_ Đã lâu rồi! Ta và con không cùng tản bộ thế này nhỉ? – Giọng nói khàn khàn, chậm rãi của ông lão không ngoài 60 đang nheo mắt, chậm rãi đi về phía trước cùng 1 đoàn người theo sau. Ông ta chính là Viên Phúc Hạo cụ tổng giảm đốc của tập đoàn Viên Thanh và cũng là cụ Lãnh chúa của bang phái ” Ấn Bang ” 1 bang phái hùng mạnh và lãnh khóc nhất trong giới ngầm Thượng hãi lẫn trong và ngoài nước.
_ Vâng! Thưa cha – Giọng nói trầm ấm xe lẫn khí lạnh đang đi theo bên phải ông đó là Viên Phúc Khang, con trai duy nhất của Viên Phúc Hạo và cũng là tổng giám đốc đương thời của tập đoàn Viên Thanh và là lãnh chúa hiện của bang phái ” Ấn Bang “
_ Đi dạo thế này! Ta nhớ đến mẹ con và con cách đây 15 năm về trước – Giọng nói khàn khàn, đầy uy quyền nhưng có chút mềm dịu, hồi tưởng nhắc về chuyện ngày ấy.
_ Chuyện qua rồi! Không nên nhắc đến – Vừa dứt lời ông, giọng nói trầm ấm lạnh lẽo kia càng trở nên sắc bén hơn khi đối đáp, cho thấy được sau câu nói rất nhiều sự uẩn khúc.
_ Ta biết! Ta có lỗi với con, có lỗi với mẹ con, nhưng dù con có hận ta như thế nào nhưng con luôn hãy nhớ kỹ, trên cõi đời này hiện tại ngay lúc này, ta là người thân duy nhất của con. Cho nên hãy luôn giữ sĩ diện cho ta. – Mềm mại, như khắc khe có nét giáo huấn, đáp trả khi nghe Viên Phúc Khang trả lời.
“…..” Anh không trả lời, sắc mặt đen xuống như đang nghĩ về 1 vấn đề nào đó.
_ Thôi! Ta mệt rồi, ta cần về nghỉ, buổi đi dạo đến đây được rồi, ta rất vui vì con đồng ý đi dạo với ta. Ta đi trước, con bảo trọng, nếu rãnh hãy thường về nhà ăn cơm cùng ta – Giọng nói khàn khàn của Viên lão gia nói lên, có chút thỏa mãn, có chút mong đợi.
_ Con biết rồi, thưa cha! – Vẻ mặt đen tối có chút lo âu nhưng không thể hiện rõ chỉ cuối đầu như tuân lệnh.
Sau khi nói dứt câu, Viên Lão Gia cùng 4 người vệ sĩ cùng quản gia Trịnh quay đi ra khỏi công viên. Viên Phúc Khang quay lưng nhìn bóng người già nua kia đang đi, xa dần, và mất hút sau khúc cua. Lúc này Viên Phúc Khang mới bắt đầu sải bước đi cùng hướng ra khỏi công viên, đi được 2 bước Anh chợt dừng lại, đôi mày đẹp nhíu lại, ánh mắt vội vả quay về hướng ngược lại nhìn chầm chầm về nơi nào đó như vừa nghe thấy 1 thứ gì đó. Không chừng chừ lâu, quay lại đi theo hướng âm thanh đang phát ra kia, thì trợ lý Lâm vội chạy theo ngăn cản
_ Viên Tổng! các trưởng bộ phận trong công ty đang chờ ngài – Giọng nói đầy ấm áp, rất kiên nể, và thận trọng nói.
_ Không sao! cứ để họ đợi – Phẩy tay 1 cái trả lời với giọng nói lãnh lẽo của mình và tiếp tục bước đi
4 vệ sĩ và 1 trợ lý vội vả chạy theo sau Viên Phúc Khang, người con trai có thân hình 1m90, mắt 2 mí rõ rệt, hàng lông mi dài, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú đến lạ thường. Toàn bộ nhan sắt của anh phải nói là 1 kiệt tác của trời ban cho. Biết bao mỹ nhân, con nhà công phượng đều muốn lấy được lòng anh, chiếm hữu con người bạc tỷ lại có nhang sắc trời phú thế này thì có thể gọi là ” chuột sa hủ nếp “.
Sải bước anh rất nhanh, đi sau vào trong khu công viên, tiến đến khá gần hồ nước nhân tạo nằm giữa lòng thành phố nơi đây nắng chiều mùa thu vàng rực tạo nên khung cảnh thiên nhiên như thiên đàn giữa 1 thành phố bận rộn thế này, và điều đặc biệt không thể ngờ tới rằng anh đang đi theo tiếng đàn và giọng hát êm dịu mê hoặc lòng người kia đang ngồi trên 1 chiếc ghế bằng gỗ dưới gốc cây liễu lâu năm, tán cây rộng che mát 1 gốc khá to, 1 cô gái như thiên thần đang ngồi hướng về mặt nước và quay lưng với anh. Chiếc áo đầm ren trắng phủ xuống chưa qua đầu gối, thân hình 1m60 khá nhỏ bé so với anh đang ngồi ôm chiếc đàn guitar bự hơn cô ấy, hòa nhịp cùng ánh nắng vàng thơ mộng, gió mùa thu thổi lá xôn xao, mái tóc dài đen óng mềm mại, cùng giọng nhát êm như tơ của cô khiến anh ngẩn người vì cứ ngở mình đang lạc vào sử sở thần tiên trong truyện cổ lịch.
Across the ocean, across the seaStarting to forget the way you look at me nowOver the mountains, across the skyNeed to see your face, I need to look in your eyesThrough the storm and through the cloudsBumps in the road and upside down nowI know it”s hard to be asleep at nightDon”t you worry, cause everything”s gonna be alrightBe alright
[Hook]Through the sorrow and the fightsDon”t you worry, cause everything”s gonna be alrightBe alright
All alone in my roomWaiting for your phone call to come soonFor you, oh, I would walk a thousand milesTo be in your arms holding my heartOh I, oh I, I love youAnd everything”s gonna be alrightBe alright
Through the long nights and the bright lightsDon”t you worry, cause everything”s gonna be alrightBe alright
You know that I care for you, I”ll always be there for youI promise I”ll just stay right hereI know that you want me to, baby we can make it throughAnything, cause everything”s gonna be alrightBe alright
Con người anh không biết âm nhạc là cái thể loại gì, nhưng hôm nay sao anh chợt thấy yêu bài hát này đến tận cùng và nó làm cho anh cảm thấy cực kì thoải mái, những lo lắng, toan tính trong thương trường kia dần biến mất, anh hòa lẫn theo tiếng hát và âm dịu bài ca của cô.. trong thời khắc này anh bước đi đến chỗ cô ngồi như 1 người bị mất đi lý trí, chỉ muốn chạm vào cô, chỉ muốn đem cô về làm của riêng anh. Lòng anh dâng trào lên sự độc chiếm lạ thường, bổng nhiên anh để tay lên ngực phải hít 1 hơi và biết được nhịp tim của anh vừa bị lỗi 1 nhịp khi vừa nhìn thấy cô kẻ quay đầu sang phải vuốt mái tóc dài vướng trên mặt do gió thổi.
Bước đi chậm rãi, được 5 bước thì điện thoại trong túi quần của anh chợt reng lên làm anh thất tỉnh, quay nhanh về thế giới hiện tại, có chút bực bội vì bị cái tiếng chuông kia làm mất đi cái khoảnh khắc đẹp đẻ của anh, đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại ra nhìn vào màng hình, càng tức giận hơn khi thấy ” Mạc Lâm Như ” cô ta là tiểu thư của gia tộc họ Mạc, cha cô ta là công ty vàng bạc đá quý, đang hợp tác làm ăn với công ty anh, và anh thừa biết ý đồ của cha con nhà họ, không muốn bắt máy nhưng cũng không thể tỏ ra bất lịch sự như vậy nên anh nhấn nút call.
_ Chuyện gì? – Lạnh nhạt, băng trôi không cần dài dòng, phung ra từ, khuyến người bên kia cũng phải đông cứng.
_ Anh Khang! Em là Lâm Như, tối nay em có bản phát thảo mới về bộ trang sức bên anh yêu cầu, liệu anh có rãnh chúng ta cùng hẹn nhau ăn cơm rồi cùng bàn về bản vẻ được không…. – giọng nói ổng ẹo, lưỡi không xương của cô làm cho bên này Viên Phúc Khang không khỏi rùng mình.
_ Cũng được! ở đâu? mấy giờ? – Đang trong tâm trí bực bội vì làm dứt quảng nguồn cảm hứng kia, nên anh không muốn dây dưa nhưng lại vì lợi ích công ty không thể từ chối, thành ra Viên Thiếu gia đây rộng lòng cho cô 1 cuộc hẹn.
_ Ở nhà hàng Romie trên đường XX vào lúc 7h anh nhé! – Giọng nói của cô hiện rõ nét mừng rõ còn hơn cả trúng số độc đắc,
_ Vậy đi! – Không cần biết cô thế nào nghe xong tên, địa chỉ, liền phung ra 2 chữ, không cần đợi bên kia đáp, liền cúp máy không thương tiếc.
Sau khi bỏ điện thoại vào túi quần xong, như dự định lúc nãy anh vẫn tiếp tục xoay người đi về phía cô thiên thần nhỏ kia nhưng rồi, dáng người đâu mất chỉ còn lại cái ghế gỗ và cây liễu đang lung lây trước gió. Nét mặt anh càng đen xuống khi bị hụt mất 1 thứ quang trọng.
_ Tìm mọi thông tin về cô gái đó! – Phẩy tay điều khiển người vệ sĩ áo đen bên phải, ra lệnh rất nhanh gọn và lạnh nhạt đến đông người. sau đó anh xoay người bước đi, nhưng ánh mắt vẫn còn ở nơi ghế đá có chút mất mát, thất vọng tràn trề.
Hàn Hồng Nhi 1 cô gái có xuất thân cực kì bình thường, gia đình cô cực kì bình thường, cuộc sống của gia đình cô cũng cực kì bình thường, không hề có 1 điểm nhấn gì trong xã hội, ba mẹ cô không thích nổi danh hay làm bất cứ chuyện gì để có tiếng tâm, hộ tạo nên 1 gia đình với lối sống giản dị đến không tưởng, bình thường đến bất ngời.
* Cha Hàn Nguyên Thanh 50 tuổi, 1 người đàn ông sinh ra và lớn lên tại Thượng Hải. Lớn lên theo ba ông sang Việt Nam để kinh doanh gỗ, trong lúc đó ông gặp mẹ của Hàn Hồng Nhi và quyết định ở lại Việt Nam sinh con và sống 1 cuộc sống nhàng nhạ với nghề thầy giáo ngoại ngữ và sở thích là chụp lại những đồ vật.
* Mẹ Nguyễn Hồng Linh 45 tuổi, 1 người phụ nữ Việt Nam chánh tôn, là 1 người nội trợ đảm đang cực kì. Bà có năng khiếu âm nhạc từ nhỏ bà biết chơi Dương Cầm, Guitar, và giọng hát của bà rất hay ( Con gái giống mẹ à nha), nhưng bà chưa hề diễn trước đám đông dù 1 lần, số lượng khán giá của bà đến hiện nay là 4 người đó là Ba mẹ bà, chồng, và con gái bảo bối của bà Hàn Hồng Nhi.
Một ngôi nhà vừa vặn không to, không nhỏ, gia đình 3 người ở vừa đủ, ngoài trước là 1 sân vườn cực kì đẹp do chính tay ông và bà tạo nên ngôi nhà tọa lạc ở 1 khúc quận 2 nơi cò bay thẳng cánh. Chính vì lớn lên trong 1 gia đình ba mẹ tạo dựng sư thơ mộng như vậy nên Hàn Hồng Nhi không khỏi cảnh ảnh hưởng người, cô cũng thơ mộng, ỉu dịu như khu vườn ba mẹ làm cho cô.
Ba mẹ là 1 người bình thường, nhưng đến với nhau từ 2 đất nước nên cô được gọi là con lai, không phải như Việt Nam lai Anh hay Mỹ, nhưng cô lại sắc nước hương trời đến lạ thường, vẻ đẹp của cô đậm đà, mặng mà đến nổi những chàng trai trong khu nhà gần đó họ đỗ vì cô như rơm như rạ. Cũng chính vì thế thời cấp 1 của cô cũng trở nên kinh hải, vì cô có nét đẹp lai Đôi mắt to, 2 mí hiện rõ, lông mi dày dài, công tự nhiên, con ngươi màu nâu đen to tròn lúc nào mở hết mắt lên nhìn cũng long lanh như những hạt thủy tinh, sóng mũi cao thẳng tấp, gò má lúc nào cũng ửng hồng tự nhiên, đôi môi mềm mại đỏ mộng không cần son, da trắng như tuyết, da mặt mịn như bông lại còn thoang thoáng mùi hương của sữa. rất ngọt ngào. Chính vì vẻ đẹp trời tặng này khi cô đi vào cấp 1, không ít lần bị những cô bạn gái cùng và khác lớp ganh tỵ, giỡ nhiều trò thủ đoạn đối với cô như Khóa trái của phòng dụng cụ, nhốt cô trong nhà vệ sinh, tạc nước từ trên lầy xuống, dấu giầy, xé vở bài tập…. những trò thủ đoạn hèn hạ có bao nhiêu những đứa con gái xấu xa ganh tỵ đó đều đem đến cho cô
Cho nên khi lên cấp 2 cô quyết tâm làm xấu mình đi để không phải chịu đựng những thứ như vậy nữa. Cô thắc đuôi sam, 2 múi, mắt kính to tròn nhìn ngố đến không tưởng, mái ngổ phủ hết phần tráng cao. cũng nhờ vậy suốt 4 năm cấp 2 cô bình yên vô sự. Năm nay lên lớp 10 cô chính thức 16 tuổi. Cái tuổi trăng tròn, dáng người cô phát triển hơn những bạn nữ khác cùng lứa, bộ ngực đẩy đà đến mê hồn, bụng phản có 2 đường kẻ sọc và 1 đường nhẹ ở giữa như người có tập Gym, vai thon nhỏ, xương vai nhô lên nhìn hấp dẫn không thường. Tóc do thắc bính mỗi ngày nên tạo thành mếm gợn sóng tự nhiên mỗi khi cô xã ra.
Nghỉ hè được 3 tháng. Đúng lúc ở Thượng Hải quê nội Cô Nguyệt em của ba bị bệnh, cô Nguyệt cũng là 1 nghệ sĩ Dương Cầm, đang đi đánh cho 1 nhà hàng khác nổi tiếng ở đất Thượng Hải phồn hoa này.Do không tìm được người thay thế, mà bệnh sốt ngày càng nghiêm trọng, nhà hàng lại không chấp nhận nghỉ như vậy nên cô cầu cứu ba của Hàn Hồng Nhi, xin cho cô được qua đây 1 tuần để thay Cô Nguyệt đi đánh đàn nếu không đợi cô hết bệnh thì cũng như mất việc luôn.
Ba của Hàn Hồng Nhi là 1 người rất rộng rãi, trong tâm cũng muốn con gái về quê nội thăm hỏi bà con, đúng dịp nghỉ hè, nên ông đồng chí cho Hàn Hồng Nhi qua đó, vừa du lịch, vừa thăm họ hàng, vừa giúp em gái đáng thương của ông… nên 1 công 3 việc. Ông không ngần ngại mua vé máy bay cho Hồng Nhi bay thẳng qua Thượng Hải sau 2 ngày xin phép.
Và cũng chính vì vậy ông nào biết con gái của ông vừa cướp đi trái tim của một vị Lãnh chúa, cực tàn ác, thâm độc và tính cách cực kì độc tài.
Thượng Hải. 6h00 pm, Nhà Hàng Romie.
_ Hồng Nhi! Nhanh tay 1 chút. Quản lý tìm em kìa, lề mề quá – Giọng nói chanh chua kia là của Khuất Ái, phục vụ lâu năm trong nhà hàng, chuyên đi ăn hiếp ma mới.
_ Dạ! Dạ em xong ngay….. – Cô gái đáng yêu, giọng mềm mại, cười híp mắt khi nghe gọi tên nhanh miệng đáp xoa dịu lòng người.
_ Hứ! Cứ từ từ, bà đó giỏi em hiếp, lại đây chị trang điểm cho em 1 tí thêm tươi. – Nhu Linh, phục vụ cũng lâu năm trong nhà hàng, nhưng tính tình hiền dịu ôn hòa như cái tên của cô, nên rất được mọi người trong nhà hàng yêu mếm.
_ Dạ thôi! Em không quen. Như vậy được rồi, với lại đâu ai để ý đến nghệ sĩ bang nhạc đâu chị. – Cô phớt lờ, từ chối khéo, nhưng vẫn tươi cười.
_ Nào được! Nhà hàng, em cũng là bộ mặt của nơi đây, để mặt mọc nhệch nhạt thế này lên, kháng giá thấy thì chê cười nhà hàng, lúc đó ngũ mã phanh thay em luôn đó. – Giọng nói nghiêm nghị hơn nhưng không kém phần đùa giỡn với Hồng Nhi
Biết không thể từ chối nhưng chị Nhu Linh nói rất đúng cho nên Hồng Nhi không thể từ chối. Nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống mặt cho Nhu Linh vẻ bùa, trấn yêu gì đến lên mặt cũng dc….. Sau khi tháo cặp kính tròn to kia ra, Nhu Linh có vẻ hốt hoảng, suy nghĩ trong đầu liền lập túc ” Khuông mặt thanh cao, lông mi dài dày công, môi đỏ như son, mặt trắng tỏa sáng, mũi cao có ấn, má hồng tự nhiên… vậy mình phải làm gì đây? “
Nhu Linh ngồi bần thần 1 lát, bị Hồng Nhi lây lây nên chừng tỉnh, híp mắt để tìm cái gì đó để tô nhưng sự thật rằng cô không biết phải tô chỗ nào vì khuông mặt quá hoàn mỹ. Nhu Linh kẽ lắc đầu, cười gian xảo.
_ Ý cha. Tuyệt thế mỹ nhân thế này, sao lại mang 1 cặp kính to đùng thế kia…. đẹp khoe xấu che, sao em lại đi đảo ngược lại vậy hả cô bé. – Giọng đùa cợt cười tà của Nhu Linh khiến cho Hồng Nhi có chút xấu hổ, má càng đỏ hơn cuối mặt xuống lý tí.
_ Dạ! Em…. em….. – xấu hổ hơn, đỏ mặt hơn, câu trả lời ngày càng ấp úng.
_ há há há há há!! – tiếng cười phá lên của Nhu Linh khi kẻ thấy nét mặt xấu hổ của cô bé 16 tuổi kia. rồi nói nhanh, ” Thôi! vậy thôi em còn nhỏ, khỏi trang điểm cũng dc, nhanh nhanh ra ngoài chuẩn bị, khách quý sắp đến, quản lý la “
Cười hả hê rồi cô lấy tay phủi phủi đẩy Hồng Nhi ra ngoài, Hồng Nhi nghe theo râm rấp liền đi ra ngoài để Nhu Linh lại 1 mình trong phòng thay đồ, đứng lại nghĩ ” Vẻ đẹp này, mình nữ nhi đây còn bị hút hồn lây động thì nói chi mấy gã đàn ông kia, chả trách cô bé lại tự làm xấu mình như vậy.. hí… thôi thì cũng tốt. ” Nói thầm lẩm bẩm xong Nhu Linh cũng vội đẩy cửa chạy ra chuẩn bị đón khách quý
7h00 pm nhà hàng Romie
_ Kính chào ngài Viên Chủ Tịch. – Đoàn nhân viên hùng hậu, cùng chủ nhà hàng và tất cả quản lý các bang đúng trước cửa nghinh đón Viên Phúc Khang 1 cách lộng lãy nhất.
_ Uhm! người đâu? – Liếc mắt 1 lượt, ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn tới chủ nhà hàng, phu ra 3 chữ không cần suy nghĩ thêm.
_ Dạ! Dạ. Mạc tiểu thư đã tới, đang đợi ngài trong phòng. – Chủ nhà hàng Lý Nhã Luân cuối rạp người, cung kính trả lời, mồ hôi không ngừng chảy.
_ Được! dẫn đi – anh không cần biết ông chủ nhà hàng đó sợ hay không, chỉnh lạnh lùng nói ngắn gọn để nhanh đi vào.
_ Dạ mời ngài chủ tịch! – Giọng nói khẩn trương, đưa tay phải về phía trước dẫn Viên Phúc Khang đi, tay không ngừng lấy khăn mui xoa chậm lên trán.
_ Tốt lắm! – Lạnh lùng hơn cả tản băng nhưng khi nghe lời này Lý Nhã Luân có phần bớt sợ.
Nhìn thẳng vào nơi 1 gốc phá sáng sủa trong nhà hàng gần cửa sổ, 1 cô gái với thân hình khá khiêu gợi, 1 chiếc váy màu đỏ, kim tuyến khá nhiều, lấp lóe nổi bật nhất nhà hàng, lớp trang điểm dày nhưng không kém phần sắc xảo, cổ áo chữ V, làm tôn lên bộ ngực đẩy đà. Những gã đàn ông ngồi xung quoanh kia không thể rời mắt khỏi cô. Viên Phúc Khang thừa biết điều này nên nhưng cô gái lố lăng thế này đối với anh thật sự tẻ nhạt, tâm trí anh lúc này chỉ nghĩ đến thiên sứ Guitar bên hồ kia thôi.
Chậm rãi bước tới bàn. hướng lưng của anh quay về sân khấu vì cô gái chọn cửa sổ sau lưng. Nên tình hình lúc đó anh không biết rằng người đi ra từ trong cánh gà chuẩn bị chơi Dương Cầm trên sân khấu khi lại là cô gái thiên sứ anh đang cho người điều tra để đem cô về bên anh.
_ Anh Khang! Anh gọi thức ăn đi! nhà hàng này nổi tiếng với các món ăn Châu Âu. – giọng nói trong điện thoại đã như rắng bò rồi, đến khi gặp mặt anh mới chính xác là cô gái này không có xương, không những nói thôi mà cô còn biểu hiện uốn éo cơ thể mình khi đang nói chuyện như đang kính động tình.
_ Được! phục vụ. – Giọng thâm trầm không nhìn cô gái.
_ 1 chai rượu đắt tiền nhất ở đây, 1 món ăn đặc sản ở đâu, 1 món chính đắt tiền nhất ở đây,1 món trán miệng đắt tiền nhất ở đây – anh lạnh giọng, lưu loát gọi 1 hơi
_ Tôi gọi xong rồi! Đến phiên cô đó – Không cần nhìn, liên cuống Menu về phía cô thể hiện sự bực bội.
_ À À! cho tôi cái này… cái này…. cảm ơn – Đông cứng vì hành động lỗ mãng của anh, cô có phần khinh thường vì người đàn ông này không mãy may đến cô, gọi thì gọi 1 mình anh ta ăn phải để cô tự chọn, thật sự quá bất công, bất ngờ, và hắn ta khinh thường cô ra mặt. Nhưng không thể làm được gì, vì sự nghiệp của gia đình, vì gia tài đồ sộ, mỹ nam trước mắt, cô muốn có tất cả, phải nhịn.
Anh ngồi lặng thinh. 1 mình cô nói như 1 con ngốc đang tự kỹ nói chuyện 1 mình, nhìn bản thảo, không khen cũng không chê. Anh hồn xiu phách tán về công hiên hồi chiều mất rồi, không biết có ai có thể kéo anh lại được hay không đây…..
Do you hear me,I”m talking to youAcross the water across the deep blue oceanUnder the open sky, oh my, baby I”m tryingBoy I hear you in my dreamsI feel your whisper across the seaI keep you with me in my heartYou make it easier when life gets hard
I”m lucky I”m in love with my best friendLucky to have been where I have beenLucky to be coming home againOoohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh
They don”t know how long it takesWaiting for a love like thisEvery time we say goodbyeI wish we had one more kissI”ll wait for you I promise you, I will
I”m lucky I”m in love with my best friendLucky to have been where I have beenLucky to be coming home againLucky we”re in love every wayLucky to have stayed where we have stayedLucky to be coming home someday
And so I”m sailing through the seaTo an island where we”ll meetYou”ll hear the music fill the airI”ll put a flower in your hairThough the breezes through treesMove so pretty you”re all I seeAs the world keeps spinning roundYou hold me right here right now
I”m lucky I”m in love with my best friendLucky to have been where I have beenLucky to be coming home againI”m lucky we”re in love every wayLucky to have stayed where we have stayedLucky to be coming home someday
Ooohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh oohOoooh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh
Đang trong sự nhàm chán khi nghe con Rắn này nói nhãm, tự đề cao bản thân, anh muốn ăn cho xong bữa cơm rồi đi về tránh xa con Xà tinh càng sớm càng tốt, cắt 1 miếng thịt bò đưa vào miệng thì anh chợt dừng lại, nghe 1 giọng hát quen thuộc đến lạ thường, bỏ đĩa xuống, xoay người lẹ nhìn về phía giọng hát kia…. Chính là Cô, thật là cô rồi, anh đang chờ điện thoại điều tra về chưa, thì đã thấy cô xuất hiện trước mắt, mắt anh híp lại môi kẽ nhếch lên trong lòng lại thầm nghĩ ” Cô bé Guitar rồi lại Dương Cầm, em có nhiều tài năng khiến tôi phải mê muội quá rồi đó, tôi quyết định em sẽ là vợ tôi “
Suy nghĩ đâm chiêu, nhìn Hồng Nhi không chớp mắt thì 1 cánh tay từ phía sau đụng đến.
_ Anh Khang! Anh bị làm sao vậy? – Mạc Lâm Như tỏ vẻ không vui khi anh không chú ý đến cô lại còn quay hết người qua để nhìn cô gái mặc đầm trắng đang ngồi chơi dương cầm mãi mê hát kia.
_ À! cứ ăn đi – Giật mình lại, quay ngược lại cô, giọng có chút vui sướng nói khá là nhỏ nhẹ.
_ À! hi hi – Anh trước giờ toàn sổ sàn phủ phàng vs cô nhưng sao bổng chóc lại trở nên dịu dàng như vậy, lòng cô cũng tự nhiên vui mừng nhưng lại nhìn cô gái nhỏ kia mà ganh ghét.
_ Xin lỗi tiểu thư! Tôi đi vệ sinh – Anh bỏ nĩa xuống, đứng dậy, lịch sự nói, sau đó đi về hướng cô gái đáng yêu anh tìm kiếm đang ngồi chơi đàn không hề để ý đến anh.
Mãi lo nhìn cô gái đi anh đụng phải cái bàn… làm đau cả chân, mọi người cũng nhìn về phía anh đang nhảy 1 giò vì đau…. cũng là tiếng động khá mạnh làm cho Hồng Nhi chợt dừng bản nhạc đang cao hứng kia, nghiêng đầu sang nhìn thất 1 chàng trai đứng 1 giò co lên có vẻ đau, bộ dạng rất buồn cười, nên cô chợt cười nhẹ đưa hàm răng đều, trắng nõn ra, đúng lúc Viên Phúc Khang quay qua thấy cô đang cười 1 nụ cười rất tươi. Lúc này anh mới thật sự chứng nhận rằng trai tim anh đã bị cô cướp mất và anh phải có cô bằng mọi giá.
Làm trò hề được mấy giây, anh bớt đau, lấy lại phong độ quay người đi khá ngượng nghiệu đi thẳng ra ngoài hướng về WC trong lòng cũng không khỏi vui mừng vì cũng nhờ vậy anh mới thấy rõ mặt cô còn được thấy cô cười nữa chứ, đúng là ông trời đem đến may mắn cho anh ngày hôm nay.
Ngoài bàn tiệc mọi người quay lại đề tài mình đang nói, chỉ có 1 mình Mạc Lâm Như hết sức tức giận khi vừa thấy cảnh tượng cực kì chói tai gai mắt. cô xiết chặc chiếc nĩa và muỗng đang cầm, cắn răng tỏ vẻ rất tức giận. Cùng lúc đánh xong bản nhạc là cũng là lúc thay người thay ca…. Tiểu Hồng Nhi đứng dậy chào quan khách rồi đi vào bên trong không hề suy nghĩ.
Từ WC quay lại trong đầu anh còn nghĩ sẽ quay lại, đổi vị trí ngồi để được ngắm nhìn cô hát, nào ngờ vừa bước vô phòng ăn, nhìn lênh Dương Cầm thì là 1 người con gái khác đang ngồi dánh bản giao hưởng số 5, Lúc này vẻ mặt anh mới thật sự tối sầm lại… cơ hội lần 2 lại biến mất. Chậm rãi bước đến bàn, sát khí cũng từ đó tỏa ra, mọi người xung quoanh chợt đông lại như băng, không ai dám thở dưới luồng khí độc này. Mạc Lâm Như cũng là trường hợp không ngoại lệ, thấy anh trước đó rất vui vẻ nhưng sau khi đi WC xong ra sắc mặt lại trở nên kì lạ như vậy khiến cô không khỏi hoảng sợ.
Ngồi xuống ghế, không nói, không nhìn, chỉ nhìn vào bản vẻ chiếc vòng đeo tay kia. anh lạnh lùng nói
– 2 ngày nữa! Tôi muốn chiếc vòng này nằm ở trên bàn làm việc của tôi. – nói xong anh đưa mắt lên hình thấy bóng đầm trắng đang ôm cây ghi ta bự hơn người chạy bên ngoài cửa sổ. lúc này anh vừa nói xong liền đứng đây nhìn Mạc Lâm Như nói – ” Cảm ơn vì buổi tối, 2 ngày sau chiếc vòng này đặc trên bàn tôi thì hợp đồng của Mạc Thị và Viên Thanh chính thức kí kết “
Nói xong anh không cần biết Lâm Như trả lời thế nào, đi thẳng ra cửa, bước đi khá nhanh, có vẻ khẩn trương đuổi theo cái gì đó. khiến cho Lâm Như càng thêm thức đến mặt đỏ như Phán Quang.
Chạy ra xe, anh nhìn quoanh, xe của cô đã đi mất hút, anh lại càng hụt hẫng hơn, anh quay lại bên trong đến bàn lễ tân hỏi về cô nhưng lễ tân nói cô chỉ là người thay thế cho nên thông tin về cô hầu như nhà hàng không biết rõ. Anh cười nhạt như cảm ơn rồi đi ra ngoài không hề chú ý rằng, cô lễ tân kia cũng đang say đấm anh không ngường, nhưng thật đáng thương cho cô là anh không hề có chút gì là nhớ mặt cô.
Reng Reng….
Tiếng Chuông điện thoại trong túi quần anh vang lên…. mở máy để vào tai nghe. Đầu dây bên kia nói gì đó, mày đẹp anh nhíu lại, nụ cười ấm áp tự nhiên hẻ lên. Không còn sát khí như lúc nãy, điều này chứng nhận rằng anh đã tìm ra cô, và thông tin quan trọng hơn nữa là 3 ngày nữa cô ấy sẽ quay trở về Việt Nam.
_ Được! tôi muốn chuyến máy bay đó chỉ có tôi và cô ấy – ra lệnh cho thuộc hạ, mua toàn bộ ghế mà máy bay cô sẽ bay và điều kinh khủng hơn nữa là đổi cô lên khoang hạng nhất với anh.
2 ngày sau. Tòa nhà 100 tầng Tập Đoàn Viên Thành
_ Giám Đốc! Tiểu thư Mạc gửi cho ngài – Thư ký Lâm nhanh nhẹ đưa vào cho anh
Chiếc hộp rất tin xảo. Rất đẹp, chiếc vòng rất tinh luyện. Anh nhếch miệng lên cười vẻ thỏa mãng quay sang nói với Thư ký Lâm.
_ Nói với giám đốc Mạc chiều nay 3h đến đây ký hợp đồng, còn nữa, bảo Hà Tri lên đây cho tôi. – Giọng lạnh lẽo nhưng cũng không phải là sát khi như những ngày trước.
Hà Tri. bạn thuở nhỏ của Phúc Khang, nay là giám đốc điều hành kỹ thuật của công ty anh, rất giỏi về mật mã lấp ráp. anh nhờ Hà Tri mục đích quá rõ.
_ Chuyện gì mà Chủ Tịch Viên phải gọi Hà Tri này đến đây…. – Giọng nói nhẹ nhàng, vững mạnh không sợ trờ long đất lỡ cất tiếng trước cửa phòng của Viên Phúc Khang.
_ Tôi muốn chiều nay. Chiếc vòng này sẽ có 1 con chíp định vị và nghe thính – cặp mắt màu hổ phách nhíu lại mâm mê chiếc vòng trong tay và nói với Hà Tri.
_ Gắp chíp? Nghe Thính? Viên Thiếu Gia! từ khi nào anh lại có sở thích nghe trộm như vậy! – Giọng nói có chút đùa cợt.
_ Không cần cậu bận tâm, làm ngay cho tôi, còn nữa, bảo các giám đốc, trưởng phòng ban ngành. 10p nữa hợp khẩn cấp cho tôi – không cần biết Hà Tri nói ghì, anh liền mãy may ra lệnh.
Trong cuộc hợp, anh giao quyền hợp đồng cho Thư Ký Lâm, quyền giám sát cho Hạ Tri, quyền xuất nhập cho Ngô Nhàn. sau khi anh giao phó tất cả. câu cuối cùng trước khi rời đi của anh là
_ Tôi đi công tác 3 tháng, tập đoàn này, Viên Phúc Khang tôi tin tưởng giao cho mọi người, Viên Thành xưa nay chưa hề đối đãi tệ hại với ai, nên rất mong mọi người hợp tác vui vẻ, ai có ý Rừng Chết sẽ chờ.
Rừng Chết: Khu rừng dành cho các ám vệ, vệ sĩ của Ẩn Ban tu luyện võ thuật, những công nhân viên chức đây chỉ cần thấy cánh cổng thôi đã tè ra quần rồi.
_ Được rồi giải tán – Không đợi người hồi âm, Viên Phúc Khang đưa tay vào túi quần, bước đi ra khỏi phòng trong trạng thái cực kì vui
Trang thái của anh làm cho mọi người trong phòng có vẻ hoảng sợ. Nuốt nước miếng khi anh ra khỏi phòng, chợt bừng tỉnh khi thấy sự thay đổi quái dị của anh.
Sau khi bàn giao tất cả, gặp Mạc Thị kí hợp đồng, thu sếp khách sạn Shaton của Việt Nam lưu trú 3 tháng, mọi việc đâu vào đó, chỉ đợi ngày mai. Trên tay cầm chiếc vòng đã được Hạ Tri làm theo yêu cầu anh khẽ cười thành tiếng
_ Hàn Hồng Nhi! Em là của anh. – Giọng nói độc chiếm nhưng lại rất yêu thương.
9h am. Sân bay Quốc Tế.
_ Hồng Nhi! Cô cảm ơn con đã giúp đở cô, hãy gửi lời hỏi thăm của cô đến ba mẹ con nhé, à mà nè, cái này là mức đo bà nội làm, củ cải khô do cô Thúy làm, xì dầu do chú Nguy làm…pla pla… – Nói luyên thuyên. Cô Nguyệt gửi đồ của bà con dòng họ tặng cho ba mẹ của Hồng Nhi.
Chật vật với đống đồ tặng nhiều hơn quần áo của mình, cái này không khỏi bị phạt vì đem quá số kg rồi đây huhu…. Nghĩ đến mà Hồng Nhi khổ tâm.
_9h15 máy bay đi Việt Nam cất cánh xin mời quý vị nhanh chống lên máy bay. – Tổng đài viên của sân bay bắt loa kêu gọi mọi người khẩn trương.
_ Á! tới giờ rồi, con đi đây, Cô Nguyệt nhớ giữ sức khỏe, về đến nhà con sẽ liên lạc – Nghe xong bảng tin, Hồng Nhi vội vội vàng vàng nhanh như điện nói như sáo xong chạy thẳng vào phòng xét xé
_ Á! cái con bé này…. haizzz – Cô Nguyệt thở dài vì hành động ngây ngộ của con bé, lắc đầu cười nhẹ rồi quay lưng đi về.
_ Chào Hàn tiểu thư! mời tiểu thư lên máy bay… – Giọng nói nhỏ nhẹ êm tai của tiếp viên
_ À! dạ dạ hihi – Hàn Hồng Nhi ngây ngốc cười cười có chút ngựng với nữ tiếp viên này.
Đi tìm hàng ghế của mình, đi từ cuối máy bay lên đầu máy bay không thấy 1 bóng người, Hàn Hồng Nhi có chút thắc mắc “không phải mình lên nhầm máy bay đó chứ “, thế là cô đi ngược về đuôi máy bay gặp lại chị tiếp viên hồi nãy thắc mắc
_ À! Chị ơi, sao máy bay này không có người, vả lại số ghế của em cũng không thấy? – sự thắc mắc tò mò của cô rất đáng yêu
_ Dạ! Quý khách đợi tí, tôi sẽ dẫn quý khách đến vị trí của mình. – cô tiếp viên kia mỉm cười nhân hậu sau đó dẫn Hần Hồng Nhi đi đến chỗ ngồi của cô
Qua 1 lớp màng đi vòng trong 1 khoan lớn, Hàn Hồng Nhi không khỏi chầm trồ vì vẻ đẹp của khoang hạng sang này. cô còn tự nghĩ ” Wow ba thật hào phóng, mua khoang hạng sang cho mình luôn chứ “. vừa nói xong, thấy tiếp viên đứng ở 1 ví trí nhất định, chính xác là vị trí của cô rồi, cô vui vẻ chạy lại, cảm ơn ríu rít rồi ngồi xuống, với sự tự nhiên con nít của cô đâu có biết 1 chàng thanh niên đã ngồi kế bên, mặt 1 áo thun trắng cổ viền xanh lá đơn giản, 1 quần short như đi dạo mát, đồng hồ hàng hiệu, đôi giầy Vans, đang trong tư thế ngủ, sách úp vào mặt.
Sau khi định hình được chỗ ngồi cô mới quay qua ” Á ” lên 1 tiếng, bàn tay của người thanh niên đó bổng nhiên kéo quyển sách xuống nhìn qua Hàn Hồng Nhi nở 1 nụ cười mê người nhẹ giọng nói.
_ Chào em! Anh là Viên Phúc Khang! rất vui là bạn đồng hành cùng chuyến bay này với em.