2 tháng sau…
Mùa đông sắp đi qua nhưng thời tiết vẫn còn se se lạnh, đang là những ngày đầu năm nên bầu trời vô cùng trong xanh.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của kì thi kiểm tra chất lượng học kì 1.
*Rengggggg*
Tiếng chuông báo hiệu giờ làm bài đã kết thúc, mọi người vui vẻ nộp bài cho giáo viên gác thi rồi ùa ra sân ra về như ong vỡ tổ. Cuối cùng đã kết thúc 1 tuần ôn và thi rồng rã, chỉ biết cắm mặt vào sách cắm mông vào bàn.
Hải Băng và San San ở lại trước cửa lớp đợi Thiên Phong và Khải Hòa đến rồi cùng về.
Hải Băng đứng dựa người vào lang cang, dang rộng 2 tay để làn gió khẽ lướt ngang mái tóc xoăn dài và chạm vào làn da hồng hào tươi trẻ.
“Cuối cùng cũng thi xong.”
“Tao làm sai tận 3 câu trắc nghiệm. Huhu.” – San San vẻ mặt đau khổ.
Hải Băng chống cằm nhìn xuống dưới sân trường, nơi có rất nhiều con người đang đi vội. San San nhìn theo Hải Băng, nhỏ thở dài.
‘Mày lại nghĩ tới chuyện 2 tháng trước à?”
Hải Băng gật đầu.
“Nhớ lại lúc đó, nếu thoát không kịp thì coi như tao với mày, cả mọi người nữa giờ chắc tan xương nát thịt rồi chứ đâu còn ở đây mày nhỉ?”
Hải Băng mỉm cười. – “Tất cả phải cám ơn chị Tuệ Anh ấy chứ. Chị ấy đã gọi cảnh sát đến, kịp thời phá cửa. Tao cứ tưởng là chết đến nơi rồi.”
San San quàng tay qua vai Hải Băng. – “Thật sự thì tao cũng không tin rằng chị ấy hối hận trước mọi việc xấu mà chị ấy đã gây ra đâu.”
Hải Băng quay lại nhìn San San bằng ánh mắt trách móc. – “Mày thiệt là. Không nhờ có chị ấy thì mày không biết đã thành ma từ lúc nào rồi đấy. Cũng coi như chị ấy đã chuộc lỗi rồi.”
San San bĩu môi. – “Ờ ờ. Mà nhớ lại khi đó, tao cứ bị gợn da gà này. Vừa kịp bước vài bước ra khỏi cửa là BÙM. Tao bị bật ra xa, trầy khắp người, đau chết đi được.”
“Chắc chỉ 1 mình mày bị bật ra à? Tao cũng..”
“Mày sao?”
Hải Băng chợt khựng lại khi nhớ đến cảnh tượng khi đó. Thiên Phong ôm chặt cô vào lòng, dùng cả thân thể để che chắn cho cô, người bị bật ra do lực nổ của bom chính là cậu. Khi bom đã hoàn toàn nổ, người bị thương nhiều nhất là cậu còn cô thì không hề có lấy 1 vết thương dù là nhỏ nhất. Nhớ tới đây cô lại nhớ đến lần thắng xe bị cắt, cậu cũng ôm cô nhảy xuống lề đường y như vậy. Đó là lí do tại sao, mặc dù đang ở nơi nguy hiểm nhất cô lại cảm thấy an toàn nhất, vì ở nơi đó luôn có 1 người cho cô cảm giác bình yên, an toàn tuyệt đối.
Hải Băng tủm tỉm cười, San San nghệch mặt ra nhìn cô, nhỏ giật giật khóe môi, nói thầm. – “Con điên.”
Hải Băng chợt nhớ gì đó, cô vội lấy trong cặp ra 1 hộp hình vuông màu đỏ. Đây là cặp nhẫn mà cách đây hơn 1 tuần, Tuệ Anh đã nhờ cô trao tận tay cho Mẫn Nhi. Chết thật, 1 tuần qua cô chỉ lo ôn thi mà quên bén đi chuyện này.
Cách đây hơn 1 tuần…
Tại 1 công ty lớn, Hải Băng đến đây để đưa tập tài liệu mà bố cô bỏ quên ở nhà. Sau đó hớt hải chạy ra ngoài khi nhận được tin nhắn của Tuệ Anh.
“Chị Tuệ Anh. Chị đợi em có lâu không?” – Hải Băng chạy đến chỗ Tuệ Anh.
“Chị cũng mới đến.” – Tuệ Anh mỉm cười.
“Sao chị biết em ở đây?”
“Lúc nãy chị đi ngang nên nhìn thấy em chạy vào trong.”
Hải Băng lúc này mới để ý bên cạnh Tuệ Anh có 1 chiếc vali kéo.
“Chị định đi đâu à?”
“Chị sẽ trở về LA, gia đình chị vốn định cư ở đó mà.”
“Vâng. Mà em cám ơn chị đã cứu bọn em ngày hôm đó nha.”
Tuệ Anh hơi cúi đầu, mỉm cười. – “Hôm đó, chị đã đến cùng với Nhã Ân nhưng nhỏ bảo chị hãy ở ngoài chờ, sau đó vì tò mò nên chị đã vào trong xem thử, nhìn vào bằng 1 lỗ hổng trên tường và đã biết hết tất cả. Chị vô cùng bất ngờ, cứ nghĩ mục đích ban đầu chỉ bắt em đe dọa Thiên Phong kết hôn, không ngờ lại tự mình rơi vào bẫy của hắn ta. Là lỗi của chị và Nhã Ân, đã đưa mọi người vào nơi nguy hiểm, chị chỉ có thể làm vậy mới chuộc được lỗi lầm và không cảm thấy ân hận.”
“Chị đừng tự trách mình, bọn em đã tha thứ cho chị rồi.” – Hải Băng nắm lấy tay Tuệ Anh, cô mỉm cười hiền hòa.
Khóe mắt Tuệ Anh đã đỏ hoe, nước mắt cũng sắp lăn ra khỏi bọng mắt nhưng Tuệ Anh đã kịp chặn nó lại.
“Chị phải đến sân bay ngay. À. Có thứ này chị nhờ em chuyển đến tận tay Mẫn Nhi hộ chị, được không?”
Hải Băng tươi cười gật đầu, đón lấy chiếc hộp màu đỏ.
“Những ngày tháng ở cạnh Minh Khánh, chị mới biết được, bản thân chỉ là đang mù quáng, cố chấp níu giữ thứ tình cảm chỉ đến từ 1 phía. Nên chị đã quyết định từ bỏ. Chị biết chỉ có Mẫn Nhi mới thật sự thích hợp với Minh Khánh. Trong đây là cặp nhẫn chị tặng cho Mẫn Nhi và Minh Khánh, mong 2 người họ sẽ đón nhận và hạnh phúc bên nhau.”
“Chị cũng sẽ hạnh phúc.”
“Cám ơn em.”
…
“Hải Băng. Hải Băng, sao mày ngẩn người ra vậy?” – San San lay mạnh cánh tay của Hải Băng.
“A không có gì.” – Hải Băng vội cất chiếc hộp kia vào cặp. – “À, mày có thấy chị Mẫn Nhi đâu không? Hơn 1 tuần nay tao không gặp chị ấy, chẳng biết có chuyện gì không nữa?”
San San lắc đầu rồi nhún vai. Cả tuần nay, nhỏ cũng chỉ lo ôn thi, ngay cả thời gian gặp Khải Hòa còn không có làm sao nhỏ biết được.
“San San.”
Đúng lúc Khải Hòa, Minh Khánh và Thiên Phong vừa đi tới. San San phóng nhanh như 1 vị thần, chạy đến ôm chầm lấy Khải Hòa.
“Nhớ anh chết mất.”
“Anh cũng vậy.”
“2 đứa mày khiến tao buồn nôn đấy.” – Minh Khánh liếc ngang liếc dọc rồi đi đến chỗ Hải Băng.
Minh Khánh định quàng tay qua vai Hải Băng thì bị Thiên Phong gạt phăng cánh tay ra, nhanh chóng kéo lấy Hải Băng vào trong lòng cậu.
“Của tao.”
“A, cái thằng này. Tao có nói em ấy là của tao đâu. Mày là thái độ gì đây?”
“Mày còn dám đụng tới thì biết tay tao.”
Minh Khánh bật cười. – “Thiệt là, Khải Hòa..” – Cậu định đưa tay đặt lên vai Khải Hòa thì bàn tay chỉ trơ trọi giữa không trung. Khải Hòa và San San biến đâu mất rồi nhỉ?
Thiên Phong và Hải Băng nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Minh Khánh mà không nhịn nổi cười.
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Hải Băng suy nghĩ 1 lúc rồi cười tươi. – “Đến chỗ đó.”
Thiên Phong hơi đắn đo rồi cũng gật đầu, kéo cô bước đi trước sự ngạc nhiên của Minh Khánh.
“Hey, vậy còn tao?”
Thiên Phong đứng lại lấy điện thoại ra rồi bấm bấm gì đó, xong, quay lại đưa điện thoại ra trước mặt Minh Khánh.
Minh Khánh chú mục vào màn hình, cả người đơ ra.
“Mày đi ngay bây giờ chắc vẫn còn kịp.”
Thiên Phong nói rồi rút điện thoại về, thông thả cùng Hải Băng tiếp tục đi xuống cầu thang.
“Cái thằng khốn, sao bây giờ mày mới cho tao biết hả?”
Phía sau vọng lại tiếng mắng nhiếc của Minh Khánh. Thiên Phong đứng lại, quay ra sau nở 1 nụ cười nhếch, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo rồi đi tiếp, mất hút sau những bậc thang dài. Bỏ lại 1 người đang cầm trong tay chiếc giày chỉ suýt nữa là phang thẳng vào mặt Thiên Phong rồi!?
____________________
Minh Khánh dừng xe trước cổng nhà Mẫn Nhi. Cậu vội vàng xuống xe rồi nhanh chóng bấm lấy bấm để cái chuông cửa, in ỏi cả lên.
Sau đó, 1 người phụ nữ đứng tuổi, mái tóc đã điểm sương nhưng vẻ mặt còn khá trẻ trung, gương mặt rất phúc hậu, thoạt nhìn chỉ tầm 40 đến 45 tuổi, không cần nói cũng biết là mẹ của Mẫn Nhi.
Bà nở 1 nụ cười hiền hậu. – “Minh Khánh, con đến chơi à?”
“Dạ không, con đến tìm Mẫn Nhi, Mẫn Nhi có ở nhà không bác gái?” – Minh Khánh gấp gáp, vừa hỏi vừa nhìn vào trong nhà.
“Nó vừa mới ra khỏi nhà thôi. Nó nói với bác là sẽ đi bộ đến quán nước mà nó vẫn thường đến đó.”
“Chào bác.”
Minh Khánh không nghĩ ngợi gì nữa liền chạy bộ đến đó, bỏ mặc chiếc xe vẫn còn đậu trước cổng nhà Mẫn Nhi.
Minh Khánh dùng hết sức lực, chạy nhanh nhất có thể đến quán nước mà Mẫn Nhi vẫn thường đến vào mỗi khi rảnh rỗi.
Minh Khánh vội mở cửa đi vào trong quán, cậu thở lấy thở để nhưng mắt vẫn dáo dác nhìn quanh tìm Mẫn Nhi. Cuối cùng cũng thấy, cô đang ngồi 1 mình tại bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, nhìn thấy cảnh mọi người qua lại buôn bán nhộn nhịp. Minh Khánh chạy nhanh đến chỗ Mẫn Nhi, nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Rời khỏi đây. Tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Mẫn Nhi ngước lên nhìn Minh Khánh, cô hơi bực. – “Buông ra. Tại sao phải rời khỏi đây? Trách nhiệm gì chứ?”
Minh Khánh không kiểm soát được hành động, cậu kéo cô đứng dậy, nắm chặt 2 vai cô.
“Không tha thứ cho tao việc của ngày hôm đó tao đã.. Aisss, mày cũng không nên đồng ý đi xem mắt 1 người mày không quen biết như vậy. Nếu là vì chuyện lúc đó… tao sẽ chịu trách nhiệm.”
“Xem mắt?”
“Tao đưa mày về.”
Mẫn Nhi vội gạt tay Minh Khánh ra. – “Chịu trách nhiệm? Tôi không thích ràng buộc ai hết. Nếu là vì 2 chữ trách nhiệm, Diệp Mẫn Nhi này không cần.”
Minh Khánh xiết chặt tay, nhắm mắt nghĩ ngợi rồi vội ôm lấy Mẫn Nhi vào lòng. – “Anh yêu em.”
Mẫn Nhi hơi bất ngờ nhưng đẩy mạnh cậu ra. – “Đừng nói dối, định dùng cách này để dụ tôi sao? Muốn tôi tin sao? Không đời nào.”
Minh Khánh nắm chặt 2 vai cô như muốn bóp nát nó vậy, cậu nhìn sâu vào mắt cô.
“Trong suốt 2 tháng nay, đến trường em luôn tránh mặt anh, không nói chuyện, không nhìn anh lấy 1 lần, rồi cả tuần nay lại nghỉ. Em biết thi là sẽ được ngồi tự do, em cũng biết anh sẽ cố tình chọn ngồi cạnh em nên mới xin nghỉ phép để trốn tránh anh đúng không? Em có biết em làm như vậy, anh khó chịu biết nhường nào, nhớ em biết nhường nào hay không? Đánh anh, mắng anh, kiện anh về việc lần đó cũng được nhưng xin em, đừng lạnh nhạt với anh có được không? Lúc trước, đúng thật là anh không muốn vượt quá giới hạn tình bạn với em. Anh rất sợ sẽ đánh mất tình bạn đẹp của chúng ta… Nhưng bây giờ anh lại sợ sẽ đánh mất em. Làm sao đây, anh thật sự đã yêu em mất rồi.”
Mẫn Nhi ngẩn người ra, nhìn như xoáy sâu vào đôi mắt của cậu. Không hề có 1 sự giả dối, là thật ư? Không phải là đang nằm mơ chứ? Con tim trong lồng ngực bỗng đập loạn nhịp, 2 gò má ửng hồng cả lên. Nhưng được 1 lúc, Mẫn Nhi chợt bật cười, cười hả hê, cười kiểu như 10 năm rồi chưa được cười, đến mức ôm bụng ngồi lại ghế. Ai đó đờ người ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Sao.. sao vậy?”
“Mày tin là tao đi xem mắt thật à?”
Minh Khánh bất ngờ. – “Thằng Thiên Phong nó đã cho anh xem đoạn tin nhắn em nhắn cho nó nói là đi xem mắt mà.”
Mẫn Nhi cười quằn quại. – “Mày bị nó lừa rồi. Tao cũng vậy, tự nhiên nó hẹn tao ra đây rồi không thấy ra. Vậy là tao và mày đã bị nó lừa rồi. Haha, buồn cười thật.”
“Thằng khốn, tao phải giết mày.” – Minh Khánh đá mạnh chân vào bàn, cậu nói mạnh miệng vậy thôi chứ đang kiếm cái lỗ chui xuống đây, những lời nói vừa rồi, oimeoi, ngượng chết mất, cả gương mặt cậu đang nóng bừng lên rồi.
Mẫn Nhi không cười nữa, cô đứng dậy, hơi e thẹn rồi nhìn chằm chằm Minh Khánh.
“Những lời nói lúc nãy là thật?”