” Diêm Vương đại nhân, mong ngài nên xét phải trái. Hôm nay là hỷ sự của cả hai giới, ngài đừng suy nghĩ không kỹ mà thiệt thân.” một người bên Thiên giới nói.
” Đúng vậy. Chỉ là một phàm nhân mà thôi, ngài đâu cần làm mất vui như vậy.”
” Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu hôm nay ngươi vì phàm nhân kia mà bỏ con gái ta, ta sẽ triệu thiên binh đánh U Minh của ngươi.” Thiên Hậu đứng dậy nhướng mày nói.
” Phàm……” Ninh Thư đưa tay níu lấy tay anh.
Bước chân vừa muốn động liền dừng lại, Quân Mạc Phàm quay người nhìn thẳng vào bà ta. Thiên Hậu hài lòng gật đầu, vừa định nói tiếp đã thấy anh hất mạnh tay Ninh Thư ra khiến cô ta ngã xuống đất.
Quân Mạc Phàm tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong điện. Đám người vừa mở miệng bị anh nhìn đến khẽ nuốt nước bọt, lúc này họ chỉ thấy một Diêm Vương theo đúng nghĩa, cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt của anh khiến bọn họ run rẩy không thôi.
” Phàm nhân thì sao? Quân Mạc Phàm ta chính là yêu phàm nhân đó đấy. Nếu hôm nay ai dám ngăn cản ta đi gặp nàng ấy, vậy thì đừng mong rời khỏi U Minh nửa bước. Thiên Hậu, bà nghĩ thiên binh lại để cho một nữ nhân triệu tập sao? U Minh ta cũng rất lâu chưa đánh nhau, nếu thật sự hai giới phải đánh, cũng chưa biết ai thắng ai thua.” giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên, tử khí từ người anh toả ra khiến đám người Thiên giới lập tức tránh ra xa.
” Ngươi…….” Thiên Hậu cũng cấm kỵ tử khí trên người anh, chỉ biết tức giận chỉ tay mà không dám đến gần.
” Nếu thần tiên và phàm nhân không thể ở bên nhau, vậy ta biến nàng ấy thành thần tiên là được rồi. Hôn sự này, bỏ đi.” nói xong cũng không nhìn mặt đám người liền lập tức quay người rời khỏi điện Diêm Vương.
Ninh Thư ngồi trên đất ngây người nhìn anh rời đi. Tại sao? Nàng ta chỉ là một phàm nhân dơ bẩn, anh lại chấp nhận hy sinh nhiều đến vậy? Không ngại chống lại Thiên giới, không ngại phạm quy tắc thiên địa.
Vừa ra khỏi điện Diêm Vương, Quân Mạc Phàm đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Không ngờ bé con lại khỏe như vậy, tương lai chắc chắn sẽ kế vị trí của anh.
Quân Mạc Phàm mặc cả hỷ phục vội vàng chạy vào căn nhà nhỏ, vừa vào trong anh đã vội tìm kiếm bóng hình người anh yêu thương, nhưng lại chỉ thấy một đứa bé mới sinh đang khóc nằm trên giường.
” Nàng ấy đâu rồi?” anh nhìn sang một thị vệ hỏi. Giọng nói lạnh đến mức khiến tên thị vệ sợ vội quỳ rạp xuống đất.
” Lăng U cô nương……. đã uống canh Mạnh Bà đầu thai rồi.” vừa nói tên thị vệ vừa dập đầu.