.

Lại nhìn Khải, anh là ngừơi mà cô yêu thầm từ hồi còn học cấp 2. Bây giờ vẫn vậy, con tim này vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy anh.

…..

– Nè, cậu làm gì mà cứ cừơi 1 mình hoài vậy hả?_ 1 cô gái thấm đậm nét quyến rũ của 1 ngừơi con gái trửơng thành đi tới. Cô mặt áo hở ngực, tò mò hỏi.

– A, Cũng không có gì đặc biệt_ Kiệt cừời bí hiểm nhưng không có trả lời. Thực ra thì hắm đang nhớ đến chuyện lúc sáng. Càng nghĩ đến càng không ngừng cừơi đựơc.

Ai mà ngờ đựơc rằng hắn say rựơu lại leo lên ngay phòng của Du chứ! Mà hơn hết là biểu hiện của cô thật làm cho hắn cảm thấy bất ngờ cùng thú vị không thôi.

– Hừ. Đựơc rồi, có chuyện gì cũng không thèm chia sẽ cho ngừơi bạn này 1 tiếng._ Như bĩu môi, cảm thấy thật bất mãn..

– Ha hA.. Thật ra cũng không có gì để kể cả. Thế còn, đám ngừơi kia đã xử lí xong cả chưa?_ Kiệt cừơi 2 tiếng, nhanh chóng chuyển sang 1 đề tài khác…

– Đã xong, chúng ta bất ngờ tập kích mà. Đương nhiên sẽ giành đựơc lợi thế hơn rồi_ Như khẩy khẩy móng tay, ra chiều không để ý lắm.

– ồ. Mạnh miệng như vậy? Không cảm thấy xót sao? Dù sao cũng là ngừơi yêu cũ mà_ Kiệt nhếch môi, dùng giọng điệu châm chọc.

– Bạn trai cũ gì chứ? Chỉ là 1 kẻ phụ bạc đáng đánh đòn mà thôi_ Như cũng không có tức giận mà chỉ thở dài rồi đáp lời.

– À_ Kiệt biết cô không đáp thật lòng nhưng cũng không có gặng hỏi nữa.

Không gian xung quanh lại rơi vào yên tĩnh.

…..

Buổi tối Du có ghé qua trại trẻ mồ côi chơi với đám nhóc 1 chút. Vì giờ không còn nhà tài trợ là sư phụ của cô nên ngân sách còn trong giai đoạn eo hẹp. Cô cũng chỉ có thể tích góp 1 ít tiền đưa cho mấy má.

Số tiền bữa trứơc trấn lột đựơc từ Kiệt cũng đưa cho họ để mua vài bộ dụng cụ thiết bị cần thiết cho bọn trẻ.

Du tàn tàn đi bộ về nhà xem như tập thể dục.

Đến khi gần về tới cổng nhà lại vấp phải vật gì đó mém ngã nhào.

Du ngạc nhiễn nhìn vật thể đã ngáng chân mình. Hử? Là 1 chàng trai.

Cô ngồi xổm xuống để nhìn kĩ hơn 1 chút. Woa… Là trai đẹp nga~ tuy hắn mắt nhắm nghiền nhưng không vì thế mà giảm đi vẻ đẹp của hắn. làn da màu đồng rắn chắn, lông mi tuy không cong nhưng khá đậm và dài

. Làn da mịn không 1 hột mụn, môi không mỏng không dày nhưng do bị thương nên có vẻ hơi tái nhợt.

Để ý kĩ mới thấy, toàn thân cao thấy của hắn ta đều bị thương

. có rất nhiều chỗ đang rỉ máu. Áo quần lộn xộn cũng dính không ít máu.

Du luống cuống nhìn quanh 1 hồi cũng không biết phải nên làm gì tiếp theo.

Gọi xe cấp cứu? Không đựơc, nếu vậy chẳng phải là cô sẽ phải đóng tiền viện phí cho hắn. Lỡ hắn không chịu trả tiền lại cho cô thì sao? Nhìn đống thương tích này… Rất có thể hắn ta là ngừơi trong hắc bang!

Hay là… Bỏ mặc hắn ở đây. Hắn ta bị gì cũng đâu có liên quan đến cô. Thế là Du quay lưng bứơc di. Nhưng… Vừa đi đựơc vài bứơc lại khựng lại. Vài giây sao lại quay về chỗ cũ.

– Haizz.._ Du thở dài. Suy đi tính lại 1 hồi cô cũng đã quyết định cứu hắn. Đúng là cô không thích hợp để làm ngừơi xấu mà.

Nhưng… Còn 1 vấn đề nan giảu nữa… Mấy ông anh sẽ cho phép cô đem 1 tên không hề quen biết với 1 đống thương tích như vậy vào nhà sao?

Suy ngẫm 1 lát cô cũng nghĩ ra cách giải quyết. Đi bằng cái đừơng mà bữa trứơc Kiệt đã leo vào.

Du tìm 1 sợi dây thừng dài thả xuống từ phòng mình rồi cột đầu dây còn lại vào ngừơi tên kia. Sau khi kiểm tra chắc chắn cô kéo hắn lên từ trên phòng mình.

Tuy có hơi khó khăn nhưng việc này không làm khó đựơc cô. Vài phút sau tên kia an toàn nằm trên giừơng cô.

Cô tìm vài dụng cụ bông băng y tế để giúp hắn băng bó lại vết thương. Mọi ngừơi cũng biết, cô là lão đại của 1 hắc bang nên việc bị thương thừơng xuyên xảy ra. Kĩ thuật băng bó cũng từ đó mà tốt dần lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.