Đang học thấy ting một cái, nó đã cố gắng không thèm nhìn cái điện thoại để tập chung học bài mà, cứ nhìn vào điện thoại là cám dỗ chẳng thể nào học được, nhưng tò mò quá, nó lại cầm điện thoại lên xem. Vâng nó ngơ ngác vài giây, là chị Hà My bạn cùng bàn anh gửi lời mời kết bạn cho nó, cũng chỉ là hơi ngạc nhiên vì facebook chị ấy rất nhiều lượt follow mà lại đi gửi add nó ư?
Nó ấn xác nhận luôn, xem như là có quen biết, rồi vào soi xem có gì hay, vẫn không có gì hấp dẫn
Nó lại tiếp tục học bài, lại thấy ting một cái, và đương nhiên nó lại cầm điện thoại lên xem, là chị ấy thả wow vào ảnh của nó với Duy Dương, hừmmm ý gì nhỉ???
Thôi kệ đi, nó quyết tâm tắt điện thoại để học bài thì thấy tin nhắn của ” Thứ khó ở” vâng là Trung Kiên
” Chơi game không”
” Em đang học”
” Vậy thôi”
” Duy Dương có chơi không”
” Đoán xem”
” Pubg hay liên quân?”
” Pubg, vào lẹ đi má”
Nó thoát ra rồi vào game, trời má đúng là nó không thể chấp nhận nổi bản thân mà, chưa gì đã bị dụ dỗ rồi, hừmm nó quyết học hành tử tế mà không nên mà.
Và đương nhiên là nó đi chơi game, đương nhiên là vẫn bày sách vở như thật và không quên đứng lên khóa cửa phòng không má vào thì no đòn
Chẳng hiểu ăn phải cái gì nó hát từ lúc bắt đầu vào trận, hết hát rồi nói, không lúc nào ngừng nghỉ luôn.
” Anh gì ơi…. anh đánh rơi người yêu này” Vâng nó đang hát thì Trung Kiên cất giọng
” Anh xin mày đấy Đan ạ, anh mệt mỏi quá rồi”
” Hừmm quá đáng”
Xong nghe Duy Dương cười
” Sư phụ, anh cười cái gì”
” Anh đâu dám cười em”
Nó vẫn là lá la tóm lại là không tài nào im lặng được
” Anh nhà ở đâu thế… cứ tới lui trong tim tôi chẳng nhớ đường về…” Loading…
” Chẳng nhẽ ném nade cho mài khỏi hát nữa”
” Đừng có mà quá đáng” Nó gào lên
Và chẳng ai làm cho nó trật tự được cả, xong lúc sau Trung Kiên hết máu cũng không còn bộ cấp cứu trong khi nó chỉ thích đi loot đồ nên nhiều dã man, lúc nó nhường cho anh lại lên mặt
” Thấy chưa, em quá tốt với anh rồi còn gì”
Vâng và nó vừa nói xong nghe bụp một cái, màn hình tối thui, ủa đứa vừa dám bắn nó chết, hic quá đáng ghê dị nó đã làm gì sai, hic hic
Lúc sau out thấy Trung Kiên kêu
” Tại mày nói nhiều quá đấy”
” Đứa nào bắn em nó sẽ hối hận, tại sao dám bắn một đứa cute như em, nếu nó biết em là ai nó nhất định sẽ hối hận”
Nó chỉ nghe tiếng cười của Duy Dương, còn chắc Trung Kiên bất lực rồi, cạn ngôn với nó mất rồi. Thôi nó chơi 1 trận thôi rồi đi học, nhiều bài tập quá làm không biết lúc nào mới hết. Mới out game ra thì thấy tin nhắn nhóm lớp, đang chuyên mục bốc phốt bạn xấu xấu mà lúc nào cũng ảo tưởng mình xinh đẹp lớp bên, hừmm nó cũng thích khẩu nghiệp, thế là nó nhảy vào cà khịa theo, hừmm lớp trưởng cũng đang online có ai học đâu, haizz chỉ là người ta làm xong rồi còn nó chưa làm xong thôi.
Sau gần 1 tiếng đồng hồ khẩu nghiệp liên tục thì nó đã quyết tâm đi học bài, vâng nhưng Quỳnh lại gửi cái gì đấy cho nó, nó mở ra xem, vâng là cái cap màn hình trang cá nhân facebook của Duy Dương
” Ủa có trong ảnh nổi bật luôn, ghê vậy”
Nó xem lại, suýt vui quá mà hét lên, trời má, ảnh nổi bật của anh, giữa 6 cái ảnh bao gồm cả ảnh chụp bạn bè thân thiết, bố mẹ rồi Trung Kiên rồi chị gái xinh đẹp của anh, thầy chủ nhiệm lớp anh, ảnh so deep đẹp trai của anh thì có cái ảnh cute nó chụp với anh hôm đi nhận giải, trời má thích quá trời.
Nó nhanh chóng rep lại tin nhắn của Quỳnh
” Hừmmm ý gì chứ????????”
” Bạn mình ghê quá”
” Ủa sao mày thấy??”
“Thì tao vào facebook đi soi”
Nó phì cười, con bạn nó có sở thích hệt nó, toàn vào facebook người ta đi soi xem có gì thú dị không
” Hí hí tao vừa chơi game với hai ông đấy”
” Tao cũng muốn chơi >
” HAHA vậy tối mai đi, tải về rồi tao dạy mày chơi, cho mày chiêm ngưỡng giọng nói cực phẩm của sư phụ teo”
” Thôi tao sẽ bị tủn thương thì sao”
Nó phì cười rồi thả một đống sticker
” Làm Toán chưa má?”
” Làm lâu rồi”
” Hừmm quên mày đội tuyển toán thôi đi làm toán đã, lát nói tiếp”
” Con dở hơi, giờ hơn 11h giờ rồi má, đi ngủ đây không mẹ tao lại chửi cho, tắt đèn dùng điện thoại thì hư mắt, bật điện thì mẹ biết”
” Thôi ngủ đi cho xinh gái???? tao đi làm toán”
Nó quyết tâm lần này sẽ học tử tế.
Đúng như dự đoán, nó đã học hành tử tế nhưng là 10 phút đầu, lúc sau nó bỗng không biết làm nữa, hơ hơ giờ làm sao nhỉ? Quỳnh nó đi ngủ rồi, lẽ nào lại mặt dày đi hỏi Duy Dương, ngại quá bài khó thì không sao mấy bài bình thường này cũng phải đi hỏi anh ư? Hay hỏi Trung Kiên nhỉ?
Nó lại lấy điện thoại, mở mes thấy Trung Kiên không hoạt động, nhìn đồng hồ chắc có khi lão đi ngủ rồi, hoặc đang học bài
Nó vẫn thử nhắn tin
” Êu cưng>
Vâng may mắn anh rep lại
” Hử”
” Em hỏi bài”
Xong thấy anh cap màn hình điện thoại gửi cho nó
“Thấy gì không?”
Ý anh là thấy gì nhỉ? Cái ảnh nền điện thoại của anh là ảnh nó với An Nhi em gái anh, nó tự ý chụp rồi đổi ảnh màn hình chờ rồi lâu lắm anh chưa dám đổi lại hay gì, nó chưa kịp rep thì thấy anh đã nói
” Nhìn kĩ đi, còn 4% giảng sao, giảng cho mài lại mất nửa tiếng đến cả tiếng”
” Hừmmm thôi vậy”
” Hỏi Duy Dương đi, không thì sáng mai dậy sớm vào, rồi anh qua anh giảng cho , học sớm thì không, đú phim cho lắm vào giờ mới học”
” Không giảng còn nói nhiều đồ quá đáng thôi anh đi ngủ đi cho đỡ ghét”
” Khỏi nói, tao đang trên giường rồi”
Nó không thèm rep lại nữa, lẽ nào nên đi mặt dày nhắn tin cho Duy dương, facebook anh đang sáng này, mà hic mai tiết toán đầu tiền, 15 phút đầu giờ có làm cũng không kịp, mà không làm bài tập thì thầy sẽ gọi phụ huynh lên đón về, yeah yeah
Nó suy nghĩ vài giây, kể sớm hỏi không sao, muộn rồi ngại ghê
” Anh ơi>
Nó sent xong thấy sến súa quá, đang tính gỡ đi thì anh đã seen
” Anh đây >
” Sao đấy? Chưa ngủ à?”
” Em trót dại dột xem phim nên giờ mới đi làm bài tập”
” Hzz không bao giờ bỏ được, sao có bài nào khó à?”
” Muộn rồi anh giảng cho em được không”
” Gửi bài đi…”
Nó mỉm cười, đúng chỉ có anh mới tốt với nó vậy mà, nó nhanh tay đi chụp đề bài gửi anh
Hí hí xong thấy anh nhắn tin
” Muộn rồi call được không? Anh lười nhắn tin quá”
” Vâng”
Nó sent xong thấy anh call, vâng và sự nghiệp gian nan vất vả giảng bài cho một đứa chậm hiểu như nó bắt đầu, đã gần 12 giờ rồi, nó không tính cho người ta ngủ sao?
Duy Dương là một con người quá xuất sắc, chịu được cái sự chậm hiểu và mất gốc toán như nó, giảng 2,3 lần mới hiểu, lại còn kiểu hay hỏi lại một cách hơi bị ngây thơ một chút, và cứ thế anh giảng bài cho nó mất cả tiếng nữa, lần nào cũng thế nên nó không muốn hỏi anh, cảm giác làm phiền người khác.
” Muộn quá rồi, hay anh đi ngủ đi ạ”
” Hâm à, làm cho xong với em đi chứ, mang tiếng sư phụ mà không giúp em được sao”
” Muộn quạ rồi, em làm phiền anh quá”
” Đồ hâm này, hay em buồn ngủ à, nghe giọng như kiểu buồn ngủ ấy, mấy giờ rồi nhỉ? Ờ cũng gần 1h giờ rồi, hay thôi đi ngủ đi, sáng mai anh gọi dậy sớm, rồi làm tiếp nhé, cũng còn một ít”
” Thôi làm phiền anh quá, anh đi ngủ đi”
” Ngủ chắc em tắt wifi nhỉ? Đưa số điện thoại đây, mai anh gọi em dậy”
” Có tiện lắm không ạ”
” Không sao, ngủ muộn lên mụn lại kêu”
Nó cười, xong đọc số điện thoại của nó cho anh.
Tắt máy, nó mới suy nghĩ, ủa đây có xem là cho trai số điện thoại không? Hừmm số điện thoại của nó ngoài anh anh em nhà nó ra, thêm Quỳnh và cô chủ nhiệm, hết rồi không ai biết đâu, thôi bỏ đi, còn 2 câu nữa, nó phải đi ngủ mai dậy sớm làm tiếp nữa.
5 giờ sáng, điện thoại reo chuông, nó mơ mơ màng màng, sao nay báo thức kêu sớm như vậy chứ, mắt còn không mở nổi, cứ hôm nào ngủ muộn kiểu gì sáng mai cũng không mở mắt ra được, cố gắng ti hí để thấy đường đi lấy cái điện ở đuôi giường, nó mắt nhắm mắt mở nhìn cái điện thoại, không phải báo thức, vậy ạ gọi giờ này, làm gì có ai biết số nó nhỉ? Ấn nghe nhưng mắt vẫn nhắm
” Em dậy chưa?” Đúng là không gì làm nó bừng tỉnh nhanh như bây giờ mà, nó mở mắt, hoang mang một chút, nó đang mơ nó có người yêu, bỗng dưng có người gọi, lại còn là nam, giọng lại trầm ấm đúng kiểu nó thích, nhìn lại điện thoại, không lưu tên, ai vậy nhỉ?
” Alo ai vậy ạ”
Nó nghe đầu dây bên kia cười, hừmmm cười gì chứ
” Buồn quá, ngủ dậy là em quên mất anh rồi”
Sau vài giây suy nghĩ, thôi chết rồi, sao nó lại không nghĩ đến là Duy Dương chứ
” Chết em quên mất, sorry sư phụ, hic em không mở mắt dậy được rồi”
” Ra rửa mặt đi, rồi anh giảng bài cho nào”
” Bộ anh không ngủ sao?”
” Thì anh vừa dậy mà”
” Em áy náy quá, cứ làm phiền anh mãi”
” Dậy rửa mắt đi cô nương”
” Vầng”
Nó tắt điện thoại, ngồi thẩn thở suy nghĩ vài giây, nếu như bình thường nó mặc kệ của thế giới đi ngủ tiếp đấy, nhưng lần này thì không thể, người ta đã mất công giảng bài cho mình còn bắt tội người ta dậy sớm gọi mình dậy, có bị điên cũng không dám đi ngủ đâu
Nó dậy đi đánh răng rửa mặt, hic mệt mỏi quá xong lại vào bật wifi, gọi mes cho đỡ tốn tiền, điện thoại nó còn chẳng có đồng tiền nào, lâu lắm còn chẳng thèm nạp nữa.
Và đương nhiên sau đó là Duy Dương giảng bài cho nó, sau khi giảng bài xong, nhìn lại đồng hồ, mới 5h giờ 30′ , còn một tiếng mới tới giờ đi học, nó tắt điện bàn học rồi ăn tâm lên giường ngủ tiếp, trời má đang buồn ngủ mà