Thời gian cũng trôi đi khá nhanh, mới đây cô đã ở Thượng Hải 2 tháng, cũng đã quen dần với nhịp sống ở đây, bây giờ công ty anh đang ở thời điểm 3 tháng cuối năm, nên hầu như anh đi sớm về trễ, lúc cô chưa dậy anh đã đi, lúc cô đi ngủ anh chưa về, họ chỉ ôm nhau ngủ vào mỗi tối, nhưng lại có nhiều khi anh ngủ lại tại công ty vì công việc quá nhiều. Anh tự nhủ, sau 3 tháng anh sẽ bù đấp cho cô, không để cô lẽ lôi nữa.
Bên này Hồng Nhi hết quoanh quẩn trong nhà rồi lại cùng Viên lão gia đi dạo. Hôm nay công ty anh có 1 yến tiệc cùng đối tác, nên Viên Phúc Hạo cũng phải đi, thấy con gái buồn nên ông cũng dẫn cô theo cho cô vui vẻ chút, ông không hề báo với Phúc Khang, chỉ âm thầm sắp xếp cho cô làm nghệ sỹ Dương Cầm của buổi tiệc. Cô rất thích điều này, cô lại được chơi đàn.
Sau 5 tiếng sửa soạn, thiên sứ nhỉ từ trong phifng bước ra, Viên lão gia rất hài lòng với vẻ đẹp thuần khuyết có sức mê người của cô, ông có âm mưu gì đây.
Tại công ty, anh cũng đã phê duyệt gần xong đống tài liệu, ra lênh cho Hồng Nghi đi thay trang phục cùng anh dự tiệc. Anh cũng đã bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của Hồng Nghi, vì cô và Hồng Nhi giống nhau, nên anh cũng lợi dung điều này của Hồng Nghi như là đem Hồng Nhi bên mình.
7 p.m buổi yến tiệc bắc đầu, quan khách rất đông, giới thượng lưu rất nhiều, 7h30 anh và Hồng Nghi cùng xuất hiện, như đôi trai tài gái sắc, Anh trong bộ vest màu xanh dương đậm, áo sơmi màu xanh dương nhạt, cà vạt màu xanh dương đậm hơn ( đúng tính ton-xịt-ton), trong anh là tâm điểu của mọi người. Nhưng người con gái đi kế bên anh cungx không kém, không biết là trùng hợp hay là do cô cố tình mà hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội màu xanh dương đậm, ôm người tạo nên thân hình quyến rủ, cổ chữ V, lộ ra bộ ngực đẩy đà của cô trang điểm lên càng làm cho lòng người ngây ngất. Thật sự trong anh lúc đầu suy nghĩ nếu nhue Hồng Nhi cũng ăn mặc như vậy anh thật sự sẽ không thương tiếc mà nhào đến ăn sạch cô.
Viên lão gia cũng đã ở đấy, ông không hề nói với anh rằng có mang Hồng Nhi đi nên anh cứ thế để mặc cho Hồng Nghi tay khoắt lên tay mình, dẫn cô đi gặp hết vị khách này đến người khách khác. Anh nói cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại không biết giờ này Hàn Hồng Nhi ở nhà đang làm gì khi mọi người đã đi hết, cứ phải cười, gật đầu với khách nên anh khong hề hay biết rằng mọi hành động dịu dàng của anh, cử chỉ vui cười nhỏ nhẹ với Hòng Nghi., Hồng Nhi ngồi trên chiếc Dương Cầm trên sân khấu đều thấy hết, dù gì cũng hay, chiếc Dương Cầm quay ra ngoài, ghế ngồi bên trong, căn bản là náp đàn đã che hết con người bé nhỏ của cô. Vừa đánh đàn, cô vừa ngẫng lên, thoáng thấy anh cô có chút vui vì đã gần 1 tháng rồi cô không được nói chuyện với anh, nhưng nụ cười chợt tắt khi cô thấy được người con gái giống hệt mình đang khoát tay anh cũng nói cười vui vẻ, nhìn họ lúc này như đôi vợ chồng trẻ, mặc đồ cũng tương tác giống nhau, cô không muốn nhìn nữa, cô căn bản không biết chị cô Hồng Nghi là thư ký riêng của anh, anh không hề nói cho cô biết, giờ đây trong buổi yến tiệc ai cũng cười nói vui vẻ, không ai để ý được có 1 cô gái đang ngồi trên sân khấu tim co như bị dao cắt, cô đang tự nhủ lòng, an ủi bản thân, cô nghỉ đến việc sẽ dành lấy anh, nhưng cô lại nhớ rằng chị của cô mới chính là vị hôn thê thực sự của anh. Vậy cô có nên buông tay? Cô sẽ chúc phúc cho 2 người được chứ? Cô nhìn xuống chiếc vòng anh tặng cho cô, 1 giọt nước mắt đã rơi xuống, nhưng cô phải cố gắng tình tỉnh để không làm hư buổi yến tiệc của anh.
Cô nào biết mọi phản ứng của cô đã được Viên Phúc Hạo thu lại, ông thật chất muốn cô thấy đuoejc cảnh này. Và cũng muốn xem cô gái bé bổng này sẽ phản ứng như thế nào. Ông nghĩ cô sẽ khóc rồng lên vì bình thường cô hay nũng nịu, nhueng lại ngoài tầm suy nghĩ của ông., cô kiên cường mạnh mẽ hơn ông nghĩ, ông rất hài lòng về việc này ” Ta xin lỗi đã làm tổn thương con ” anh nhìn cô trong đầu có chút hối hận.
Cũng không ai ngờ cô đã lọt vào tầm mắt vủa Lãnh Xuân Phong, là tổng giám đốc nhỏ tuổi nhất trong giới thượng lưu, anh bằng tuổi cô, nói không ai tin nhưng thật sự anh là 1 thiên tài. Vốn không thích tiệc tùng nhưng bị cha mẹ ép đi. Anh đến cho có lệ, nên đã tìm 1 gốc bang khá khuất ngồi, tư bóng dáng vị thiên sứ từ trong cánh gà đi ra, anh đã bị cô thu hút, không thể rời mắt, càng nhìn anh càng đấm say cô. Nhưng vừa thấy cô cười, tim anh lại càng rộn ràng hơn, rồi lại thấy cô k hóc tim anh tự nhiên đau nhói, anh đang tự nói ” cô gái này sẽ là người của anh “.
8h tối, cô đã ngồi đàn 1 tiếng đồng hồ, trong lòng thì cứ rối bời, kết thúc bản nhạc, cô đứng dậy chào quan khách rồi đi vào có người thay ca, khi cô vừa đi tới cánh gà thì cũng là lúc Viên Phúc Khang nhìn lên, chợt anh thấy bóng dáng cô gái áo trắng quen thuộc, anh có chút giật mình. Tuej hỏi vì sao cô ại ở đây? Vậy mọi hoạt động của anh từ nảy giờ có phải cô đều thấy hết rồi không?
Lãnh Xuân Phong thấy cô đi vào, cung đứng dậy đi theo, cô thật sự kềm nén hết nổi rồi, cô muốn khóc, cô đi ra sau vườn của công ty, ngồi phịt xuống nước mắt lúc đó như được phóng thích, tuông ào hơn mưa, thật sự điều này quá đau đối với co gái non nớt 16 tuổi.
_Lau đi! – giọng nói của 1 chàng thanh niên nói từ phí sau, tay chìa ra khăn mui xoa đưa cho cô
Cô ngẫng đầu lên, thật sự muốn làm Lãnh thiếu gia muốn bật ngữa vì dáng vẻ con nít trên mặt cô. thật sự rất muốn cười nhưng phải nhịn.
_ Cảm… cảm ơn – cô nghẹn ngào nhận lấy cái khăn cố gắng nói.
_ Có cần thuê bờ vai không? – lãnh thiếu gia thật sự muốn làm 1 nơi vững chắc cho cô tựa vào.
_ Không cần đâu! Tôi sẽ đi liền – cô lắc đầu lia lịa dùng khăn mui xoa của anh, lau toàn bộ nước mắt nước mũi nhĩu nhảo trên mặt cô.
_ Đừng khách sáo! Sau này còn gặp lại. Lúc đó bền ơn tôi sau! – vừa nói, anh vừa ngồi xuống lấy tay kéo đầu cô tựa tren vai mình.
Lúc này cô lại tiếp tục ào khóc, khóc không ngưng được. Bên trong Viên Phúc Khang sau khi nghe ám vệ nói rằng ba anh đem Hồng Nhi theo làm nghệ sĩ Dương Cầm, anh liền chạy đi kiếm cô, để giải thích cho cô mọi chuyện.
Chạy ngang qua sân vườn, anh chợt thấy đôi nam nữ đang ngồi tựa vai nhau, bóng dáng đó là Hồng Nhi, cơn ghen, cơn tức đã làm anh biến sắc, anh hung hăng đi về phía họ, nắm tay cô kéo lên quát to ” Em làm gì vậy hả? không có tôi em đi kiếm người khác dể dàng vậy sao? Hả? ” anh gầm lên nắm chặc lấy tay cô.
_ Ức! Đau… Khang…. đau… huhuhu – cô đang khíc lại càng khóc to hơn.
_ Em khóc? Vì sao em khóc? – chợt anh giật mình khi thấy đôi mắt xưng vù của cô. Chứng tỏ cô đã khóc từ lâu, cô lắc đầu không trả lời anh, cô hiện tại không muốn nói chuyện với anh.
Cô vùng vãy khoát ra khỏi cánh tay của anh, chạy về phía Lãnh Xuân Phong núp sau lưng anh, vẻ rất sợ. Viên Phúc Khang thấy hành động này của cô thật sự ngỡ ngàng, cô bỏ anh chạy về phía ngời con trai khác. Tim anh quoặn đau, anh đã biết được rằng cô đã thấy tất cả nên mới làm như vậy. Nhưng anh không thể để cô bị người con trai khác cướp đi. Đi đi thẳng tới ôm ngang eo cô bế lên, mặc cô vùng vẫy. 1 cánh tay nắm anh lại. đó là Lãnh Xuân Phong
_ Anh là ai? Sao lại mang coi ấy đi, anh không thấy là cô ấy không muốn anh sao? – Xuân Phong lo lắng.
_ Cô ấy là vị hôn thê của tôi – không cần dài dòng, anh trả lời Lãnh thiếu gia rất dứt khoát. sau đó xoay người bước đi để lại Lãnh Xuân Phong khá bực tức nhìn anh bế cô đi mà không làm được gì.
Đi đến xe, anh để cô vào ghế phụ rồi qua ghế lái xe như bay ra khỏi nơi yến tiệc đi thẳng về nhà. Trên tầng 8, Hồng Nghi thấy hết mọi việc. Nắm tay thành quyền.
Biệt thự Viên gia
_ Nói! Ai đã đưa em đến buổi tiệc này? Vì sao em lại tựa lưng vào tên nhóc kia. NÓI – anh quát rất to.
_ Anh không cần bận tâm. Em mệt, em đi nghĩ đây. Anh hãy quay lại tiệc Chị Nghi và mọi người đang chờ – cô không để ý đến anh, xoay người bỏ đi lên lầu.
_ Hồng Nhi, Hồng Nhi, Hồng Nhi nghe anh nói, Hồng Nhi, anh xin lỗi mà, Hồng Nhi đừng như vậy! – biết mình có lỗi nên chạy theo cô, xin lỗi không ngừng.
Cô không trả lời đi thẳng vào trong phòng, đống cửa lại, nhưng bị bàn chân găng lại. đẩy ngược lại nhào đến ôm lấy người cô.
_ Anh xin lỗi mà. Em đừng giận mà. Em không để ý đến anh, anh sẽ chết đó, Hồng Nhi.! – ôm cô vài lòng thỏ thẻ xin lỗi.
_ huhuhuhu! Anh thật quá đáng. Anh mới là không để ý đến em 1 tháng nay. Lại còn mặt đồ cắp, cùng dự tiệc với chị 2…. anh thật quá đáng. Thật quá đáng mà huhuhu – cô khóc oai oán đánh vào lưng anh. mọi bức xúc ghen tuông cô đều nói ra hết.