Ánh nắng mặt trời buổi sớm nhè nhẹ lan toả khắp căn phòng. Trên giừơng, 1 ngừơi con trai đang cuộn ngừơi nằm đó. Ánh sáng chiếu đến chiếc khuyên tai bạc trên tai hắn lấp loé.
Bỗng ngón tay hắn hơi động đậy. Mắt từ từ mở ra. Đau đớn! Điều đầu tiên hắn cảm nhận đựơc là sự đau nhức lan truyền ra khắp cơ thể.
Hắn ôm đầu, ngồi lặng đi 1 lát để làm quen với nỗi đau. Sau khi nhìn quanh 1 lựơt mới phát hiện hắn đang ở 1 nơi xa lạ. Đây đâu phải là phòng hắn!
Hắn chỉ nhớ là băng nhóm của hắn bị tên Jack kia phục kích. Tất cả anh em đều bị đánh trọng thương và bị bắt lại. Duy chỉ có hắn chạy thoát đựơc.
Còn về phần sau đó thì 1 chút ấn tựơng hắn cũng không có. Lại sờ sờ mặt, mặt nạ của hắn đã rơi ra từ lúc nào.
Tuy toàn thân đều đau đớn đến khó chịu nhưng hắn lại muốn ngồi dậy. Lại 1 lựơt đánh giá căn phòng, cách bài trí này là phòng của con gái.
Lúc này, Du mới từ nhà tắm bứơc ra. Bốn mắt nhìn nhau.
Trứơc mặt Du là 1 mĩ nam chính hiệu. Tuy vẫn cảm thấy không bằng ba ông anh nhà mình nhưng cũng không kém nhiều lắm. Mắt tuy là mắt 1 mí nhưng lại khá to và dài. Làn da có hơi tái nhợt nhưng khí thế lạnh lùng, trong trẻo nhàn nhạt toả ra. Thân hình tuy không quá vạm vỡ nhưng lại rất cân đối.
– Đã tỉnh rồi sao?_ Du lên tiếng. Ánh mắt của hắn làm cô cảm thấy quen thuộc, hình như cô đã từng thấy ánh mắt giống vậy trứơc đây.
– Là cô đã cứu tôi?_ Hắn nghiêng đầu hỏi. Nhìn Du chằc cũng gần bằng tuổi hắn.
– Phải, hiện tại anh có thể về. Chỗ này không thể ở lâu đựơc_ Du nhàn nhạt đáp. Vì không muốn mọi ngừơi phát hiện nên cô đã phải dậy sớm hơn bình thừơng.
– Tại sao… Lại cứu tôi?_ Hắn mơ màng nhìn vào khoảng không vô định. Vì hắn mà tất cả các anh em đều bị bắt, hắn không còn mặt mũi nào nhìn mọi ngừơi nữa.
– cái này… Tôi cũng không rõ. Có thể xem như là 1 thói quen đi. Tôi vẫn thừơng hay cứu những chú chó nhỏ lạc đừơng mà_ Du cừơi nhạt, cũng không nói rõ ràng.
Thực ra thì lúc đó cô có nhớ đến lúc cô cứu Sơn, cậu ta cũng giống như 1 chú chó nhỏ lạc đừơng không tìm ra lối thoát vậy.
Câu trả lời của Du làm hắn bất ngờ, bất giác, ánh mắt chăm chú hứơng về cô. Cô so sánh hắn với 1 con chó nhỏ sao?
– Lẽ ra… Cô nên bỏ mặt tôi!_ Vừa nghĩ đến anh em của mình gương mặt hắn lại xụ xuống.
– Anh muốn tôi bỏ mặc anh chảy máu đến chết?_ Nhìn hắn, Du điềm tĩnh hỏi.
Hắm mím môi im lặng, không có trả lời.
– Anh muốn chết?
Lại 1 hồi im lặng.
– Nếu anh muốn chết thì sau khi ra khỏi đây muốn làm gì cũng đựơc. Nhưng… Đừng có ở trứơc mặt tôi mà bày ra cái bộ mặt đó. Tôi cứu anh không phải để nghe câu này_ Lại nhìn bộ dáng nhíu mày của hắn cô nói tiếp.
-Tôi làm vậy chỉ vì không muốn thấy 1 kẻ đáng thương chết trứơc mặt mình thôi. Nếu muốn chết thì hãy chết vinh quang 1 chút đi… Chẳng lẽ anh không việc gì muốn làm trứơc đó sao?_ Nói xong, Du kiên nhẫn đứng 1 bên chờ hắn suy nghĩ.
Câu nói cuối cùng đó cứ lẩn quẩn trong đầu hắn. Việc hắn muốn làm trứơc khi chết sao? Chính là… Trả thù cho anh em và giải cứu bọn họ.
1 lúc sau hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.
– Tôi muốn trả thù
– Tốt, đợi 1 lát nữa, trong nhà không có ai hãy đi xuống. Tôi sẽ để cửa mở cho anh, hãy ra bằng cổng sau_ Nói xong Du đóng cửa bứơc ra ngoài.
Hắn ngồi đực mặt ra 1 lúc mới nhận ra rằng hắn còn chưa biết tên cô là gì!
….
– Ha ha… Cậu vui tính thật đấy_ Vừa bứơc vào lớp Du liền nghe thấy tiếng cừơi nói của Minh Anh và Trâm.
– Hey, mày đến rồi à_ Thấy Du tới gần, Minh Anh vẫy tay chào.
– Nhìn mày coi bộ tâm trạng tốt quá nhỉ?_ Du để cặp lên bàn, ngồi vào vị trí.
– mày có lẽ còn chưa biết… Mẹ của Trâm chính là nhà văn nổi tiếng, ngừơi viết ra cuốn “Tuổi thơ dữ dội” đấy_ Minh Anh háo hức khoe khoang, vừa nói vừa khua tay múa chân. 7
– Woa… Ngữơng mộ thật đấy_ mặt dù không có nhiều hứng thú cho lắm nhưng cô vẫn mỉm cừơi giả vờ ra vẻ hâm mộ, cô chỉ là không muốn làm Minh Anh mất hứng thôi.
– À, cũng không có gì đâu_ Trâm ngựơng ngùng gãi đầu. Điển hình cho loại con gái nhút nhát dịu dàng.
– Lúc nãy tớ đã coi thực đơn dứơi căn tin rồi, lát nữa chúng ta cùng đi ăn đi nhé_ Minh Anh lắc lắc tay của Trâm, rủ rê.
– Ừm_ Trâm cũng cừơi gật đầu đồng ý. Bỗng nhiên lại thấy Du đang nhìn mình nên nhìn Du mỉm cừơi.
Du quay đầu lại, nhìn tập. Là do cô quá nhạy cảm hay là Trâm thực sự có cái gì đó không bình thừơng?
Giờ ra chơi… Căn tin vẫn đông đúc như thừơng lệ. Ngừơi ngừơi chen lấn để mua đồ ăn.
3 ngừơi Trâm, Anh, Du cùng ngồi 1 bàn vừa nhâm nhi thức ăn vừa trò chuyện. Đương nhiên, ngừơi nói nhiều nhất cũng là ngừơi hăng hái nhất chính là Minh Anh rồi.
Đột nhiên, Trâm đứng dậy, bỏ dở dĩa cơm, quay lưng bứơc đi.
– Nè, còn chưa ăn xong mà! Đi đâu vậy?_ Minh Anh ngạc nhiên lên tiếng. Nhưng Trâm cứ như là không nghe thấy, 1 đừơng đi thẳng.
Du cũng lặng lẽ bỏ muỗng xuống, im lặng lắng nghe tình hình.
– Kiệt, Sang, Khải… Là 3 cậu sao?_ Giọng của Trâm tuy không lớn nhưng đủ để mừơi mấy con ngừơi ngồi gần đó nghe đựơc.
Mọi ngừơi đều vểnh tai lên nghe ngóng tình hình.
– Ơ… Trâm? Là Em đó sao?_ Ngừơi đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng chính là Khải. Giọng điệu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.
– May quá, Em đã về_ Nhưng Khải đã làm ra 1 động tác khiến xung quanh như vỡ oà. Anh ôm chầm lấy Trâm.
Du ngồi đó, chứng kiến tất cả, nắm tay siết chặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ấy cừơi tươi cùng kích động như vậy, 1 nụ cừơi xuất phát từ tận đáy lòng.
– Về là tốt rồi_ Kiệt cũng vui vẻ tiến tới dịu dàng xoa đầu Trâm.
Lần này Du lại trợn trừng mắt, hắn ta chưa từng dịu dàng như vậy đối với cô cả. Còn nữa, cái vẻ mặt cùng biểu cảm đó là như thế nào? Hắn lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp cô mà thôi.
– Nhóc con, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không cao thêm tí nào._ Sang 1 bên nói.
Du còn kinh ngạc hơn nữa, Sang tên mặt lạnh này còn biết nói đùa sao? Với lại… Tại sao nhìn ánh mắt cậu lại vui như vậy. Khoé môi cũng cong lên 1 khúc như đang cừơi.
Thình thịch… Tim cô bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Không biết là do Khải ôm Trâm hay là do biểu cảm của Sang hay là vì hành động quá mức dịu dàng của Kiệt làm cô khó chịu. Cô cũng không rõ nữa.
Cô chỉ biết rằng mình không muốn nhìn thấy hình ảnh đó. Cô không muốn nhìn thấy bọn họ thân mật. Cô muốn ra khỏi đây.
– Này, sao con Trâm lại thân thiết với mấy ngừơi anh trai của mày như vậy? Bạn cũ sao? Mày có biết không?_ Minh Anh tò mò phun ra 1 đống câu hỏi.
Đợi mãi không thấy cô trả lời, Minh Anh quay sang nhìn cô.
– Mày sao vậy?_ Thấy biểu cảm Du hơi bất thừơng Minh Anh lo lắng hỏi.
Nhưng Du không đáp lời mà 1 mạch rời ghế, chạy thẳng ra khỏi căn tin. Minh Anh cũng bị hành động của Du là giật mình đứng đực cả ra.
Xung quanh, tiếng nghị luận ngày càng nhiều. Ai cũng lo suy đoán mối quan hệ giữa 4 ngừơi. Còn bóng hình Du thì dần khuất xa.
….
Hôm nay, Du xin đựơc về sớm với lí do bị bệnh. Minh Anh lo lắng đến đứng ngồi không yên. Quên mất luôn cả chuyện muốn hỏi Trâm.
…
Hôm nay là Sang về nhà sớm 1 chút. Bỗng nhiên điện thoạn cậu lại reo.
_ Bên kia là 1 giọng nữ trong trẻo
– Phải, cô là…
– Tôi là ngừơi anh đã gặp ở mộ sư phụ của Du đấy!>_ Thanh nhắc lạc chuyện cũ.
(Ai không nhớ chỉ thì coi lại chương 13)
– Ồ. Cô gọi tôi cò chuyện gì?_ Sang không hứng thú lắm, hỏi.
_ Nói xong, Thanh liền lạnh lùng tắt máy.
Sang ngồi gụi trên ghế, suy nghĩ. Sáng nay vẫn còn tốt lắm, ăn hùng hổ như 1 con heo mà. Chắc không sao đâu nhỉ?
….
Đến tối, khi cả 3 anh em đầy đủ có mặt lại không thấy Du đâu cả.
– Sao giờ này em ấy còn chưa về nữa vậy? Có đứa nào biết em ấy đi đâu không?_ Khải cảm thấy hơi hoang mang bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cả Kiệt và Sang đồng loạt lắc đầu.
Thế là cả 3 anh em bắt đầu sốt sắng hốt hoảng chạy đi tìm ngừơi.
Thế là chạy vòng vòng cả buổi tối vẫn không thấy ngừơi đâu. Điện thoại thì lại không bắt máy.
Kiệt bỗng dưng suy nghĩ tới 1 điều, liền gọi điện cho chú Tài_ tài xế riêng của họ.
– Chú chiều nay có chở Du về nhà không?_ Kiệt hỏi. Sang với Khải cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
_ chú Tài thành thật đáp.
Kiệt cúp máy rồi quay sang hỏi 2 ngừơi kia.
– Đã có ai kiểm tra phòng em ấy chưa?
Cả Sang cùng Khải đồng loạt lắc đầu.
Kiệt ảo não vỗ trán.
…..
Ta hầu như chỉ đăng vào khoảng cuối tuần.