Anh dựa người vào bia mộ,coo bất đầu viết từ khi họ quen nhau.
“ngày xx năm xx
Hôm nay tôi gặp một anh chàng rất rất đẹp trai. Hỏi ra thì tôi biết được anh ấy học khóa trên.Anh ấy tên là Lục Cẩn Vương!
Lục Cẩn Vương a!
Hazz… không biết tại sao trái tim tôi đập nhanh dữ luôn a!
hihi, có lẽ tôi đã trúng ‘tiếng sét ái tình rồi'”
…..
“ngày xx năm xx
Cẩn!
hôm nay em rất vui vì biết mình đã có thai. Vậy là chúng ta đã có con rồi!
Nhưng Em đi khám, bác sĩ nói em có một khối u ác tính, nếu muốn giữ mạng thì phải bỏ đứa bé… Em phải làm sao bây giờ? Đây là đứa con của chúng ta,em không thể để mất nó…
Em rất yêu con,tuy giờ nó chưa thành hình nhưng em đã cảm nhận rất rõ sự gắn kết chặt chẽ giữa em và con rồi!
và em tin, anh cũng rất yêu con….”
Đọc tới đây,anh thấy trên trang giấy có vài chấm nhỏ, là nước mắt của cô?!Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước đầy khổ sở của cô. Trái tim anh quặn đau như bị ngàn nhát dao đâm…
“ngày xx năm xx
Cẩn
em quyết định rồi,em sẽ giữ đứa nhỏ bằng mọi giá!Em không thể mất nó được!Em đã thử nói với anh, và em sẽ không nói cho anh về quyết định này đâu! vì em biết, anh sẽ một mực bắt em bỏ đứa nhỏ
em xin lỗi anh…em phải rời xa anh thôi! Đừng buồn em,anh nhé!”
Lục Cẩn vương nhớ lại, đúng là có một lần cô hỏi anh như vậy…
quay lại quá khứ…
-Cẩn,em có một người bạn, cô ấy biết mình mang thai nhưng lại phát hiện mình có 1 khối u ác tính, bác sĩ nói chỉ có thể giữ lại một hoặc là mẹ… hoặc là con -Hạ vi dựa vào ngực Lục cẩn vương cố tỏ ra bình tĩnh nói tiếp:- cô ấy rất yêu con, định nói cho chồng biết muốn giữ lại đứa nhỏ, anh nói xm, nếu là anh,anh sẽ làm sao?- Cô căng thẳng đợi chờ câu trả lời của anh,tay vô thức lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
……
(còn tiếp)