Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 11: Thư ký riêng mới!



Trong bữa ăn! Chỉ có 3 người rôm rả nói chuyện vui vẻ, chỉ có Viên Hồng Nghi lặng lẽ như người vô hình ngồi ăn cho hết phần cơm của mình, sau đó đi lên lầu cũng chẳng ai thèm nói tới. Mấy ai hiểu được tâm trạng của cô lúc này! 8 tuổi đã phải xa cha mẹ để đến ở với ông bà nội, tự lựa, tự học, tự vui rồi tự buồn, cô phải cam chịu điều này trong suốt 14 năm. Niềm hy vọng sống trong cô là anh, cô mong ước mình được 24 tuổi để nhanh kết hôn với anh, có như thế những tháng ngày cô độc của cô sẽ không còn nữa. Nhưng vì sao ông trời đã cướp đi ba mẹ cô, cướp đi mái ấm gia đình của cô và giờ đây lại cướp đi anh, nguồn hy vọng sống cuối cùng của cô. Đi thẳng vào phòng, cô không thể làm gì, lao lên giường khóc tuổi thân, không 1 ai hiểu cho cô. Cô thật sự rất cô đơn.

Cốc cốc cốc, tiến gõ cửa rất tôn kính.

_ Chị 2! Em vào được không? – Hồng Nhi sau khi ăn xong mới chợt nhớ không thấy chị mình đâu nên đã để cho 2 ba con kia ở dưới, cô 1 mình đem đĩa trái cây lên để cùng chị hàn thuyên.

_ Đợi chị tí! – giật mình vì tiếng gõ cửa, biết đó là Hồng Nhi, Hồng Nghi không thể nào tỏ ra yếu đuối trước cô em mình được nên vội lau nước mắt rửa mặt, sau đó đi ra ngoài mở cửa cho em mình vào.

_ Chị! Ăn trái cây! – Cánh cửa được mở ra, Hồng Nhi với nụ cười sáng rạng nhìn chị mình, đưa đĩa trái cây lên cười nói vui vẻ.

Sau đó 2 chị em cùng ăn trái cây, cùng hàn thuyên, em gái kể về ba mẹ, cuộc sống của cô trong suốt 16 năm qua, kể về Nhật Hiên, kể về khu vườn, còn chị gái thì kể về ông bà, cô chú, việc học, và thành tích của cô, và cũng nói rất nhớ ba mẹ nhưng không thể về. Hàn thuyên đến tận đêm, 2 chị em nói chuyện với nhau đến khi cả 2 ngủ lúc nào không hay. Đến 11h, cánh cửa phòng của Hồng Nghi mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dũng mãnh thanh cao bước vào, đi đến bên giường 2 người con gái xinh đẹp kia đang ngủ, cánh tay lực lưỡng ôm lấy người Hồng Nhi, sau đó bế cô quay lưng đi ra khỏi phòng, Hồng Nghi khi nghe tiếng mở cửa đã tỉnh nhưng không mở mắt, cô biết đó là anh, anh đến để bế Hồng Nhi về ngủ cùng mình, cánh cửa phòng Hồng Nghi vừa đống, 2 hàng nước mắt cô rơi không thể dứt, tay cô siết chặc hình nắm đấm, rất tực giận, rất buồn, rất hận, rất uất ức.

Một ngày mới lại đến, ánh sáng ban mai lại chiếu vào căn phòng màu xanh dương đầy vẻ nam tính, chiếu lên giường, nơi có đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say, như thường lệ, Hồng Nhi luôn là người thức dậy trước, cô nhíu mày, chép chép miệng lười biếng, từ từ mở mắt ra, từ mờ đến rõ, hiện lên trước mắt cô là khuông mặt của mỹ nam đang nằm ôm cô ngủ rất thoải mái, cô chợt thoáng nghĩ, lúc tối qua cô cùng chị nói chuyện sau đó ngủ say, sao bây giờ lại ở phòng anh, rồi cô khẽ mỉm cười, vì cô đã biết, anh đã qua phòng của chị để bế cô về ngủ cùng, cô khẽ lấy tay vút lấy sống mũi của anh, trách yêu.

Anh chợt tỉnh giất vì hành động này, biết cô đã tỉnh, anh ôm siết cô hơn, lười biếng trả lời ” Còn sớm, ngủ thêm đi “. Nói xong anh đè đầu cô vào trong lòng ngực của mình sau đó ngủ tiếp. Quả thực chỉ mới 6h sáng, 8h30 anh mới đi làm, cô không muốn anh mệt nên đã ngoan ngoãn nằm tiếp để anh ôm, rồi ngủ thêm 1 lúc nữa.

8h cô lại chợt thức dậy, lúc này thấy đồng hồ cô mới giật mình, sau đó chợt xoay người ngồi dậy, hành động khá mạnh khiến anh cũng giật mình theo, mở mắt thấy bóng áo sơmi trắng đang chạy vào nhà tắm, anh lấy đồng hồ thì biết đã 8h rồi, nên cũng đã ngồi dậy, đi vào phòng tắm với cô, cùng đánh răng, cô đuổi anh đi ra để cô tắm, sau đó cô đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho anh như 1 thói quen, để anh 1 mình lại tắm rửa sau.

Khi xuống đến nơi, mọi thứ đã được chuẩn bị trước, Hồng Nghi đã dậy từ sớm, tự tay nấu bữa sáng cho cả nhà, Viên Phúc Hạo cũng đã ngồi ở đầu bàn tay cầm báo, tay mút trứng ăn, nghe thấy tiếng chạy xuống, ông ngước lên, thấy cô bé nhỏ đang chạy xuống, dáng vẻ thật buồn cười, không thể nhịn được ông liền cười lên 1 tiếng rồi chợt giật mình vì hành động này của mình, và rồi ông hiểu vì sao con trai ông lại thích Hồng Nhi, cô bé thật đơn giản, không đanh đá, không đua đồi, mộc mạc đến mức người ta muốn bắt nạc, xem ra dù khuông mặt và giống dáng giống nhau nhưng 2 chị em nhà này mỗi người 1 cá tính.

” Ba Ba Ba ” Nghi thức chào buổi sáng của cô khiến 2 người kia vẫn chưa quen cho lắm nhưng cũng đã đỡ hơn ngày hôm qua. Sau đó cô ngồi xuống cùng ăn, Viên Phúc Khang cũng từ trên lầu đi xuống, thấy cô vui vẻ, tâm tình anh cũng rất tốt. Khiến cho Viên lão gia khá bất ngờ vì rất lâu rồi không thấy nụ cười thoải mái này của con trai mình.

Bữa sáng đã dùng xong, 8h30, anh hôn chào cô sau đó sách cặp đi ra khỏi nhà, cũng là lúc Hồng Nghi cũng đi làm, giờ nhà chỉ còn có cô và Viên Phúc Hạo, ông không biết phải nói gì với cô bé nhỏ này, nên cũng đã để cô lại, đi lên thư phòng đọc sách. Hồng Nhi sau khi coi hết phim hoạt hình này đến phim hoạt hình kia, cảm thấy rất buồn chán, nên đã nãy ra 1 ý định, cô vội chạy lên thư phòng của ông, gõ cửa đi vào, thấy ông đang đọc sách, cô bước đến, ngồi quỳ kế bên chân ông, tỏ vẻ nũng nịu.

_ Viên lão gia! Ngài đang làm gì đó? – cô vừa nói, tay vừa để lên đuồi của ông bóp bóp.

_ Hửm! ta đang đọc sách. Con cảm thấy chán à? – ông thấy vẻ mặt nũng nịu của cô cũng đã đoán ra được 1 chút, cô chưa quen với việc suốt ngày trong nhà thế này.

_ Dạ! Chúng ta đi ra ngoài được không ạ? – cô biết ông đã hiểu ý mình, liền hớn hở.

_ Ùm! Đã lâu ta không ra ngoài, nay đi đổi không khí, thế con muốn đi đâu? – ông có vẻ rất thích cô gái này, không hiểu sao ông lại muốn yêu chiều cô thiên sứ nhỏ này hơn là chị của nó.

_ Con không biết! Thượng Hải rộng quá, ông biết chỗ nào, con đi chỗ đó – Rất là con nít, như 1 đứa con gái đang nũng nịu đồi quà với ba.

_ Được được! Vậy ta dẫn con đi tới trung tâm thương mại của Viên Thành nha, trưa có thể hẹn thằng quoắc con kia và chị con cùng ăn trưa – Ông cũng muốn đi tham quan xem tình hình làm ăn ở khu trung tâm thương mại ra sao, sẳn dịp như vậy không thể bỏ.

_ Dạ được! – nói xong, cô đứng dậy, chạy về phòng thay đồ. Lục hết gần 30 bộ đồ của mình, cô quyết định chọn hình ảnh củ. Áo thun trắng, quần Jeans, mắt kính tròn to, bính sam

Sau đó cô đi ra, Viên lão gia thấy hình dáng của cô, không khỏi ngạc nhiên, ” Cô gái này là ai? ” trong đầu chợt tự hỏi, nhưng khi thấy cô cười thì ông liền nhận ra, ông hơi nhíu mày nhìn cô ” Sao con lại ăn mặc như vậy? “

_ À À! ông nói đi khu mua sắm của nhà, nếu con mặt đồ sang trọng, các nhân viên sẽ đối sử với con khác, nhưng nếu con mặc như vậy, con sẽ biết được các nhân viên đó có thật tâm tiếp khác hay không, hay là phân biệt đối sử, cũng là để tham khảo tình hình luôn! – cô nói chuyện rất rành mạch, nói ra ý nghĩ vì sao cô lại mặc bình dân như vậy.

_ Ta hiểu! ý hay, ta cũng sẽ thay đồ giống con, hôm nay, cha con ta sẽ cùng nhau đi khảo sát thị trường nha! – Ông rất hài lòng khi nghe cô quan tâm đến cơ đồ của nhà mình, rất hài lòng nữa là đằng khác, ông liền xai quản gia đi theo cũng mặt đồ thật bình thường, ra lệnh cho các vệ sĩ cũng thay đồ bình thường, đứng ở 1 khoảng cách nhất định, những ám vệ cũng phải núp trong tối không được sơ hở.

30p rời khỏi nhà cuối cùng cô và ông cũng đến trung tâm mua sắm của Viên Thành. nó thật to với 100 tầng chưa kể 8 tầng nữa dưới hầm, 68 tầng trên cao là văn phòng nơi anh làm việc, 32 tầng dưới cộng với 8 tầng hầm nữa là 40 tầng để làm khu mua sắm, khách sạn, vui chơi giải trí, nhà hàng, hầu như cần gì có đó không thiếu thứ gì, thật là tiện lợi đó nha. Cô ngẫng hết đầu của mình lên nhìn tổng thể tòa nhà, trầm trồ khen ngợi, thật sự rất thích thú

Sau đó cô dìu ông đi vào, 2 người cứ lang thang hết cửa hàng này đến cửa hàng kia cũng để mua vài món và cũng để quan sát các nhân viên. Đến cửa hàng quần áo vest nam tầng thứ 11, 4 nhân viên trong cửa hàng đang chụm đầu nói chuyện, thấy bóng người đi vào, 4 cô liền nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng của 1 cô gái và 1 ông lão có vẻ bình dân đi vào. 4 nhân viên này mặt có vẻ khinh thường, họ là thương hiệu nổi tiếng chỉ có những tài phiệt mới mua nổi, 2 người này chắc là vô coi chơi, sờ mó đỡ thèm rồi đi ra thôi, nên cũng hầu như không muốn tiếp, được thì đuổi khéo vậy. Một cô gái nhân viên, dáng người mãnh mai, môi son đỏ ăn gian tạo độ dày bước lại vẻ mặt hơi hất lên khoanh tay trước ngực giọng dịu khinh thường đối phương ” Xin h…ỏ…i! 2 vị cần gì? ” giọng nói nhẹ, khéo dài, mắt liết lên nhìn xuống với bộ đồ của cô gái ngố kia cùng ông lão đang đứng tại chỗ treo áo vest.

_ À! dạ, không cần để ý, chúng tôi muốn lựa vài món, khi nào xong sẽ kêu cô. – Hồng Nhi thấy biểu hiện của cô nhân viên liền hiểu được, giả nai nhẹ nhàng đáp trả.

_ À vâng! đồ của chúng tôi là hàng thương hiệu, có gì sinh 2 vị lựa nhẹ tay, không nhăn đồ của chúng tôi – nữ nhân viên thật sự đã lộ nguyên hình với câu nói này.

Viên Phúc Hạo đang cầm trên tay cái áo vest loại 1 tính cũng hơn cả 50 ngàn tệ chứ, ông có vẻ khá ưng, đang tính nói với Hồng Nhi sẽ lấy bộ này cho ông, thì nghe được giọng nói chanh chua coi thường khách hàng của cô nhân viên, ông trên tay vẫn cầm áo, mắt nhìn cô nhân viên, trạng thái cô nhận viên lúc này, mắt không nhìn người, vẻ mặt rất khinh thường, quay sang chỗ khác, lấy tay vút vút những cái áo vest kia. Gân xanh ông đã nổi lên, ông muốn làm cô cô gái này 1 trận nhưng Hồng Nhi kịp thời ngăn lại, nhìn ông lắc đầu, ông vì hiểu ý nên đã để yên, sau đó, lấy cái áo vest trên tay để xuống vị trí cũ, gật đầu với cô quay lưng đi ra ngoài, ra đứng ngay cửa ông và cô quay lại nhìn cô nhân viên đó đang cầm cái áo lúc nãy ông cầm lấy chỗi lông gà phủi, thổi thổi như vừa bị dính dơ, đồng thời 3 nhân viên còn lại đứng trong quầy thu ngân, khoanh tay liết mắt khinh thường, to nhỏ nói chuyện hướng về phía ông và cô. Ông hừ lạnh 1 tiếng, sau khi đi ra ngoài, ông quay sang nhìn quản gia Trần, hiểu ý ông, Quản gia Trần lấy điện thoại ra, gọi điện cho phòng nhân sự, 15p sau cửa hàng đã đóng cửa và 4 cô nhân viên đó từ nay về sau ngoài việc đi bưng mì, rửa chén ra sẽ không còn có cơ hội nào bước vô trung tâm mua sắp hoặc bất kì nơi nào làm việc được.

Bên này Viên Phúc Khang đi đến công ty, lên văn phòng tầng 99 của mình, kiểm tra lại giấy tờ, thì 1 tiếng gõ cửa bước vào, đó là thư ký Lâm, anh đi vào dẫn theo 1 cô nhân viên khác đứng sau lưng, cung kính cuối chào rồi nói với anh.

_ Viên tổng! Đây là thư ký riêng mới của ngài! – Thư ký Lâm cung kính đưa tay phải sang ngang giới thiệu cô gái kia.

_ Chào Viên tổng, tôi từ nay là thư ký riêng của ngài! ngài cần gì cứ sai bảo – Cô cuối đầu sau đó cất giọng nói khá ngọt và nhỏ nhẹ.

Nghe giọng nói, anh liền ngước đầu lên, mắt trợn tròn lên nhìn cô, thì ra thư ký riêng của anh là Hàn Hồng Nghi. Anh khẽ nhếch môi cười ” Lão già đó đã đưa cô đến đây? ” Anh lạnh nhạt nói với cô.

_ Dạ vâng thưa Viên tổng! Tôi sẽ không làm anh thất vọng – cô không hề từ chối rằng chất vụ thư ký riêng này của cô là do 1 tay Viên lão gia sắp đặc, nhưng cô tự tin với năng lực của mình có thể làm việc cùng anh, cũng là có cơ hội để gần gũi anh hơn.

_ 2 sắp tài liệu đằng kia, số liệu sai, phần tiền có lỗi, 1 giờ sao tôi muốn có số liệu đúng nhất. – anh hất mặt sang chiếc bàn kính bên phải, sau đó cuối mặt xuống kí nốt tài liệu đang phê duyệt nói với cô.

_ Dạ! Thưa Viên Tổng – cô vâng lời, đi đến bên bàn 2 tay ôm 2 đống tài liệu cao kia đi ra khỏi phòng.

Sau khi Hồng Nghi ra khỏi phòng, anh đặc bút xuống, nhìn Thư ký Lâm ” Tôi cần 1 giáo viên dạy tiếng việt, 1 giáo viên dạy khẩu hình ” Sắp lịch cho tôi, 1 mỗi môn 2 ngày mổi ngày 2 tiếng “. Anh ra lệnh cho Thư ký Lâm, sau khi thư ký Lâm tuân lệch liền quay đi ra ngoài, anh bỏ bút xuống hoàn toàn, dựa lưng khá mệt mỏi vào ghế, mới đi có 2 tuần mà tài liệu đã chất thành núi, cộng với việc anh không hiểu tiếng Việt nên khi cô nói bằng tiếng Việt 1 mình và trường hợp như ở khu vu chơi Đầm Sen kia, anh không hiểu được nên quyết tâm học tiếng của cô, sau này còn có thể ứng phó được.

Nói đến đây anh mới móc từ trong túi áo ra, sợi lắc tay anh đã bắt Mạc Y Như làm 2 tuần trước và gắng chíp định vị để đeo cho cô nhưng vẫn chưa có cơ hội, anh liền nghĩ tối nay về nhất định phải đeo cho cô mới được. Vừa nhắm mắt suy nghĩ, điện thoại bàn cũng reo lên. Anh với tay nhấn nút giọng nói lạnh nhạt ” Chuyện gì “. Đầu đây bên kia là thư lý Lâm.

_ Viên tổng! Viên lão gia cùng tiểu thư đang ở dưới khu mua sắm, từ nãy đến giờ Viên lão gia đã đuổi hết gần 40 nhân viên bán hàng dưới đó rồi. – Giọng anh có vẻ rung khi nói điều này với Viên tổng.

Thật lợi hại, đi vòng vòng có 1 tiếng 30 phút thôi mà 2 cha con nhà đó đã đuổi của anh 40 nhân viên. Kì này muốn là mưa làm gió gì đây. Anh nghe xong liền đứng dậy, lấy chiếc áo khoát, không quên bỏ chiếc lắc vào túi, sẳn đây chút xuống sẽ đeo cho cô.

_ Cái áo này đẹp nè. Ba à! ba xem cái này có hợp với anh Khang không? – mới đây cách xưng hô của cô cùng ông đã đổi thành ba và con rồi.

_ Uhm! đẹp, hợp lắm. – ông gật đầu, ông rất thích những thứ sáng sủa, Viên Phúc Khang cũng vậy, chỉ cần màu tươi là cái gì cũng đẹp.

_ Cô! Gói cho tôi cái áo của cô gái kia đang cầm – Giọng nói đầy chanh chua, điệu đà, cường quyền chỉnh cô nhân viên kia lấy chiếc áo mà Hồng Nhi đang cầm muốn gói lại.

_ Xin lỗi quý khách! Áo này đã được mua, xin quý khách đưa cho tôi, quý khách có thể chọn cái áo khác được không ạ? – Cô nhân viên này rất lễ phép, và khá khó xử.

_ Sao được, tôi đã lựa chiếc áo này rồi, cũng đang chuẩn bị đi tính tiền. Chị bảo cô gái kia chọn cái khác đi – Hồng Nhi gắt giọng nói, không hài lòng với cái cách cướp cạn của cô gái son phấn đậm lèo kia.

_ Cô nói sao? Quê mùa như cô cũng vô đây mua à. Cái náo này, 1 năm lương của cô không biết mua được hay không nữa. ở tầng hầm đang khuyến mãi áo, cô xuống dưới mà mua – cô gái giọng nói chanh chua, khinh thường Hồng Nhi,

_ Tiểu thư đây là! – Hồng Nhi chợt nhớ cô gái lấp lánh trong quán cafe của cô Nguyệt làm, nhưng cố tình không nhận ra.

_ Hớ! cô không có tư cách để biết thân phận của tôi, à mà thôi, đã lỡ rồi thì tôi cũng nói luôn, Tôi là phu nhân của Viên tổng, chủ của trung tâm mua sắm Viên Thành đây – Cô tự tin hơn ai hết, tự cho mình là phu nhân của Viên Phúc Khang, còn nói lớn cho các nhân viên trong này biết.

_ Cái gì? – 1 câu nói đồng thanh của Viên lão gia và Hồng Nhi.

_ Sao? sợ rồi à. Khôn hồn thì đi khỏi đây đi, thứ bình dân dơ bẩn như các người cũng bài đặc vào đây mua hàng hiểu… hớ…. tính học giả làm sang à! Tôi thấy 2 người nên tự biết thân biết phận mình thì hơn. – Câu nói của cô ngày càng chanh chua.

_ Cô không xứng đáng làm dâu của nhà họ Viên – Giọng nói khàn khàn, chứa đầy sự tức giận của Viên lão gia thốt ra.

_ Ông là ai mà dám nói với tôi! nói cho ông biết, không sớm thì muôn, A Khang cũng sẽ qua hỏi cưới tôi. Ông là cái thá gì mà dám nói chứ.! – Liết nhìn Viên lão gia không bằng nữa con mắt.

_Người đâu! Sao lại để 2 kẽ ăn mày này vào đây? làm dơ bẩn hết chỗ đồ hiệu này rồi, không mau đuổi ra – nói xong câu cô quay lại quát to với đám nhân viên kia, ra lệnh.

_ Cô dám? – Hồng Nhi tức đến soi gan soi máu.

” Chác” tiếng bạt tay rất mạnh của Mạc Y Như đánh lên mặt của Hồng Hàn Nhi, khiến cho mặt thiên sứ của cô in đỏ vết 5 ngón tay và còn bị rỉ máu vì món tay cô khó nhọn, mắt tính văn ra, tóc đuôi sam của cô cũng bị tuột ra. nhưng cô không ngước mặt lên chỉ ngồi đó ôm mặt của mình vì quá đau.

_ Cô làm gì vậy hả? – tiếng gầm lớn của người đang ông nan sắt thái mỹ nam đã biến dạng, đứng ngoài cửa, nghe hết,thấy hết các cảnh tượng vừa rồi, bảo bối của anh vừa bị tát, 1 cái tát rất mạnh, ba của anh cũng vừa bị sĩ nhục.

_ Á! A Khang, em,,, à em hihi, em đang dạy dỗ 2 tên ăn mày không biết trên dưới, làm loạn ở đây! – nghe tiếng gầm lớn của Viên Phúc Khang, Mạc Y Như có vẻ hoảng, nhưng rồi, con rắn đã vội trường đến quấn lấy anh, giải thích hành động của mình, tỏ vẻ oan uổn.

_ Ăn mày? Vậy ý của Mạc tiểu thư đây nhà họ Viên chúng tôi là ăn mày à? – Anh hừ lạnh, sát khí hơn băng, gắt vọng nói.

_ Đâu! em nào nói anh, em nói 2 kẽ ăn mày không biết xấu hổ kia kìa, anh xem, quần áo quê mùa, nhìn thấy bẩn thiểu vô cùng – Cô nghe anh nói liền nhõng nhẽo, tỏ vẻ oan uổn gắp đôi

_ 2 kẽ ăn mày đó! hừ, Mạc tiểu thư, là người ở giới thượng lưu, tiệc linh đình thế nào cô cũng đều tham dự, giao tiếp rộng rãi, không lẽ cô không nhận ra ai với ai? – Anh lấy tay đẩy cô ra, xoay người nhìn cô, ánh mắt hình con dao nhìn cô.

_ Ý anh là sao? – Lúc này Mạc Y Như mặt không còn giọt máu.

_ Người đàn ông ăn mày kia là Viên Phúc Hạo, ba của Viên Phúc Khang tôi, người con gái ăn mày kia là Viên Hồng Nhi cũng là bảo bối của tôi, vậy hỏi cô nói họ là ăn mày vậy ra Viên Phúc Khang tôi cũng là ăn mày? – Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía người đàn ông đang ôm cô gái dỗ dành kia.Gầm nhẹ

_ Hả???? Hả????? ông ta???? Viên Phúc Hạo????? là là là là, ba của anh???? còn còn cô kia là bảo bối???? của của của anh???? – cô thật sự muốn tự trôn mình cho xong.

_ Chính xác! – Anh khẽ nhếch môi cười phung ra 2 chữ lạnh tanh.

_ Bác trai! cháu cháu có mắt như mù, cháu cháu thật đáng chết.thật đáng chết – nghe xong, cô liền quay lại, quỳ trước mặt Viên Phúc Hạo, liên tục cuối đầu miệng tự chửi bản thân.

_ Cô yên tâm, ngày mai tập đoàn Đá quý Mạc thị sẽ không còn trên đất nước này nữa, hãy đi về nói với ba mẹ cô chuẩn bị tin thần đi – Viên Phúc Hạo, tay phải để lên mặt của Hồng Nhi xoa xoa vết thương, cặp mắt lạnh như nhau nhìn cô.

_ Xin bác trai! Cháu không cố ý, xin bác, bác đừng như vậy, hãy tha cho gia đình cháu, cháu biết lỗi rồi, xin bác – Cô nghe được những lời ông nói thật sự chỉ muốn ngất xỉu nhưng vẫn phải giữ bình tỉnh để nói.

_ Như vậy sẽ giúp cô hiểu được ăn mày là thế nào! Người đâu, tiễn Mạc tiểu thư – Ông lạnh giọng, nói với cô sau đó ra lệnh cho đám tùy tùng lôi cô đi.

Cô không ngừng giẫy giụa, khóc lóc hết cái hành lang, không cần biết sỉ diện là gì nữa. Không cần nhìn con rắn đó, anh vôi đi lại kéo mặt của Viên Hồng Nhi lên, 5 vệt màu đỏ, cộng thêm những đường máu nhỏ cháy xuống, nước mắt nữa cô hòa theo, làm anh không khỏi đau lòng đến tận xương, anh quyết định không tha cho Mạc Y Như, phải khai trừ cô ta khỏi cuộc sống này, dám đụng đến bảo bối của anh. Sau đó anh vội bế cô dậy, đi nhanh cùng Viên Phúc Hạo vào thang máy lên tầng thứ 100 nơi này là phòng nghỉ của anh, ngoài ba, mẹ và anh hầu như chưa ai được bước vào căn phòng này, đặt cô xuống, vội đi vào tủ lấy đồ xác trùng, bông băng, que bông ra, tư tay mình trị thương cho cô

Nhìn những lằng đỏ trên mặt thiên sứ của cô, anh thật sự muốn khóc, thật sự rất muốn khóc vì quá đau lòng khi thấy cảnh tượng này. Anh nhẹ nhàng thổi vừa thổi vửa chậm chậm thuốc cho cô, da mặt mỏng nên vừa chạm nhẹ vào vết thương, cô liền đau, giật mình tránh né. Anh kềm lòng nhỏ nhẹ bảo ” Ngoan! Để anh băng bó cho em, đừng củ động “.

Sau 15p, cuối cùng vết thương cũng được sử lý, sau đó thừa cơ hội vừa rồi nếu có vòng tay thì anh đã kịp thời ngăn cảng. nên anh đã lấy chiếc vòng trong túi áo ra, đeo lên tay cô, căn dặn ” chiếc vòng này, dù em có lấy búa, lấy kẽm, lấy đá, đốt nó cũng không bao giờ gỡ được, cho nên khi có bất kì 1 sự nguy hiểm nào em chỉ cần đập tay mình vào vòng, anh sẽ kịp thới cứu em, đây là vòng may mắn, em hãy nhớ lấy “. Anh nhẹ nhàng triều mếm, cắn vòng vào tay cô.

_ dạ em biết rồi, cảm ơn anh! – cô đã nín khóc, ngoan ngoãn nghe theo anh.

_ Em biết không anh thật rất đau lòng, hứa với anh, đừng để chuyện gỉ nguy hiểm xảy ra nữa có được không? – Anh lấy tay kéo lấy cộng tóc của cô sau đó dặn dò.

_ Dạ! – cô nghe lời anh.

_ Ngoan giờ thì nghĩ đi, chút nữa anh sẽ kêu em dạy ăn cơm được không? – Anh cưng chìu cô hết mực.

_ Dạ được! – Nghe theo anh cô nằm xuống, vì cơn hoảng sợ lúc nãy nên cô cũng đã thắm mệt rất dể đi vào giất ngủ.

_ Ông ấy đâu? – nói xong anh đứng dậy đi ra khỏi giường để cô nằm nghĩ, đi ra khỏi phòng hướng về phía thư ký Lâm đang đợi hỏi.

_ Dạ thưa! Viên Lão Gia đang ở phòng của Tổng Giám Đốc – Nhỏ nhẹ cung kính nói

Anh bước nhanh đến cầu thang, đôi mắt màu hổ phách nhíu lại, thang máy đi xuống tầng 99, anh lướt qua Hồng Nghi đang tất bật sử lý đống tài liệu không biết chuyện gì vừa xảy ra. Anh mở cửa đi vào, thấy ba anh đang ngồi trên ghế sofa, 2 tay chống gậy, vẻ mặt cực kì khó coi. Nghe tiếng anh bước vào. ông liền lên tiếng,

_ Thu mua lại Mạc Thị! Mất bao lâu? – Lạnh giọng hỏi.

_ Nhanh nhất chiều nay! chậm nhất sáng mai – giọng nói cũng lạnh như băng.

_ Được! tình huống lúc nãy, ngoài ý muốn, con hãy thông cảm. -ông biết vấn đề cần giải quyết liền đi thẳng vào trọng tâm.

_ Mong rằng, lần đầu như lần cuối, tôi không mong rằng, sẽ có sự tha thứ lần thứ 3 – Anh lạnh giọng với ông. Vẻ trách hận khi làm tổn thương người phụ nữ của anh.

_ Ta biết! Ta về đây, con chăm sóc Hồng Nhi đi – Ông biết lỗi của mình, cũng không muốn ở lại lâu nên đành thoái lui.

_ Ở lại đi! Chút cùng ăn cơm – Anh nhẹ giọng xuống, nhìn ông với vẻ đầy suy nghĩ. Anh biết ông không muốn chuyện như thế, nó không phải lỗi của ông. Hồng Nhi cũng muốn ông và anh hòa thuận nên từ ngày hôm qua khi thấy ông yêu thương Hồng Nhi như vậy lòng anh cũng đã phần nào tha thứ cho ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.