Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 57: Bình dầu



Du buồn bực ngồi 1 chỗ mặc cho Nhật Anh chà chà lau lau trên mặt mình.

.- Rốt cuộc là em đã làm gì mà để cho khuôn mặt đen như đít nồi vậy hả?_ vừa lau sạch 1 nửa bên mặt Du, hắn liền không nhịn đựơc mà hỏi.

.- Thì tại… Ông ba phải làm ca đêm công ty, không có ai nấu thì tôi phải tự thân vận động vào bếp _ Du bĩa môi, uất ức nói.

Cô âm thầm thề, sau này ngoài những món có liên quan đến trứng ra, những món khác cô sẽ không thèm nấu.

– Thế, em kể cái quy trình em nấu đồ ăn ra xem nào_ Nhật Anh mắt chứa đầy ý cừơi, sủng nịnh nhìn cô, hỏi,

– Thì đầu tiên là bật lửa lên…_ Du gật gật đầu, thành thật kể lại.

– Ừ…

– Sau đó đổ dầu vào chảo…

– Ừm…_ Nhật Anh thuận miệng đáp tiếp

– Sau đó, cho thịt vào…

– Ừm…rồi sao nữa?_ Nhật Anh vẫn chăm chú lắng nghe.

– Rồi nêm nếm gia vị…

– Hết rồi sao?_ thấy Du không nói nữa, lúc này Nhật Anh mới cất tiếng hỏi.

– phải_ Du gật đầu đá

Toàn bộ quá trình hắn nghe qua cũng không cảm thấy có gì không ổn. Vậy tiếng động lớn lúc đó là từ đâu mà ra chứ? Nhật Anh nhíu mày ngẫm nghĩ 1 lúc lâu.

Du ngồi 1 bên cũng chán nản nghịch điện thoại trong tay. Hôm nay cô đều làm đúng với chỉ dẫn ở trên mạng mà. Đúng là công thức nấu đồ ăn thật không đáng tin mà.

– A, có thể là nó…_ Du vừa suy nghĩ đến đó thì bị giọng nói của Nhật Anh cắt ngang.

– Đã tìm ra nguyên nhÂn rồi sao?_ Mặc dù trong lòng đã có đáp án Nhưng cô vẫn hỏi hắn.

– Trứơc tiên anh muốn hỏi em cái này? Em đã đổ bao nhiêu dầu vào nồi thế?_ Nhật Anh nhứơn mày, đây là nguyên nhân duy nhất mà hắn nghĩ ra đựơc.

– Dầu hả? Chỉ cỡ nửa bình thôi_ Du hơi nghiêng đầu, ngây thơ đến không tim không phổi, nói.

Nhật Anh trong lòng âm thầm than thở. Từ nay về sau chắc c hắn sẽ không bao giờ cho Du vào bếp nữa.

– Bình thừơng em nấu mấy món trứng vẫn đổ rất ít dầu. Vậy sao hôm nay lại chơi nguyên nửa bình vậy hả?_ Nhật Anh trợn mắt, có cảm giác sắp ngất.

Mấy món trứng cô làm hắn cũng đả từng ăn qua, rất ngon a. Tại sao lúc nấu món khác lại tiện tay phá nát luôn nhà bếp vậy.

Nhìn hiện trạng của nó bây giờ đi là biết. Dầu mỡ cùng thịt văng tung toé. Mà cái thứ đựơc gọi là thịt đó nay đã đen sì mà sền sệt thành 1 cục. Nhìn mà chỉ có thể thở dài.

– Vậy tôi hỏi anh 1 câu này. Con heo với con gà, con nào lớn hơn?_ Du bỗng dưng hỏi 1 câu chẳng ăn nhập gì với chủ đề.

– Việc này mà em cũng hỏi sao! Đương nhiên là con heo rồi_ Mlặc dù không hiểu tại sao Du lại hỏi 1 câu ngớ ngẩn như vậy Nhưng hắn vẫn y trả lời.

– Thế, con heo con với quả trứng gà cái nào nặng hơn?

– Câu hỏi này càng vô lí hơn nữa. Đừng nói là em không biết heo con nặng hơn đấy!_ Nhật Anh có chút không hiểu nhìn cô, không biết chuyện này có liên quan gì tới tuyệt tiếng nổ cô gây ra.

.

– việc này Đương nhiên là tôi. Biết_ Du tự nhiên như không đáp

– Thế…. Những việc này có liên quan gì đến chuyện em đổ nửa bình dầu vậy hả?_ Nhật Anh cũng bắt đầu cảm thấy rối rắm.

– Có chứ sao không? Thịt heo nặng hơn mấy quả trứng Bình thừơng tôi nấu gấp mấy lần, đương nhiên là phải đổ dầu nhiều hơn gấp mấy lần rồi._ Du rất thoải mái nói ra suy luận của mình, còn tự cảm thấy bản thân rất thông minh đi! =_=

Lần này Nhật Anh trực tiếp chết cứng..

(Chết cừơi với cái suy luận vớ va vớ vẩn của chị ấy/

,….

Sáng hôm sau

Du bị giám đốc khẩn cấp triệu tập.

Ông ấy muốn cô tận tay đi giao hàng. Nhưng trứơc khi kí tên cô đã ra điều kiện là không muốn ai biết mặt của mình hết mà.

Nhưng vì đối tác bên kia xem ra rất quan trọng, họ lại chỉ đích dang Hoàng Thanh Du cô hải đi. Lại xem giám đốc thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin. cuối cùng cô đành gật đầu đồng ý.

Vì sang địa bàn của ngừơi ta nên cô không thể tuỳ tuỳ tiện tiện như bình thừơng đựơc.

Du về nhà thay 1 bộ váy áo hơi ôm, đúng chất 1 nhân viên công sở. Áo sơ mi màu trắng tay bèo kết hợ với chiếc váy đeo vừa chạm đầu gối bó lấy cặ chân thon gọn. Trên môi còn điểm thêm 1 chút son, trang điểm nhẹ.

Du ngắm nghía bản thân trong gương. Đến khi cảm thấy tất cả đều ổn mới chậm chạp quay ngừơi rời đi.

….

Vừa bứơc xuống taxi cô liền bị không khí và cảnh quan ở đây làm cho choáng ngộp.

Tuy không hải mấy toà nhà sang trọng cao chót vót mà chỉ có 6 tầng Nhưng nhìn cách bài trí liền thấy đựơc tâm tư của ngừơi dựng ra công ty này thật không nhỏ chút nào.

Cửa chính không quá trang trọng Nhưng lại thanh nhã đến không ngờ. Bảng hiệu tên của công ty không biết làm bằng vật liệu gì mà lại lấp lánh đứơi ánh mặt trời.

Trứơc toà nhà còn có đài phun nứơc. Xung quanh đài phun nứơc là đám cỏ xanh mơn mởn chọc lòng ngừơi yêu thích .

Du có hơi căng thẳng 1 chút vuốt vuốt lại mép áo. Dù sao thì đối với mấy loại chuyện giao tiếp này cô cũng không đựơc giỏi cho lắm.

Cảm thấy bản thân không có chỗ nào không ổn mới đi tới bên quầy tiếp tân hỏi thăm 1 chút.

– Chị ơi, em là ngừơi ở bên công ty process đến để giao hàng ạ!_ Du lii lịch sử sự cừơi cừơi ra mắt. chị tiếp tân xinh đẹp

– À, giốc tổng giám đốc có dặn dò chị. Nói với em là cứ lên thẳng hòng làm việc của ô anh ấy_ Chị tiếp tân cũng xã giao cừơi, đáp

– À, em cãm ơn chị_ Du nói xong câu này liền quay lưng đi sâu vào trong.

.

Nhưng vừa đi chưa đựơc 3O giây đã quay ngựơc trở lại chỗ cũ

– Chị ơi, tổng giám đốc ở hòng nào vậy?_ Du cừơi hì hì, có hơi xấu hổ hó hỏi.

.

– À, em không có hỏi làm chị cũng quên mất. Em cứ lên thẳng lầu cao nhất, phòng của tổng giám đốc là phòng thứ 3_ Chị tiếp tân cũng hơi ngại ngùng, lẽ ra chị phải nói điều này từ sớm rồi chứ.

– Vâng_ Du gật đầu rồi đi về hứơng thang máy.

Trong lòng liền tăng thêm vài phần hồi hộp. mũi tên trong thang máy chỉ thẳng lên lầu 6…

….

Đố mọi ngừơi biết công ty này thuộc quyền sở hữu của ai đấy??

Chương sau sẽ có cảnh 18+ đấy nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.