_ Hồng Nhi! Sau khi ăn xong, con dẫn Phúc Khang đi tham quan Sài Gòn ta con nhé. – Ngồi trên bàn ăn sáng, mẹ của cô quay sang nói khi cô đang trong trạng thái chuẩn bị bỏ miếng trừng vào miệng.
_ Á! à à…. hôm nay con có 1 show, nhưng không sao hihi – bất ngờ vì câu nói của mẹ, cô trong trạng thái 5s cứng đơ nhưng chuyển đổi nhanh chống, cô đồng ý hoàn toàn.
_ Bảo bối! ăn ngon không? – Nguyên Thành cha cô từ ngoài vườn bước vô, thấy cô đang ăn liền hỏi.
_ Đồ của mẹ nấu chắc chắn phải ngon rồi, ba mau lại đây ăn đi, anh Khang anh cũng mau lại ăn đi – cô ngẫn mặt lên cười nhìn ba rồi quay sang nhìn anh nói.
Trong bữa ăn, chỉ có cô và mẹ rôm rã nói chuyện với nhau, còn anh và ba cô thì cứ im lặng, phần ai náy ăn không phản ứng gì
_ Ba ba, chút ăn xong, ba cho phép con đưa anh Khang đi tham quan Thành phố mình nha ba.? – Thấy ba có vẻ im lặng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đành nói trước, cũng để xoa dịu sự căng thẳng đang vay trùm lấy ba cô, và sát khí lạnh của Phúc Khang.
_ Uhm! Được, 2 đứa đi vui vẻ. – đang trong trạng thái u tối vì suy nghĩ, nghe tiếng Hàn Nhi ông liền giật mình, ngẫn đầu lên, nhìn thấy nụ cười đáng yêu của con gái, ông nhẹ hẵn đi nổi lo trong người, mỉm cười trả lời cô.
_ Yup! anh Khang, vậy chút nữa em sẽ dẫn anh đi tham quan nhé – được sự đồng tình của ba, thiên sứ nhỏ quay sang người đàn ông kia hỏi.
_ Anh rất vinh hạnh – nhìn cô vui vẻ như vậy anh cũng rất hào hứng được đi chơi cùng cô.
8h a.m. Sau khi no nê với bữa sáng mẹ làm, cô cùng anh đi ra ngoài, vẫn không quên hun chào ” Ba ba ba ” cái cách chào cực kì đáng yêu của cô.
anh ra xe, mở cửa xe để cô vào, nhưng khi quay sang thì lại thấy cô đang đội mũ bảo hiểm, anh tròn to mắt nhìn cô.
_ Em làm gì vậy? – Ngớ người hỏi cô.
_ Thì chỡ anh đi tham quan!- Thản nhiên trả lời anh
_ Sao lại đổi cái đó? – Anh hỏi tới.
_ À! đi tham quan thì phải đi bằng xe gắn máy, chứ anh ngồi trong chiếc xe đó thì thấy được cái gì mà tham quan! – cô phủi tay về phía chiếc xe thể thao đời mới của anh, rồi quay sang dắt chiếc Air back thần thánh của cô ra, đi tới chỗ anh đưa cho anh cái nón bảo hiểm, cười thật tươi.
_ Mà! mà! anh không biết chạy xe này!- anh nhìn cô, nhìn nón bảo hiểm, nhìn xe, rồi lại nhìn cô trả lời 1 cách đầy bi thương.
_ Ai bảo anh chỡ! Em đã là hướng dẫn viên du lịch của anh rồi thì em mới là người chỡ chứ, đừng coi thường, em chạy xe là số 1 nha. – cô biết anh không biết chạy, liền nói và làm cho mình thật danh giá.
_ Em…. em chỡ hơ…..? – vẻ mặt anh càng biến sắc hơn khi nghe câu trả lời chắc như đinh đống cột của cô.
_ Chứ sao, lên xe đi – không đợi anh trả lời, cô đã chụp mũ lên đầu anh, sau đó kéo anh ngồi lên xe rồ máy chạy đi ra khỏi nhà.
Do không kịp phản ứng, lại bị cô kéo lên xe, rồ ga đi khi còn chưa kịp chuẩn bị, suốt 25 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh đi xe gắng máy. nên anh không hề quen với việc này liền bật ra ngoai sau, la lên 1 tiếng, có phần khá là mất hình tượng.
_ Ôm vào hahaha – cô thấy anh như không thể ngồi vững nên đã quay sang nói với anh.
_ Em… em có thể đi từ từ không? – Hơi hoảng hốt anh liền nói.
_ hahaha! được thôi – thấy anh có vẻ hoảng hốt cô quay sang cười chế nhạo rồi sau đó giảm tốc độ xuống.
Anh thấy cô có phần giảm xuống liền kẽ cười trong đầu khá đắt ý về loại đa tính cách này của cô, cực kì hài lòng.
Cô chạy, anh ngồi sau lưng cả 2 cùng thưởng thức không khí trong lành vào buổi sáng của Thành Phố bận rộn này. 15p sau, cả 2 đã đi vào trung tâm thành phố, cô chạy từ từ, chỉ anh những nơi nổi tiếng của thành phố yêu của cô, dù những thành phố của không xinh đẹp, và phồng vinh như thành phố của anh, nhưng cô lại rất tự hào vì những thành tựu mà thánh phố cô đã có. Luyên thuyên chỉ dẫn, giải thích cho anh nghe, cái đó xây như thế nào, năm nào, nó đã được cái gì, muốn vô đó phải làm sao, Nói không ngừng. đến khi cô dẫn anh đến Đầm Sen, sau khi cô gửi xe và cùng anh mua vé vào bên trong. cô lại tiếp tục luyên thuyên 1 mình, còn anh thì cứ nhìn cô nói, đôi môi đẹp đỏ mộng của cô cứ phải nhảy lên nhảy xuống theo từng lời kể của cô,, đối với anh nó còn đẹp hơn cả phong cảnh thiên nhiên.
_ Anh biết không! nơi đây là khung vui chơi bự nhất thành phố tôi đó, dù so với Disnep của nơi anh nhưng tôi mỗi khi buồn đều đến đây, để thư giản đó. anh xem, hồ sen nở rất đẹp, lại có vòng xoay cao nữa đó, tôi rất thích lên đó. anh biết không trước đây có cặp nam nữ lên đó, đúng vào vòng xoay đỉnh đầu hôn nhau 1 nụ hôn nòng cháy, về sau họ sống với nhau cực kì hạnh phúc đó! – Cô vừa kể, lại vừa đưa tay lên, chấp 2 tay lại đôi mắt mơ màng kể về những câu truyện truyền thuyết mà của cô.
_ Vậy! Em đã hôn với ai chưa? – Anh nghe cô kể, trong mắt hiếp lại, hỏi cô.
_ Vẫn chưa! – Cô đang mơ mộng, khi nghe anh hỏi, cô liền trả lời, cuối đầu xuống có vẻ xấu hổ.
_ Sao vậy?! – trong lòng vẫn vui mừng nhưng vẫn giả nai hỏi tới.
_Thì chưa có người yêu nên chưa làm điều đó chứ sao! – Cô nói nhỏ thật nhỏ, nhưng anh có thể nghe được.
_ Vậy giờ đã có chưa? – Anh rất vui khi nghe cô trả lời, nhưng lại tiếp tục muốn nghe câu trả lời của cô.
_ Có rồi! Nhưng không biết người ta thế nào! – Cô nghe anh hỏi, liền nói lại, mắt liết sang nhìn anh để xem phản ứng.
_ Vậy à! Vậy anh có biết người đó không? – Nghe cô bảo rằng đã có, anh có phần tò mò, hơi lo lắng.
_ À! Biết, anh biết rất rõ người đó! – Cô úp úp mở mở để trả lời anh
_ Nhật Hiên?! – người anh biết từ khi đến đây chỉ có Nhật Hiên mà thôi. Nên anh có phần nhăn mặt sợ câu trả lời của cô.
_ Nhật Hiên! Không phải, đối với em anh ấy như 1 người anh trai thôi. – cô liền chối bỏ vì người cô yêu thật sự là anh.
_ Vậy à! vậy đó là ai? – nghe cô trả lời không phải Nhật Hiên, anh thiếu điều muốn nhảy lên vì vui mừng nhưng cũng hên kềm chế được chỉ kẻ nhếch môi cười, ánh mắt vui hơn mức bình thường.
_ À! Kem, Kem kìa… kem ngon lắm – đang nói về chuyện tình yêu nhưng cô lại đánh trống lãng khi thấy món kem yêu thích của mình. chỉ cho anh thấy, rồi kéo anh chạy thật nhanh đến chỗ bán kem.
Không cần biết anh thế nào, cô cứ nắm lấy ta anh chạy lại chỗ bán kem, kêu 2 cây kem Vani mát lạnh.
_ Em ăn đi! Anh không thích ăn đồ lạnh. – anh là người vốn rất lạnh lùng, đồ ngọt các món ngọt liền không phải khẩu vị của anh.
_ Ái! Không ăn kem ở đây, là uổn cả đời nhé! Ăn đi, ăn đi – Cô nghe anh nói liền không cần suy nghĩ, ép buộc anh cầm cây kem.
_ Được được! Anh ăn. – miễn cưởng tới mệt mỏi.
Anh vất vả đưa cây kem lên miệng mình, da gà bắt đầu nổi lên vì không hề thích những thứ như vậy, nhưng khi đưa cây kem vào miệng rồi, thì đôi mắt anh trừng lên với vẻ ngạt nhiên vô cùng, thật sự rất ngon, ngon đến khó tả. Anh ăn thật nhanh thưởng thức cây kem như 1 đứa trẻ nhỏ. Thoáng chốc anh đã ăn hơn 10 cây kem trong vòng 30p, cô cảm thấy nể phục anh rồi đó.
_ Wow! Em ăn đến cây thứ 6 rồi, ăn đã ê hết rồi, anh ăn tới cây thứ 10 rồi, vẫn còn muốn ăn nữa hả. – mắt to long lanh nhìn anh sau lớp kính ngụy trang
_ À! hihi – không trả lời cô có vẻ khá xấu hổ, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Sau khi thưởng thưc chầu kem êm mát khi trời sắp gần trưa. thì cô và anh cùng tham gia các trò chơi, cảm giác mạnh đến nhẹ nhàng, anh lần đầu tiên chơ hết mình như vậy, cảm giác thực sự rất sản khoái khi không phải nghỉ ngợi và đặc biệt hơn nữa là được chơi cùng cô. Mãi mê chơi bời trời cũng đã 1h trưa, bụng cô và anh cũng đã đối meo, 2 người cùng ngồi trước quán hàng ăn trong công viên, ăn những món bình dân. Anh cũng là lần đầu tiên ăn những thứ như vậy, nên có phần khá lo sợ, khá lạ lẫm hơn là những mon đắt tiền trong nhà hàng mà anh thường ăn.
Reng reng reng reng, đang cùng ăn cùng trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của cô reng lên, cô cười với anh, rồi lấy điện thoại ra nghe.
_ Yup! yup. 1 tiếng nữa. ok ok – cô trước đó như 1 thiên thần nhưng khi thấy điện thoại thì cô liền trả lời 1 cách lạnh đến khó tưởng.
Anh bên này đang thưởng thức món ăn lạ miệng như vậy, nghe cô nói chuyện anh liền ngẫn đầu lên nhìn cô, và thấy được rằng, trong cô có 1 thứ gì đó rất gióng anh. và anh cũng không ngờ rằng 1 thiên thần lại có thể trở nên lạnh vì công việc như vậy, xem ra anh nên học hỏi cô khá nhiều.
_ Anh ăn xong chưa? – Sau khi nghe điện thoại xong quay sang anh, cô hỏi.
_ Anh ăn xong rồi! -cùng lúc anh vừa bỏ đủa xuống.
_ Ok vậy chúng ta chơi nhà băng nữa là xong, chiều nay em còn có show, nếu anh có việc bận em sẽ chỡ anh về Khách sạn – cô nói 1 lèo.
_ Không! Anh rất rãnh, anh có thể đi xem em làm. – không để mất cơ hội, bên cô càng lâu càng tốt.
_ Ok vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi – cô nghe anh nói, liền không nói gì nữa, đứng dậy chuẩn bị tư thế để đi.
_ Hồng Nhi! anh có thể hỏi em 1 việc được không? – anh vừa đi, 2 tay chấp sau lưng, hỏi cô
_ Oh anh hỏi đi! – cô không mãy may suy nghĩ.
_ Vì sao em lại thích nhiếp ảnh – Đây có lẽ là câu nói anh muốn hỏi cô từ ngày hôm qua đến giờ.
_ À! em đến với nhiếp ảnh là 1 sự tình cờ không nhất định, khi em lớp 8, ba thường dẫn em đi các buổi hội thảo, ở đó em gặp rất nhiều anh chị, trong đó có 1 anh đang là 1 nhiếp ảnh gia, khi nghe anh ấy nói về nhiếp ảnh, em cảm thấy khá là hứng thú với câu chuyện, lần thứ 2 gặp lại anh là ở 1 quán cafe lúc đó anh đang chụp hình cho 1 khahc1 hàng, em liền chào hỏi, quan sát, anh hỏi em có muốn chụp thử hay không và đưa máy cho em, sau tiếng tách, em cảm thấy yêu máy ảnh hơn bao giờ hết, nên em đã tự học, tìm hiểu và từ từ đi lên theo và đến nay đã được 3 năm rồi. hihi – cô kể cho anh nghe về hành trình đi đến nghề nghiệp của cô.
_ Vậy Nhiếp ảnh là nghề chính của em? – Anh khi nghe cô kể, rất là kháng phục, cũng thầm vui vì cô gái anh yêu là 1 người khá là nghị lực chứ không phải chân yếu tay mềm như những vị thiên kim tiểu thư khác, chắc cũng vì thế mà anh đã đem hết trái tim mình cho cô.
_ Đúng vậy! Nếu nói nhiếp ảnh là nghề chính cũng đúng! – cô nghe anh hỏi liền trả lời.
_ Vậy nghề phục của em là gì? – anh tiếp tục câu chuyện.
_ Nghề phục hả, là Học Sinh hihihi – cô suy nghĩ nhẹ nhàng rồi trả lời anh 1 cách ngây thơ nhất có thể.
_ Cô ơi cho con 2 vé người lớn – nói với anh xong cô chạy đến phòng bán vé mua 2 tấm vé để vào thế giới băng đăng.
_ Anh ơi có thể chụp với em 1 tấm không? – 1 bạn nữ khách tham quan chạy đến bên anh tay cầm 1 chiếc điện thoại, ngẫn lên nhìn anh vì anh quá cao so với cô,
Anh không trả lời quay sang nhìn cô, vì anh không hiểu cô gái kia đang nói gì. Cô sau khi đi mua vé quay lại thì thấy cô gái kia đang nhìn anh với ánh mắt đầy hâm mộ. Cô có đôi chút hiểu vấn đề khi nhìn xuống tay cô gái có cầm theo 1 chiếc điện thoại liền đi lại.
_ À có chuyện gì vậy? – Cô nhìn cô bạn gái hỏi.
_ Mình muốn chụp hình với anh đẹp trai này, có được hay không? – Cô gái nhìn Hồng Nhi có vẻ cầu khẩn.
_ À hihi đợi tí để mình hỏi ý kiến anh ấy! – An ủi cô gái cũng chạc tuổi mình đang thổ lộ mong muốn.
_ Anh Khang! Cô gái ấy muốn được chụp hình cùng anh. – Cô chuyển sang tiếng nói của anh để nói giải thích với anh.
_ Anh không thích – khi nghe được có người chụp chung anh liền thay đổi sắt mặt, sát khí lạnh như băng.
_ Oh! Anh không thích chụp hình hả, vậy thôi để em nói với bạn ấy – mặc dù nói là hỏi cho bạn nữ kia nhưng cũng là muốn gợi ý muốn chụp với anh 1 tấm hình để sau này anh đi thì cô còn có hình làm lưu niệm.
_ Xin lỗi bạn! Anh ấy không được khỏe nên không muốn chụp hình. – nở 1 nụ cười khá tươi, quay sang nói với cô gái ấy. dù biết rằng làm cô ấy thất vọng nhưng anh không đồng ý thì cô không còn cách nào.
_ À được! xin lỗi đã làm phiền – cô gái thật sự thất vọng, nhưng cũng không biết làm gì nên đành rút lui.
_ Chúng ta đi thôi! – thấy cô gái quay lưng đi rồi anh liền nắm tay cô dẫn cô vào trong phòng băng.
Sau khi lấy áo khoát chống lạnh, cô cùng anh liền đi vào bên trong, mở cửa ra những tản băng được điêu khắc rất đẹp, rất công phu khá là lộng lãy, làm cô quên đi những tình cảnh hồi nãy mà hòa nhập vào những tản băng bự được điêu khắc kia….Chạy hết chỗ này, chạy đến chỗ khác, ánh mắt của cô lộ rõ ra vẻ thích thú. Anh cứ đi theo sau cô, nhìn vẻ mặt con nít của cô hiện rõ thế khiến lòng anh cũng được vui lay.
Biết rằng anh không thích chụp hình, cho nên cô lấy máy điện thoại ra tự chụp 1 mình với những tản băng đẹp kia. Cô không hề để ý đến anh, cứ chạy hết chỗ này chụp, rồi chạy đến chỗ kia chụp. Do người ở sứ nhiệt đới, không khí lạnh lại không có tuyết mùa đông nên vào khoảng 10p là cô đã đắt đầu cảm thấy lạnh cóng rồi, thở ra khói, dù khá lạnh nhưng cô vẫn ráng chụp lại những tản băng đẹp kia.
Đang để máy lên chuẩn bị chụp, tay bịch miệng lại vì hơi lạnh, từ phía sau cô, anh đã choàng cô vào áo của anh, ôm trọn cô vào lòng trong lòng ngực anh, áp mặt vào má của cô, thì cô nhấn nút chụp, thế là có 1 tấm hình của cô và anh, với cử chỉ khá là tình tứ, anh mở áo khoát ra, ôm cô vào lòng áo khoát, 2 tay ôm lấy người côn, mặt sát gò má của cô. khi để điện thoại xuống cô liền mở lên cô, do lạnh má đã hồng, nhìn bức hình nó đã chuyển sang đỏ chứ không còn hồng bình thường nữa, cô vốn định quay sang mắng anh 1 cái nhưng khi đầu cô quay sang không để ý anh đang ôm cô mặt nhìn vào má cô, quay sang miệng của cô chạm môi anh, 5s bất động với trạng thái nụ hôn bất ngờ do cô chủ động, cặp mắt to long lanh càng to hơn. Anh lại càng như biết rõ sẽ có tình huống nay nên đã để yên, xem cô phản ứng thế nào.
_ Em.. Em…. em…. em xin lỗi! Em không cố ý…. – sau 5s bất động, cô liền dời ra lấp bấp, càng xấu hô hơn với hành động mất tự chủ của mình.
_ ” Chụt “…. thế là hòa – Thấy cô rút đôi môi mật ngọt ra, anh có phần khá hụt hẫng, liền đáp lại bằng 1 nụ hôn khá êm dịu mềm mại, cưng chìu, nói với cô 1 câu trêu ghẹo
_ Ờ,,,, hhihi… chúng ta đi thôi, sắp đến giờ show rồi – nghe cô nói nụ hôn thứ 2 anh tự chủ động hôn cô là để hòa. phần nào giảm bớt lo lắng vì hành động chủ động bất thường của mình.
_ Được! Chúng ta ra khỏi đây, em đã đóng băng rồi đây nè – Anh thấy cô khá ngượng ngùng về hành động vừa rồi, liền cười nhẹ, sau đó nắm tay cô dẫn cô ra ngoài phòng chờ để cô điều hòa thân nhiệt của mình.