Cửa hàng của Viên Viên đã mở cũng được 3 tháng hơn. Cửa hàng nằm ở khu vực quá tốt nên hầu hết là nơi tiện ích rất chi là tốt cho mọi người nên khách hàng ngày càng đông lên, Viên Viên và Hồng Nhi nay đã không thể chạy kịp nữa, 2 cô gái này đã quyết định sẽ tuyển thêm nhân viên 1 nam và 1 nữ để phụ giúp họ. Sau gần một tuần thì hai cô gái này cũng đã tuyển được hai nhân viên.
Nhưng điều làm 2 cô gái thật sự rất rối bời vì Nam nhân viên được tuyển lúc trước lại không phải anh ta mà là Nghiêm Khanh. Sắc mặt lúc này của Viên Viên thật sự đã thay đổi 360 độ, biến sắc hoàn toàn, đứng hình hơn 10 giây, Hồng Nhi đứng kế bên cũng không khỏi ngớ người khi thấy người đàn ông này đang mặc trên người bộ đồng phục nhân viên thật sự rất bảnh trai, nhưng mặt anh ta biểu hiện ra một sự khá là khó chịu giống như bị bắt buộc làm việc này.
Ở một tòa nhà cao óc 100 tầng, có một vị Tổng Giám Đốc lãnh khốc nào đó đang ôm mặt cười đến không thể ngừng, hóa ra kế hoạch hạ gục Viên Viên là do Viên Phúc Khang bày ra cách này. Anh có vẻ thỏa mãn với cái biểu hiện của người con trai trước mắt, cũng như trả thù hắn ta dám làm cho Hồng Nhi của anh phải lo lắng vì không chăm sóc tốt cô bạn thân của vợ yêu của anh, cũng hại anh không ít lần phải tốn công hao sức phái người còn bị Hồng Nhi bắt làm Siêu Mỹ Nam để câu khách vào tiệm, nay anh làm vậy cũng là để trả thù mục đích riêng này…. Tuy là hạ sách nhưng miễn thỏa mãn lòng người thì cở nào cũng chả sao.
_ Chào cô chủ, tôi nhân viên mới Nghiêm Khanh xin được chỉ giáo – Nghiêm Khanh tỏa ra một nụ cười đầy sức mê người, tuy rằng anh rất khó chịu với cái cách hạ mình thế này nhưng vì Tình Yêu Bự anh phải đành như thế, miễn rằng Viên Viên chịu quay về với anh là được.
_ Anh! không phải anh ta – Hồng Nhi lên tiếng, mặt vẫn còn đơ ra, tay chỉ chỉ ngừng ngừng, hành động không hề dứt khoát, lại vừa dứt câu liết sang nhìn cái tượng đá mới vừa đút ra lò kế bên mình.
Viên Viên chả có một phản ứng nào ở đây, cứ đứng bất động ở đó, có vẻ cô đã bị sock rất nặng thì phải. Sau 5 giây nhìn bạn thân bị đứng hình, Hồng Nhi rung rung tay của Viên Viên để cô tỉnh lại, phản ứng cũng chả đâu vào đâu.
_ Anh…. sao… anh…. đây…. không phải…. sao…. là thế nào – Cái lúc thế này thật sự Viên Viên đang hiểu mình nói cái gì là chết liền tại chỗ.
_ Tôi nói rồi, tôi là nhân viên được 2 cô chủ tuyển vào – Nghiêm Khanh mặt trở nên dày hơn
_ Người chúng tôi phỏng vấn đâu phải anh – Hồng Nhi bước lên một bước, có vẻ như cô đã lấy lại bình tỉnh.
_ Là tôi mà – Nghiêm Khanh vẫn giữ giọng, mặt có chút nụ cười.
Hồng Nhi có chút tức tối, liền quay lại bàn vuông màu xanh đặt phía sau nhà kho, lật thật nhanh ra để kiểm chứng, Nhưng sự thật lại không thể ngờ đến, Hồng Nhi mắt như muốn rớt ra khi trên giấy tài liệu thật sự là tên của Nghiêm Khanh, hình cũng của Nghiêm Khanh, sơ yếu lý lịch cũng của Nghiêm Khanh, coi như hình dáng của Hồng Nhi lúc này là như có keo dán hai con mắt của cô vào trong cái tên NGHIÊM KHANH bự thật bự trên tò giấy, cô quay đầu lên tính lên tiếng thì bị bàn tay của người kế bên nắm lai, khá giật mình quay sang.
_ Không sao! đã vậy thì để anh ta làm – Viên Viên sau một hồi đút tượng đã trở lại, cô cũng muốn biết, tên này sẽ giỡ trò gì.
Công việc đã bắt đầu, Nghiêm Khanh đang trong trạng thái có vẻ hối hận khá nặng nề, miệng không ngừng rủa Viên Phúc Khang, thân là một chủ tịch tập đoàn giờ phải đi làm một nhân viên cho một cửa hàng tiện ích này thật hên là công ty anh ở Nhật Bản chứ không phải ở đây. Bắt đầu công việc lạ lẫm này, đối với Nghiêm Khanh nó thật có chút phiền hà nhưng lại rất thú vị, anh có thể hiểu được tâm trạng của nhân viên của mình thế nào xem ra nó cũng bổ ích chứ không phải thừa thải.
_ Nghiêm Khanh! nước ở tầng thứ 2 đã hết, Nghiêm Khanh, đem chất thêm bánh lên tầng thứ 4, Nghiêm Khanh xe hàng đến, Nghiêm Khanh khách hỏi, Nghiêm Khanh bưng cái này…. Nghiêm Khanh…… Nghiêm Khanh. – À đây không phải là ai khác mà là giọng của Viên Viên, cô như báo thù, trúc giận, không hề ngại tí ngùng nào mà ra lệnh thẳng tay với Nghiêm Khanh. Xem ra lá gan của cô sau 4 tháng xa anh đã lớn hơn nhiều rồi.
Một ngày trôi qua thật rất chi là vật vả đối với Nghiêm Khanh, nó có vẻ là ngày tệ hại nhất với anh ta, lưng đau, tay đau, miệng thì mỏi không nhất lên được chả màn ăn uống nữa. Về đến Khách sạn, anh mặc kệ dơ hay bẫn nhảy thẳng lên giường ngủ không cần suy nghĩ gì thêm nữa.
Nơi phía căn phòng nhỏ bên trên cửa hàng tiện ích, có một mỹ nhân đang tủm tỉm nhìn vào một cái màng hình cười có vẻ rất hạnh phúc, Viên Viên, dù như thế nào tình yêu của cô đối với Nghiêm Khanh vẫn như vậy, quả thật lúc đầu cô rất bất ngờ nhưng sau lại rất vui cả ngày làm việc cô luôn lén nhìn anh xem anh phải vật vả với những món đồ trong thật tội nghiệp đến đáng yêu vô cùng, cô đang xem lại đăng ghi hình thu lại trong ngày hôm nay, nhìn anh phải chạy đi chạy lại mồ hôi đỗ lòng cô thật rất sót, dù rằng thế nào anh cũng là một đại tổng giám đốc lãnh khốc nhưng nay lại vì cô mà làm những việc này, xem ra lòng thành của anh không hề nhỏ.
Ở một căn phòng rộng lớn khác có đôi vợ chồng đang ôm nhau đọc sách, Hồng Nhi thật không thể chú tâm được cứ nhíu đôi mày đẹp lại lâu lâu lại ngước lên nhìn Viên Phúc Khang như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi cuối xuống mặt mày rất là khó chịu. Viên Phúc Khang lòng cũng hiểu vì sao vợ yêu của anh hôm nay lòng lại bất an, kế hoạch của anh coi vậy đã thành công được bước đầu rồi.
_ Bảo bối! Em đang có việc gì bận lòng? – anh cố nhìn cười với dáng vẻ khó chịu lại thể hiện ra cái vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu cực kỳ của cô, làm anh thật lòng rất chi là yêu thương với cái điệu bộ ngây ngốc đó của cô, lúc này chỉ muốn nhào đến hun 1000 nụ hôn lên cái giương mặt đáng yêu đến giết người kia thôi. Nhưng anh phải cố nhịn để không kế hoạch vở nát, anh không tránh bị vợ yêu giận thì khổ.
_ Khang! Em thật không hiểu? – Hồng Nhi như được mở lối, liền ngẫng lên nhoi đến nằm lên người của Viên Phúc Khang, giọng điệu rất có chút nghiêm trọng.
_ Em không hiểu gì? – Viên Phúc Khang thấy cái cử chỉ đáng yêu của cô, liền không màn liện nhanh quyển sách qua một bên, hai tay chụp lấy ôm chặc cô vào lòng, nâng niu.
_ Khang! anh biết Nghiêm Khanh phải không? – cô nhíu mày lên tỏ vẻ tò mò, cần một sự thật.
_ Có biết! – anh vậy bình thản, trả lời sau một nụ hôn.
_ Ứ! Nghiêm túc coi…. Khang nè, anh xem, Nghiêm Khanh có phải rất kì không? Một mực đuổi thẳng Viên Viên ra khỏi nhà, rồi giờ lại đi tìm chai lỳ ở cửa hàng tiện ích của chúng em, giờ lại còn là nhân viên của tụi em nữa chứ, Khang! anh xem anh ta có kế hoạch gì – Hồng Nhi bị Viên Phúc Khang hun bất chợt liền đẩy anh ra, tâm tình đang rối bời.
_ Đó là tình yêu – Viên Phúc Khang nhìn dáng vẻ vợ yêu, anh thật muốn phát hỏa, nhưng vẫn cố kềm nén.
_ Nếu yêu thì sao lúc đó lại đuổi Viên viên? – Cô gái chậm tiêu trong tình yêu làm người khác rất phiền mà.
_ Vì lúc đó Nghiêm Khanh chưa nhận ra tình yêu của anh ta đối với Viên Viên, và vì người cũ đã quay về nên anh ta không biết phải thế nào, và làm tổn thương Viên Viên – Anh ôm chặc Hồng Nhi, tay phải để lên đầu cô vỗ nhẹ, miệng khẽ cười. ý rất xác.
_ Đúng thật đàn ông các anh chỉ giỏi làm tổn thương phụ nữ – Hồng Nhi bất mãn với câu trả lời này liền phán một câu mà sáng mai cô có phần rất chi là hối hận.
_ Viên phu nhân, em vừa nói gì? – Viên Phúc Khang thấy câu trả lời của vợ yêu, cỏ lúa gì cô ấy gôm lại một cục, lại còn cử chỉ tính ngồi dậy muốn thoát khỏi anh, tay anh giữ chặc hơn, ghì cô lại, ánh mắt hút sâu có phần tà quái.
_ À! Em nói Nghiêm Khanh,,,, à em buồn ngủ, mai phải đến cửa hàng sớm, vậy nha, em đi ngủ – Không cần đợi đến sáng, ngay tại giây phút này Hồng Nhi của chúng ta đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì câu nói này rồi, nhắm muốn tẩu thoát thật nhanh.
_ Viên phu nhân! xem ra, đêm qua em không thỏa mãn? – Lúc này coi như là Viên Phúc Khang đã bốc hỏa rồi liền quật Hồng Nhi xuống, dạy bảo tận tình.
_ Á Khang! Em không dám nữa – Hồng Nhi thật sự hối hận lắm lắm lắm rồi, nhưng xem ra tất cả sự hối hận kia đã vô ích rồi.
Viên Phúc Khang quyết tâm dạy bảo cô vợ đáng yêu này của anh. điệu bộ của cô nãy giờ cũng đã phấn khích anh rất nhiều. Sự kềm chế lại lên đến đỉnh điểm, nắm được sơ hở của cô anh thật không thể bỏ qua được, cộng với cô dám suy nghĩ về người khác trước mặt anh. Tất cả cộng lại, đáng để anh trừng phạt cô rồi. Đêm nay anh sẽ làm cô phải vang xin, sáng mai sẽ gọi điện báo Viên Viên cho Hồng Nhi nghỉ một ngày, cũng là để cho hai người đó có cơ hội. Hồng Nhi có mặt ở đó, thật không hổ là kì đà cản mũi mà.