Từ trong phòng bước ra, nơi đây anh đã đứng sẳn chờ cô, cô ngựng ngùng, 2 tay nắm tay để trước, ngẫng đầu nhìn anh, ánh mắt cô đập vào cô là 1 người đàn ông đẹp đến chết người, tướng mạo phi phàm, ánh mắt màu hổ phách hút người vào bên trong, với bộ đồ vest màu trắng trang trọng, càng làm anh khác lạ, sáng chói hơn, tim cô đập thật mạnh, thật rất mạnh, cô đã yêu anh nay còn yêu hơn với sự khác biệt này.
_ Khang! Anh thật đẹp….. – cô ngựng ngùng lên tiếng.
_ Hôm nay! Anh vứt bỏ lòng ích kỉ của mình, để cho những người đàn ông ngoài kia sẽ được ngắm nhìn thiên sứ của anh. Chỉ hôm nay thôi. – anh nhíu mày, tỏ vẻ khá cưỡng ép.
_ Là sao? Khang – Cô nghe anh nói nhưng lại không hiểu anh đang nói gì.
_ Đừng nói nhiều! Khoát láy tay anh. – anh xoay ngừng cùng hướng với cố, đưa tay cuối người xuống bảo cô khoát tay mình.
_ Khang! Sao đầm dạ hội này giống đầm cưới quá vậy, đuôi dài quá, nặng. – cô tuy thông minh ở nhiều mặt nhưng với cái mặt tình cảm này thì thôi khỏi bàn, tại vì không có cái gì để bàn cả.
_ Lát nữa đây! Em đừng hoảng, hãy bình tỉnh. – anh cùng cô bước đến 1 cánh cửa lớn đứng trước cửa, anh nhẹ nhàng nói với cô.
Sau đó gật đầu với 2 tên vệ sĩ ra hiệu mở cửa. Cánh cửa cao, rất cao, to rất to, sang trọng rất là sang trọng từ từ mở ra, cô vốn tò mò lại càng không thể nhắm mắt được, mắt mở to hơn nữa khi thấy mọi người bên trong đang đứng đó nhìn cô và anh. Căn phòng rộng đến không tưởng, tất cả những thứ trong đó đều màu trắng, cực đẹp.
Anh bước về cùng cô, cô như người mất hồn, đi theo, ngơ ngác nhìn tất cả mọi người đang hò reo vỗ tay kịch liệt. Đi đến bụt cao, 1 chiếc bánh kem to cực kì gắng số 17 ở tầng cao ngất ngưỡng kia, thì ra anh đã chuẩn bị tất cả để mừng sinh nhật cô đây ư, rất tuyệt với, rất cảm động, lần đầu tiên trong suốt 17 năm, cô có được 1 cái sinh nhật hoành tráng kinh khủng đến như vậy.
Mọi chuyện không chỉ là để tổ chức sinh nhật cho cô.
_ Kính thư quý vị! Ngày hôm nay Viên Phúc Khang tôi tổ chức sinh nhật cho Hàn Hồng Nhi. Và cũng muốn tuyên bố với quý vị rằng Hàn Hồng Nhi là vị hôn thê của tôi, Ngày hôm nay, là sinh nhật của cô và cũng là lễ đính hôn của chúng tôi. – anh cầm lấy Micro, thanh giọng trầm, nghiêm túc và có chút hưng phấn.
Sau khi nghe anh phát biểu, mọi người vỗ tay hò reo vô cùng, riêng Hồng Nhi cô đã đơ, nay nhìn anh còn đơ và ngơ hơn, cô tròn mắt nhìn anh không chớp.
_ Bảo bối, có thích món quà này không? – anh quay sang nhìn cô gái đang ngay ngốc nhìn mình.
_ Khang! – cô nghẹn rồi, cô không nghĩ anh lại đi tuyên bố trước tất cả mọi người như vậy, đây là thật? hay là mơ đây?.
Cô còn đang ngu ngơ, thì đã bị anh ôm lấy toàn cơ thể hôn lên môi đỏ mọng của cô 1 nụ hôn dịu dàng trước tất cả mọi người. từ dưới sân khấu có 3 người lớn, đó là Viên Phúc Hạo, Hàn Nguyên Thành và Nguyễn Hồng Linh cùng nhau bước lên sân khấu với vẻ tươi cười rất hài lòng.
_ Ba, mẹ! – cô chợt tỉnh lại, lên tiếng.
_ Bảo bối! Chúc mừng sinh nhật con. – mẹ ôm cô vào lòng, xoa đầu, vút tóc cô. Còn ba đứng bên cạnh cười rất mãng nguyện.
_ Anh chị cứ yên tâm, tiểu tử nhà tui có thật lạnh lùng, khá tàn bạo nhưng mà đối với Hồng Nhi thì mềm mại vô cùng. – Hàn Phúc Hạo cười toe tét lên tiếng.
Tất cả 2 người đếu gật đầu, rất vừa ý.
_ Chị 2 đâu mẹ? – cô nhìn xuống xung quoanh không thấy bóng dáng của Hồng Nghi đâu.
_ Chị con đã sang Anh tu nghiệp rồi. Nó có gửi lời chúc mừng con – bà nhẹ giọng nói.
_ Dạ! – cô vui vẻ
Sự thật thì Hàn Hồng Nghi sau khi bị lộ tảy, bị Phúc Khang sa thải thì đã bắt 1 chuyến bay trong ngày sang Anh, thứ nhất là để làm vơi đi nổi buồn mất mát kia, thứ 2 là để tu nghiệp thật tốt, về sau sẽ tính tiếp.
Buổi tiệc có đông đảo tất cả những quan cao chức trọng, các nhà lãnh đạo của các tập đoàn công ty thuộc hàng top của nước và cả những bang chủ nổi tiếng trong giới ngầm. Anh đã toan tính tất cả, sau 2 lần xảy ra sự việc này, anh không muốn cô bị hiểu lầm thêm lần nào nữa. Anh muốn cho tất cả mọi người trên thế giới này biết được, cô là của anh, kẻ nào dám đụng vào, chết không có đất chôn.
Sau buổi tiệc hoành tráng, mọi người trở về biệt thự Viên Gia. 3 người lớn ngồi trước salon bàn việc, cô vào bếp cắt trái cây, anh thì nhàn rối quáy phá cô kế bên. Bưng dĩa trái cây ra, thấy 2 bên gia đình vui vẻ hòa hợp như vậy cô rất vui, tiếng lại gần cô dịu dàng đặt dĩa trái cây xuống.
_ Ba, ba mẹ, dùng trái cây đi ạ! – giọng cô đáng yêu cực kì.
_ Ngoan! – Viên Phúc Hạo, vung tay vuốt đầu cô rất ưng.
_ Thành à! tôi nghĩ nếu được năm sau tôi muốn Hồng Nhi sẽ chính thức làm con dâu nhà họ Viên, anh thấy thế nào? – Viên Phúc Hạo rất cao hứng.
_ Con bé còn nhỏ, tôi sợ sẽ làm phiền gia đình của ông thôi – Hàn Nguyên Thành trả lời. Vốn làm bạn với nhau gần 40 năm, ông hiểu rõ tính của Viên lão gia, khi ông đã ưng thì phải có thật nhanh.
_ Ấy! Con bé giất giỏi nha, từ ngày đến đây, con bé chăm sóc tôi tốt cực kì, tôi không đòi hỏi gì hơn. Ông thấy sao, tôi không ngược đãi con gái bảo bối của ông đâu – Viên Phúc Hạo đưa tay lên như ngăn lại, giải thích.
_ Thế thì cuối năm sau thì thế nào? – Viên Phúc Hạo lên tiếng.
_ Đầu năm. – Viên Phúc Khang ngồi kế bên nãy giờ, chỉ chờ cơ hội này để lên tiếng.
_ Tiểu tử này xem ra rất gấp – nghe thấy tiếng của anh, Hàn Nguyên Thành cười nhìn Viên Phúc Hạo lên tiếng.
_ Hồng Nhi! ý con thế nào? – Dù là hôn sự ba mẹ gật đầu là được nhưng ông rất tôn trọng con gái của mình liền quay lại hỏi cô.
_ Ba mẹ đặt đâu! Con ngồi đó ạ! – cô xấu hổ đến không tưởng, nhẹ giọng trả lời.
Anh thấy câu trả lời của cô, lòng thật sự kích thích, rơi vào hủ mật lúc nào không hay luôn đó. Anh cười nhưng không lộ quá rõ..
_ Quyết định vậy đi, đầu năm sau chúng ta sẽ cử hành hôn lể được không? Từ đây đến đó còn 7 tháng. Cho nên chúng ta sẽ chuẩn bị từ từ. – Viên Phúc Hạo cười tươi.
_ A Hạo, từ khi nào ông trở nên dể tính, hay cười đến như vậy? – Hàn Nguyên Thành cứ nhìn người bạn già của mình, thấy lạ lẵm,nên hỏi.
_ Từ sau khi Ánh Nhi mất, tôi mới biết hối hận là gì, tôi mới biết suốt 5 năm tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều và từ khi Hồng Nhi đến, tôi cảm thấy cô gái này thật sự sẽ thay đổi được 2 cha con tôi. – ông cười cười ngượng ngượng.
_ Vậy tốt, Viên Phúc Hạo mà tôi biết là con người giết người không chớp mắt, nụ cười là 1 thứ không bao giờ thấy, vậy mà giờ đây ông cười nhiều hơn tôi tưởng tượng rồi đó – Hàn Nguyên Thành cười nhớ lại chuyện xưa.
_ Hồng Nhi tối nay con qua ngủ cùng mẹ nhé, ba con có kế hoạch với ba chồng tương lai con rồi, mẹ lạ chỗ không quen ngủ, con ngủ cùng mẹ nhé – Ngắt lời 2 ông già đang nói chuyện. Mẹ cô lên tiếng.
_ À! Dạ…. dạ…. tối con sẽ qua – cô thừa biết anh sẽ khó chịu nhưng lời mẹ nói trước mặt toàn bộ người lớn như vậy không thể không làm.
Nói xong cô liết sang nhìn anh, thấy được ánh mắt màu hổ phách của anh đã khó chịu rồi. cô khẽ run nhưng không thể nói đuoẹc gì, đành phải cho anh ngủ một mình thôi, anh có buồn bực thì cũng ráng chịu.
Viên Phúc Khang đang vui lại nghe mẹ vợ tương lai nói tối sẽ ngủ cùng Hồng Nhi, vậy là cái gối ômcừu con của anh phải nhường cho người khác sao?. Tính rằng tối nay sẽ lời dụng đùa giỡn tí với cô, anh nhớ cái nơi đẩy đà của cô, nhớ mùi sữa thơm mát trên nó. Vậy là kế hoạch này coi như lên đường rồi sao. Anh không cam tâm. cô đã chính thức là hôn thê của anh rồi mà.
Anh không nói, không phản ứng, căn bản là ba mẹ của cô đâu biết 2 người đã ngủ chung với nhau cách đây nữa năm rồi. Nên anh cũng chưa dám manh động không là lên đường.
Cô tắm rửa rồi leo lên giường ngủ cùng mẹ, 2 mẹ con hàn thuyên 1 hồi lâu rồi mới chìm vào giất ngủ.
Bên phòng kia có 1 ai kia dáng ngôi dựa vào gối kê cao ở thành giường, cặp mắt tức giận, tay để trước bụng, nhìn chằm chằm về phía trước, rồi lại liết mắt san khoảng trống kế bên, rồi lại nhìn thẳng, cứ thế mấy lần. lòng của anh mong cô đợi mẹ ngủ rồi sẽ lén quay lại ngủ cùng anh, nhưng vậy mà lại ngủ luôn bên đó, không thèm để ý đến anh.
Sau 20p chịu không nổi nữa anh đứng dậy ra khỏi giường lục lọi cái gì đó ở tủ,rồi đi đến căn phòng dành cho khách mở cửa ra thấy cái gói ôm cừu non của anh đang ôm mẹ ngủ, anh tức giận vô cùng sau đó anh lại phía mẹ cô để cái món đồ hồi nãy lấy trong tủ ra, đặt ở cái tủ đầu giường, tháo tháo, xé xé, đỗ đỗ cái gì đó. Rồi găm 1 sợi dây vào ở cắm điện, sau đó đi về phía cô tách cô ra khỏi mẹ, bế cô đi ra ngoài. Lúc bị tách ra cô chợt tỉnh ” Khang? ” cô hơi hết thồn. Anh thật to gan, ngay cả cô ngủ chung với mẹ mình mà cũng dám vô dành lại.
Bế cô về phòng của họ, cô đôi phần tỉnh, tròn mắt nhìn anh ” Khang! Anh làm gì vậy, lỡ mẹ tỉnh lại rồi sao? ” cô mắng nhỏ.
” Yên tâm, không tỉnh đâu, ít nhất cũng phải 10h mới dậy ” anh trả lời nhẹ như không.
Thì ra anh có cây đèn ngủ tinh dầu. Chỉ cần cho nước tinh dầu vào cái dĩa trên đền ngủ, sau đó cắm điện cho đền chạy, nhiệt độ bóng đèn làm cho đĩa nóng, mùi hương tinh dầu sẽ tỏa ra thơm mát làm người ta dể đi vào giất ngủ, còn anh thì ma hơn là pha thêm tí bột thuốc ngủ, để mẹ cô ngủ, ba cô nhậu xong về phòng cũng ngủ, vậy là không phats hiện ( Qua trời rồi Khang ơi)
Cô nghe được kế hoạch của anh, liền hả miệng. Không ngờ anh lại có thể dùng cả kế này.
Bế cô vào phòng đặt cô lên giường. Kéo hết rèn lại, đi đến giường nhìn cô.
_ Khang! Anh….. anh…. anh… tính làm… gì… gì vậy? – cô nữa hiểu nữa không, bắt đầu sợ.
_ Phạt em! – anh nhếch môi cười gian.
_ Vì sao? Em có làm gì đâu? – cô nhăn mặt.
_ Vì dám bỏ anh mà đi ngủ cùng mẹ., vì dám ôm người khách ngoài anh ngủ – anh bộc lộ cơn tức.
_ Viên chủ tịch à. Tôi đây 1 tuần ôm mẹ ngủ 3 lần đó nhé, và đã ôm được 16 năm rồi nhé, kể cả mẹ anh cũng ghen sao? – cô chè môi phồng miệng.
_ Mặc kệ trước kia, anh chỉ biết bây giờ ngoài anh ra em không được quyên ôm ai, hay ngủ cùng ai khác ngoài anh – anh ôm chặc lấy eo cô. Mắt anh mang đầy lửa dục. Thốt lên những lời chiếm giữ.
_ Đồ kì cục. Buông em ra..em buồn ngủ. – cô đánh vào ngực của anh 1 cái sau đó vùng vảy. thoát thân.
_ Muốn thoát hả. đừng mơ – anh ôm siết cô hơn.