Hải Băng và Thiên Phong nắm tay nhau đi bộ trên 1 con đường rợp bóng cây dẫn vào 1 bệnh viện. Không khí ở đây thật mát mẻ, thật yên bình.
Hải Băng nhìn xuống đôi tay đang đan chặt vào nhau, ấm áp, vô cùng ấm áp, cô mỉm cười. Đây thật sự là hạnh phúc cô mong muốn. Bình yên, không sóng gió, cứ thế êm đềm trôi, cứ thế nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.
Làn gió khẽ đùa vui trên tóc Hải Băng, khẽ vờn nhẹ trên gương mặt lạnh lùng của Thiên Phong. Cả 2 không mở miệng nói lời nào nhưng chỉ cần nắm tay nhau công khai như thế này cũng đủ làm đối phương hạnh phúc.
Những con người xung quanh ai ai cũng đang trong tình trạng ngu ngơ không biết trời đất, họ nhìn cả 2 người bằng ánh mắt sợ sệt, 2 người đi đến là những người này liền chạy vào đâu đó núp làm Hải Băng hơi e ngại.
“Chẳng phải trong 2 tháng qua em đã nhiều lần đến đây hay sao? Vẫn chưa thích nghi?” – Thiên Phong thì thầm vào tai Hải Băng.
“Em không.. chỉ là em không muốn làm họ sợ.”
“Thật sao?”
“V.. vâng.”
Hải Băng đứng lại. – “À mà, em nghe nói công ty của bố anh vừa thu mua các công ty lớn nhỏ của gia đình Lập Dương, có thật không?”
Thiên Phong gật đầu.
“Tại sao lại thu mua toàn bộ, chẳng lẽ, bố anh vì chuyện Lập Dương hại anh bất thành mà trả thù bố anh ta?” – Hải Băng thì thầm, đưa tay lên cổ làm kiểu như cắt cổ gà cộng với cái biểu cảm khi nhiều chuyện, phải nói là dễ thương hết phần người khác.
Thiên Phong đưa tay véo nhẹ mũi Hải Băng. – “Em thật giỏi suy đoán. Chỉ vì sau khi Lập Dương mất, bố cậu ta quá đau đớn vì mất đi đứa con trai duy nhất nên không màng tới chuyện làm ăn, thua lỗ, bố anh quyết định thu mua lại toàn bộ công ty còn cho ông ấy giữ chức giám đốc điều hành 1 trong số các công ty đó. Vậy là quá hậu hĩnh rồi.”
Hải Băng gật gù. – “Bố anh? Xem ra quan hệ giữa bố của anh và anh đã tốt hơn trước nhỉ?”
Thiên Phong nhún vai, quàng tay qua vai kéo Hải Băng đi tiếp.
…
“Chị của Ân dặn là không được chơi súng. Bóp chỗ này là chết người á.”
Nhã Ân mặc trên người bộ quần áo của bệnh nhân, nhỏ ngồi bệch ra nền nhà, trên tay cầm khẩu súng đồ chơi, nhỏ chỉa khẩu súng vào người 1 chàng trai đang ngồi đối diện nhỏ.
“Ân có đói không, anh gọt trái cây cho Ân ăn.” – Chàng trai tươi cười xoa đầu nhỏ.
Nhã Ân cười khúc khích, nhỏ gật đầu lia lịa rồi đặt khẩu súng xuống, vỗ tay. Chàng trai đứng dậy cầm 1 quả táo rồi vừa gọt táo vừa nhìn nhỏ chơi đùa với đống đồ chơi, chàng trai bất giác mỉm cười.
“A, chị Hải Băng tới.” – Nhã Ân đứng dậy, chạy ra cửa ôm lấy Hải Băng khi vừa thấy cô bước vào.
“Ở đây có ngoan không?” – Hải Băng tươi cười vuốt tóc nhỏ.
“Ngoan mà, Ân không có chơi súng.”
“Kiến Minh, anh cũng ở đây à?” – Hải Băng quay sang hỏi chàng trai.
“Chào em, anh cũng mới đến thôi.” – Kiến Minh cười, gãi gãi đầu kiểu ngại ngại.
“Nhã Ân có quấy rầy anh điều gì không?”
“Không đâu, cô ấy rất ngoan.”
Hải Băng dành nụ cười tươi cho Kiến Minh rồi vội dìu Nhã Ân ngồi xuống giường, cô vuốt vài lọn tóc rối trên mặt nhỏ xuống, dùng lược chải lại gọn gàng.
Cũng may, sau khi bom nổ, căn nhà vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, Thiên Phong đã lao mình vào đám lửa cháy lớn khi nhận ra Nhã Ân vẫn còn thở, cậu mặc kệ bản thân đã thương tích đầy mình, nhanh chóng chạy vào bế nhỏ ra, thoát khỏi tay tử thần. Nhưng cái giá nhỏ phải trả là đánh mất bản thân mình. Kể từ sau khi tỉnh lại, nhỏ cứ như đứa trẻ, ngu ngơ không biết chuyện gì cũng không nhận ra mọi người là ai, lại đặc biệt có tình cảm thân thiết với Hải Băng, thật là khác xa Hạn Nhã Ân của lúc trước. Có vẻ như vậy sẽ tốt hơn.
Những người cần trả giá cho mọi việc làm sai trái cũng đã trả xong, vì vậy mới có câu: Nhân quả báo ứng.
“Hải Băng.” – Kiến Minh gọi.
“Hả?”
“Cậu này là..” – Kiến Minh chỉ tay về phía Thiên Phong.
Thiên Phong từ lúc vào phòng bệnh đến giờ thì ôm khư khư cái tảng băng, không nói không nhìn, chỉ đứng dựa vào tường, sát khí trên đỉnh đầu đang tỏa ra ngùn ngụt. Khỏi nói cũng biết cậu đang ghen rồi, vì cô quá thân mật với Kiến Minh, còn luôn miệng nở nụ cười với cậu ta, Hải Băng ơi Hải Băng, cô đang làm cho ai kia bùng phát cơn ghen rồi kìa.
“Thiên Phong, người yêu của em.” – Hải Băng cười đỏ mặt.
Cơn ghen trong người ai kia chợt tan biến, Thiên Phong giả vờ ho ho rồi gật đầu.
“Chào.”
“Chào cậu.” – Kiến Minh vui vẻ.
Kiến Minh trước kia cũng là 1 bệnh nhân của bệnh viện, vì 1 cứ shock tinh thần nên cậu đã phát bệnh điên loạn. Cậu đã phải điều trị trong 1 thời gian khá dài để có thể hoàn toàn bình thường như bây giờ.
Ngày cậu xuất viện, cậu vô tình đi ngang phòng của Nhã Ân và đã nhìn thấy nhỏ, 1 cô gái xinh xắn, rất ngu ngơ nhưng vô cùng dễ thương nên cậu đã cảm mến nhỏ từ lúc đó, cậu rất thấu hiểu cảm giác của nhỏ khi trở nên ngu ngơ như vậy… “Chẳng có cuộc gặp gỡ nào là tình cờ, mỗi cuộc gặp gỡ đều có lí do của nó, đôi khi là sự cố gắng, có khi là sự trừng phạt hoặc là quà tặng của số phận.”
Thiên Phong và Hải Băng ở lại chơi với Nhã Ân 1 lúc rồi ra về.
__________________
Tình yêu là 1 thứ gì đó thật diệu kì. Nó có thể khiến con người ta dành tất cả tình cảm cho 1 người xa lạ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Rồi sau đó ngu muội chờ đợi trong 1 khoảng thời gian vô định, không biết trước được là bao lâu, không có gì chắc chắn là sự chờ đợi đó sẽ có kết quả.
Tình yêu – thứ khiến cho người đã vướng vào nó trở nên mù quáng, cố chấp, bất kể là bị phỉ nhổ, mặc cho bản thân phải gánh chịu những thiệt thòi nhưng vẫn quyết không từ bỏ. Nó chẳng khác nào con dao 2 lưỡi, có thể đem lại cho chúng ta niềm vui cũng có thể đem đến cho chúng ta những đau khổ. Có người nói rằng, yêu 1 người cũng giống như tặng cho người ấy 1 con dao, bạn chắc chắn sẽ không biết họ dùng nó để gọt táo hay dùng nó đâm ngược về phía bạn.
Hãy thử yêu 1 lần thật sâu đậm, cho dù kết quả có ra sao thì ít ra chúng ta sẽ không phải hối tiếc vì Tình yêu là cho đi và không mong mỏi được trả lại…
…
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Thiên Phong lên tiếng cắt ngang bầu không khí yên tĩnh. Lúc này cả 2 đang ở trước cổng khu vui chơi DREAM. Bầu trời cũng đã chuyển sang màu đen mất rồi.
Hải Băng hơi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Không gì đâu ạ.” – Cô tươi cười.
Thiên Phong vòng tay qua vai cô kéo cô lại gần rồi ngã đầu cô dựa vào vai mình.
“8 năm chờ đợi, đối với anh không bao giờ là sự hối tiếc.”
“Em cũng vậy.”
“Em có nghĩ, đây là định mệnh đã sắp đặt?”
Hải Băng gật đầu. – ” Duyên do trời định, phận do trời tạo nhưng hạnh phúc là do chính bản thân mình tạo ra, anh phải nhớ thật kĩ.”
Thiên Phong gật đầu. Cả 2 nhìn lên tấm biển trên cổng khu vui chơi, nơi có những ánh đèn nhấp nháy.
“Hải Băng, anh yêu em.”
Hải Băng ngước lên nhìn Thiên Phong.
“Em nghe không rõ, anh lặp lại xem.”
“Anh yêu em.”
“Em vẫn không nghe rõ, anh lặp lại lần nữa đi.”
“Anh yêu em.”
“Em vẫn.. ưm..”
Chưa kịp nói hết câu, bờ môi nhỏ nhắn của Hải Băng đã bị đôi môi quyến rũ của Thiên Phong ghì chặt, không để cô có cơ hội nói thêm lời nào nữa. 1 nụ hôn bất ngờ kéo dài không quá 10s thì môi cậu đã rời khỏi môi cô. Ai đó chưa kịp thưởng thức nên hơi xụ mặt.
“Sao vậy?”
Hải Băng ngượng đỏ mặt, mím chặt môi vội lắc đầu. Thiên Phong cười nhếch, cậu dùng 2 tay nâng mặt cô lên.
“Khi nãy chỉ là chào sân.”
Thiên Phong nhẹ nhàng hôn lên vành môi của Hải Băng, Hải Băng không dám cử động, nhắm chặt 2 mắt để thưởng thức sự ngọt ngào từ đầu lưỡi lướt trên môi mình. Đôi môi của cậu sau 1 lúc mân mê vành môi nhỏ xinh thì đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi của cô. Nụ hôn bắt đầu táo bạo hơn, hôn như cắn vào môi, cậu dùng lưỡi mở khoang miệng be bé của cô ra rồi thỏa sức chơi đùa bên trong. Nụ hôn mỗi lúc mỗi sâu, Hải Băng đáp trả lại, 2 đầu lưỡi quấn quít như điên loạn. Cậu dùng tay ghì chặt gương mặt của cô để lưỡi dễ dàng quấn lấy lưỡi. Hơi thở của cậu nhè nhẹ phả vào gương mặt làm cô cảm thấy dễ chịu, cả cơ thể như có 1 nguồn sinh khí, cứ rạo rực không thôi.
Đây là hương vị của tình yêu đúng không?
Thật ngọt ngào!
Gặp gỡ là chữ Duyên và đi qua cuộc đời nhau là Định mệnh sắp đặt. Đó là món quà ý nghĩa mà cuộc sống dành tặng cho mỗi người….