Ngủ một giác dậy trời cũng bắt đầu tối, ngơ ngác vài giây, nhìn đồng hồ cũng mới 6h tối chứ mấy, An Nhi chẳng thấy đâu, chết rồi… Hà Đan vội vội vàng vàng lao xuống nhà, đứng ở cầu thang thở phào nhẹ nhõm, tưởng An Nhi đi đâu mất rồi. Cô với bà cũng đã về và cô đang chuẩn bị bữa tối, An Nhi với bà đang xem phim trên phòng cách, nó tung tăng đi xuống bếp phụ cô An chuẩn bị bữa tối, nay sẽ được ăn lẩu, trời lạnh như này ăn lẩu là hợp lí nhất ấy. Xuống đến nơi mới phát hiện ra đôi vợ chồng trẻ đabg call video, khiếp cách nhau nửa vòng trái đất lận, haizz thế thôi không làm phiền cô chú nó đành lên phòng đi tắm để còn xuống ăn tối.
Vừa cầm vào cái điện thoại đã thấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ với Duy Dương, thoai trước tiên phải gọi lại cho mẹ đã không mẹ lại chửi cho
” Con vừa ngủ dậy mẹ ơi”
” Biết rồi, con gái gì mà ngủ giờ mới dậy à”
” 3 giờ mới được ngủ, mẹ nấu cơm chưa”
” Nay qua nhà bác ăn cơm, mà đang đợi Trung Kiên về”
” Ối trời, con cái vừa đi là rủ nhau ăn uống”
” Thì sao? Mà nhớ mua gì về cho em không nó lại dỗi đấy”
” Con làm gì có tiền, không có đồng nào cả”
” Có tin số tiền còn lại trên phòng mẹ lấy luôn không?”
” Ủa sao mẹ biết con giấu ở đâu” Nó bất chợt gào lên
” Đấy tức là đang còn giấu tiền chứ gì, thế mà suốt ngày kêu không còn đồng nào, thôi làm gì thì làm đi mẹ đi chuẩn bị ăn đây”
Nó vâng vâng dạ dạ rồi tắt máy, sống 17 năm trên đời còn bị mẹ lừa, đúng là quá mất mặt mà.
Hà Đan đang rất thắc mắc, bộ Duy Dương tính nói không với mạng xã hội hay sao mà toàn gọi kiểu này, haizz xong nó mới phát hiện ra là nó quên chưa bật wifi, hí hí
Vừa bật wifi lên cái là ting ting loạn cả lên rồi.
Haizz Duy Dương còn dám hỏi nó kiểu ” Cái này em đan thật á?” rồi thì ” Tin được không đây” ” Eo ngưỡng mộ thế” và nó cảm thấy Duy Dương bị ảo tưởng qua khi đọc tới dòng tin nhắn ” Thật ra cái khăn rất đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn khi anh quàng nó lên đấy :))” đến chịu với ông này
Nó rep lại tin nhắn rồi chạy xuống nhà để chuẩn bị ăn cơm, không biết lát nữa cô có cho đi đâu không nữa, còn Duy Dương chắc đang ốm nên chẳng ra ngoài đâu, trời đang rất lạnh mà, nhỡ về ốm còn ảnh hưởng đến việc thi của anh nữa
Ăn lẩu hải sản nghe có vẻ ngon, Hà Đan dụ cô An uống vang mãi
– Hâm à, không hợp lí chút nào cả
– Thế uống rượu nho ạ_ Nó sau khi seach google lại tiếp tục hỏi cô
– Uống cider còn say mà cứ thích uống rượu cơ, bộ ngủ dậy chưa tỉnh ngủ à?
Loading…
Nó bĩu môi, thôi bỏ đi, uống rượu sẽ bị đau đầu và không đi chơi được nữa
– Lát có đi chơi không ạ?_ Nó vừa chuẩn bị bát đũa vừa tiếp tục hỏi
– Có chứ, cho bà với An Nhi đi chơi
– Con muốn đi chứ
– Ở nhà đi, à quên nay Duy Dương đang ốm không ai đưa đi chơi đâu, poor you _ Cô còn cườu trêu nó được
– Duy Dương là ai ạ, con đâu có quen ai tên Duy Dương đâu_ Nó lắc đầu chối
Cô An chỉ cười mà chẳng nói thêm gì
Vì là đồ ăn rất ngon nên kết quả là nó ăn quá nhiều, mà ăn nhiều hải sản thì biết rồi đấy, bỗng dưng thấy hối hận, lát nó còn muốn đi chơi mà
– Thôi để đấy cô rửa bát cho
– Thôi mặc dù con rất lười nhưng ai lại làm thế
– Đấy là tự nguyện nha
Cô An nói rồi đi gọt trái cây cho bà ăn, còn An Nhi thì thích thú với cái TV xịn xò nên không quan tâm mọi thứ, suốt cả buổi chiều tới giờ chỉ có xem hoạt hình.
Nó vừa rửa bát vừa hát vang cả khu bếp, lên tới tận phòng khách vẫn nghe được
– Tính đi thi The voice à?
– Thôi nhỡ con mà đi thi quán quân nổi tiếng thì mệt lắm, con không thích nổi tiếng đâu, con muốn cuộc sống bình dị thôi, là người nổi tiếng thì phải giữ hình tượng, thôi bỏ đi con không thích đâu_ Nó chép miệng lắc đầu, cái độ ảo tưởng của nó đạt tới level thượng thừa rồi.
– Thôi xin người, nhanh lên để đi nào
– Cho bà ra trung tâm thương mại đi ạ, cho bà lượn vài vòng từ tầng 1 lên tầng 5 rồi về
– Rồi ai cõng bà về
– Hí hí
Hà Đan nhanh chóng rửa bát để đi thay đồ đi chơi
Vì ngoài trời khá là lạnh lên sẽ phải mặc ấm, kết hợp áo len cổ cao form rộng với cả quần baggy jeans cả đôi converse cổ cao xịn mới mua, khoác áo khoác dài cũng mới chôm ngoài shop, toàn đồ mới tinh, cả mũ len quả trám màu trắng cũng mới mua, soi đi soi lại vẫn thấy bản thân xinh gái mà không có ai iu :))
Đeo túi đeo chéo rồi bay xuống dưới nhà, tất cả mọi người đã chuẩn bị đi rồi, haizz nó chỉ muốn đi chụp vài quả ảnh xịn ở cây thông Noel lớn của thành phố rồi về cũng được, dù sao sau hơn 1 tháng hè ở đây chỗ nào nó cũng đi rồi, ăn chỗ nào cũng biết, đường nào cũng hay cả rồi.
Tới nơi cả Hà Đan và An Nhi đều thích thú, tội nghiệp bà nội với cô cứ phải đi theo hai đứa dở hơi này, hết nó chụp ảnh cho An Nhi rồi tới An Nhi chụp ảnh cho nó, thật không uổng công ngồi trên xe dạy cho mãi, chụp không tệ, và ít ra là có tâm hơn Trung Kiên. Đẹp thực sự, hôm nay cuối tuần nên cũng khá là đông người nữa, hí hí đây là nơi tia trai đẹp dễ nhất nhưng tiếc là nay không hứng thú lắm nữa. Mấy tấm ảnh đẹp hôm nay chụp lát về phải up facebook thathinh, dạo này nó bị sống ảo quá mức rồi, nhưng cả cả tháng mới đăng một lần mà, đăng từ đầu tháng giờ là cuối tháng rồi còn gì.
Cô đưa bà với An Nhi đi ăn, mặc dù là mới ăn cơm xong, còn nó thì quá nó rồi, ăn nhiều thêm nữa là bội thực, nên quyết định là mua kem ăn và ngồi nhìn mọi người ăn, mùa đông ăn kem xem ra rất hợp lí luôn.
Bỗng dưng đang ngồi ăn kem một cách hồn nhiên trên cáu ghê cao, đung đưa cái chân, bỗng dưng thấy chân ngắn cũng thú dị, bỗng thấy bản than cute quá 🙂 xong có mấy anh lại bàn ngồi cùng, hỏi chấm, nó ngơ ngác nhìn, ý gì? Muốn cướp kem của nó hay gì
– Chào em, cho anh làm quen được không
Aiguu thật ra nếu như là nhắn tin nói câu đấy thì nó sẵn sàng không xem, có thể là xem mà không rep vì không thích, nhưng giờ bỗng dưng bị lag, không biết phải ứng xử như thế nào, sau vài chục giây suy nghĩ thì nó quyết định giả vờ
– Sorry, I can’t speak Vietnamese_ Nó mỉm cười, nói ra câu tiếng anh, phát chuẩn kiểu người nước ngoài thử xem sao
– Lừa à, nhìn là biết người Việt Nam rồi
Nó vẫn giả bộ ngây thơ cười cười như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng lúc đang không biết làm gì thì Duy Dương gọi, nó nghe máy
” Em đang ở đâu đấy”
” Royal centre, Now I can’t speak Vietnamese, hic help me…”
” Ủa anh tưởng em đi cùng cô An chứ”
” Yes”
” Sao phải giả vờ nói tiếng Anh, hay có ai đấy đang làm quen tán tỉnh em, rồi em giả vờ không biết tiếng Việt hay gì”
Nó nghe xong phì cười, trời cứ như kiểu anh biết mọi thứ luôn ấy, ngưỡng mộ anh thực sự luôn ấy
” All right, love you one million”
” Haha, anh thông minh thực sự luôn”
” Haizz, what are you doing?”
” Để anh ra đấy đưa em đi chơi nha, đợi 10 phút”
Nó chưa kịp nói gì Duy Dương đã tắt máy rồi, má anh đang ốm mà, ra đây làm gì, bộ không học bài đi nữa à
Quay lại nhìn mấy tên kia ngơ ngác
Nó đành giả vờ đứng dậy đi lại chỗ bà và cô An, mấy tên đấy ngơ ngác nhìn theo, haizz đi tán gái là phải biết tiếng Anh, hí hí nhưng nếu thế nó vẫn có thể nói được mấy câu đơn giản tiếng Trung hoặc tiếng Hàn cơ mà, thôi kệ đi
– Hí hí con đi chơi nha_ Nó chớp mắt nhìn cô An với bà
– Cho chị đi với_ An Nhi chớp chớp mắt nhìn nó
– Thôi ở đây cô cho đi mua quần áo đẹp nha, để em Đan đi chơi một mình đi
An Nhi vâng dạ rồi thôi
– Cháu đi đâu?_ Bà nội hỏi
– Cháu đi chơi với bạn ạ, lát bà với cô An về trước rồi cháu về nha
– Đi đứng cẩn thận đấy
Nó vâng dạ rồi rồi đi ra ngoài, có lẽ đứng ngoài cổng trung tâm thương mại rồi chờ Duy Dương
Đợi 10 phút chưa thấy đâu, đang tính gọi hỏi nhưng lại thấy anh gọi, anh đang chờ ngoài đường, thế là nó lại phải chạy ra ngoài, cứ nghĩ là anh đi taxi tới đây, đang đứng ở đâu đó chứ nhìn mãi chẳng thấy ai đang đứng một mình, ồ xong mới phát hiện ra là anh đi xe tới, bộ đi xe máy lạnh thế không sợ ốm à.
Hà Đan chạy lại chỗ Duy Dương thắc mắc
– Sao nay lại đi xe máy, nhỡ đi về có mệnh hệ thì sao
– Thì em chịu trách nhiệm chứ sao
Nó bĩu môi rồi cầm mũ bảo hiểm Duy Dương đưa để đội vào, SH dành cho nhưng người chân dài còn chân ngắn như nó thì không vui lắm nha,
– Đi đâu đây?
– Đi ăn
Nó gật gù, nghe có vẻ thú vị nhưng mà vẫn còn no thì sao
Đi lên phố đi bộ, ở đây rất đông người giờ nó mới phát hiện ra là đang đi giày giống nhau rồi, anh cũng đi converse cổ cao đen giống của nó, thôi bỏ đi, tính ra thì anh với nó cũng có đầy đôi giày giống nhau ra rồi
Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt thứ mà nó cảm thấy thích thú nhất, lần trước ra đây nhưng vào mùa hè, còn giờ là mùa đông, đồ ăn đa dạng hơn thật Duy Dương dẫn nó đi ăn đủ thứ, và nó đang cảm thấy rất có lỗi với cái bụng của mình, lát về nà bị đau bụng thì thôi rồi.
Xem ra đây là Noel thú dị nhất từ trước tới giờ, bởi ở nhà không còn chẳng biết mùi vị Noel nó là như nào, mặc dù cách 1 ngày nữa mới đến nhưng ngập tràn không khí Noel ở đây rồi, được đi chơi cùng trai đẹp xem ra rất vui ~~
– Mai em về à?
– Chắc chiều mai em về
– Mai anh phải đi học cả ngày rồi
– Ê nhớ quàng thử khăn đi nha, em đan cả tuần trời đấy, rất rất là cực khổ đấy, dành hết tâm huyết để đan khăn cho anh
– Mai nhất định sẽ quàng khăn của em
– Sao nay không đeo khăn đấy đi
– Đang còn trong hộp mà, còn khăn này là mẹ mua đấy
– Con trai cưng của mẹ, mà anh ra ngoài như này mà mẹ anh không nói gì à?
– Ba mẹ đi dự tiệc tùng các thứ rồi
– Bảo sao anh dám ra ngoài
Duy Dương chỉ cười, nãy giờ cả nó với Duy Dương chụp đủ bộ ảnh đẹp đẹp, đứng dưới ánh đèn chụp chân khoe giày đôi này, rồi chụp cả kiểu lấy khăn che nửa mặt để hở mỗi đôi mắt, cầm cả đồ xiên lên chụp chung nữa, nó nhất định sẽ up facebook bộ này, vì dù sao chẳng thấy mặt ai ra ai, đâu có cái nào để mặt Duy Dương, hí hí nó cứ có cảm giác, đây chính là bạn trai của mình, ôi nghĩ đến thấy hạnh phúc thực sự
– Muộn rồi về đi, không sương xuống ốm là em không chịu trách nhiệm với anh đâu
Duy Dương cười véo má cute của nó, hic tự nhiên bị đỏ mặt, là rung động đấy ^^
Không biết cô An với bà đã về chưa, không lại đợi ở ngoài thì toi… may là lâu nay ăn ở tốt nên cô và bà đã về rồi, nó ấn chuông đợi cô ra mở cửa thôi
– Bai bai, chắc mai không gặp đâu_ Nó cười cười vẫy tay
Duy Dương chỉ cười rồi đi về khi cô An ra mở cửa, đứng thêm lúc là bị trêu nên đi về cho lành
– Sướng nhờ, muốn xuống đây chỉ có 1 mục đích thôi lại còn
– Tại con nhớ cô nên mới xuống thăm mà suốt ngày cứ trêu con_ Nó giả vờ xụ mặt
– Thôi đi, nhớ cô hay nhớ ai_ Cô An lắc đầu, còn lạ gì nó nữa chứ
Nó giả vờ dỗi cô đi vào, thực chất đang ôm miệng cười, nói chuẩn không cần chỉnh chút nào, hic sao nó lại dại trai thế này cơ chứ =.=