– Phi Yên ngoan anh làm thủ tục xong, anh sẽ mang em đi chơi rồi chúng ta vào sài gòn được không
– Anh…kem ở hà nội rất ngon nha…
– Em ăn ít thôi được chứ, bệnh của em không được ăn nhiều đồ lạnh…
– Anh…em không phải trẻ con, với lại em rất khỏe, khộng tin em có thể ăn hết 5 li kem cho anh xem…
– được…à mà không…anh không mắc lừa em đâu…Tiển Phi Yến…
– hihi…càng ngày anh càng thông minh ra nha.
– Còn em càng có nhiều trò hơn chứ gì…
– Đâu có…
– Nguyên Băng là em sao?
Cả 2 giật mình bởi tiếng nói của Người đàn ông lạ…
– Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Nguyên Băng tôi tên là Phi Yến…
– Vâng chúng tôi mới từ Mĩ về hôm qua, có lẽ anh nhận nhầm người chăng… Hoàng Phi vội thay lời cô giải thích…
– Xin lỗi, cô trông giống em gái của tôi nên có thể tôi nhìn nhầm…thật là có lỗi…
– Không sao…
– Để chuộc lỗi, tôi xin mời hai người bữa kem hôm nay, mong 2 người đừng từ chối…tôi sẽ rất áy náy với sự thất lễ của mình…
– Không cần vậy đâu…Hoàng Phi vội vàng từ chối…
– Cám ơn anh, tôi sẽ ăn tới khi nào anh không thể trả nổi tiền thì thôi…
– vậy thì còn gì bằng…tôi là Đình Phong, rất vui được biết hai người…
– Tôi là Hoàng Phi còn đây là bạn gái tôi Phi Yến…
– Chào cô, rất hân hạnh…
– Xin lỗi anh, cô ấy không thể nhìn thấy…
– Tôi xin lỗi…
– 1 tai nạn thôi mà, anh Đình có lẽ hôm nay anh xin lỗi quá nhiều chăng…
Meo…meo…đột nhiên có 1 chú mèo đáng yêu tới cọ vào chân Của Phi Yến, cô hốt hoảng…:
– Anh Hoàng Phi đuổi nó đi…đi…!
– Phi Yến Bình tĩnh…anh đưa nó đi rồi…
– Cô ấy bị dị ứng với mèo…Hoàng Phi quay sang giải thích với Đình Phong…
– Ồ, vậy sao…em gái tôi cũng vậy, thật vinh dự khi gặp cô…
Ring…Ring…
– được…tôi tới ngay…
– Xin lỗi tôi phải đi, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại…
– Vâng, chào anh…
Đình Phong bước đi mà vẫn ngoái đầu lại nhìn PhI Yến thêm lần nữa…Mình lú lẫn thật rồi, trên đời người giống người rất nhiều…Nguyên Băng chẳng phải bây giờ đã là Uyên Nhi sao…
– chiều mai chúng ta sẽ ra vào Sài Gòn, em không muốn ra ngoài chơi nữa sao…
bên ngoài rất lạnh…em chỉ muốn ở trong phòng có lò sưởi ấm áp thôi…
– vậy được anh ra ngoài 1 lát, em đừng đi ra ngoài kẻo lạc…
– Đã biết anh đi đi…em sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà nghe tin tức…
– “Nguyên tổng, nghe nói anh đã tìm lại được vợ mình sau tai nạn, nghe nói cô ấy là Đình Uyên Nhi…
– Phải…
– Xin anh cho biết liệu bao giờ 2 người làm đám cưới lại…
– Có lẽ không lâu nữa….”
– Ui da…đang gọt táo bỗng dưng cô bị đứt tay…tự gõ vào đầu Ph Yến thì thầm..:
– Mình đúng là vô dụng mà ngay cả gọt hoa quả cũng không làm được…
Tại sao mình không nhớ được chuyện quá khứ nhỉ, anh hoàng pHi bảo rồi mình sẽ nhớ ra mà, tại sao không hề có 1 chút gì lưu giữ trong đàu mình vậy…
Sao mình đau đầu như vậy, cứ mỗi lần cố nhớ chuyền gì cũng vậy….
a….a….
anh Hoàng phi sao em lại năm ở đây…?
Anh về nhà thấy em nằm trên sàn nhà. nhớ lần sau không được để anh lo lắng nữa…
Vâng…em xin lỗi…
Em vẫn muốn chiều mai vào sài gòn hãy anh sẽ dời thời gian lại nhé…
Không sao em vẫn tốt…em muốn vào đó…có cái gì đó cứ thúc giục em tới đó…
Sân bay:
Em đứng đây chờ anh…không được đi đâu…?
Được…anh đi lấy hành lí đi…
“Bốp”
Ôi tôi xin lỗi tôi không có ý…
Phi Yến đụng vào ai đó…cảm giác có 1 luồng điện nhỏ chạy vào cơ thể khi người đó đưa tay ra đỡ lấy cô…
Không sao…?
Con trai chúng ta ở đây…?
Người con trai đó sau khi đỡ cô dậy nghe tiếng gọi vội vã bỏ đi…?
Phi Yến em sao vậy…?
Em không sao, em vô ý va phải người ta thôi…
Giọng nói đó quen thuộc quá…Nguyên Thần Dạ suy tư…mình làm sao vậy, đàu óc có lẽ làm việc vất vả quá rồi…Nguyên Thần Dạ thở dài…
– Anh Hoàng Phi em muốn tới biển…?
– Được rồi, nhưng em phải khoác áo ấm đã rồi chúng ta sẽ đi…
– Anh Hoàng phi vì sao em lại thích biển nhỉ? có phải em thích gió biển không…?
– nhắm mắt lại và cảm nhận đi…cô sẽ nghe được tiếng hát của biển…
– cám ơn…anh là ai…?
– Tôi là Tống Hạ Bình…
– Chào anh…tôi là Phi Yến…
– Cô rất giống 1 người bạn của tôi…
– Nguyên băng sao…?
– Cô biết cô ấy…
– Lúc mới tới hà nội cũng có Người gọi tôi như thế, nên tôi đoán vậy không biết có đúng không…?
– Đúng…người đó là ai vậy…
– Anh ta…à, anh ta nói tên là Đình Phong…
– Đình Phong…
– Vâng…anh quen anh ta sao…
– Đúng thế?
– Nhưng tôi giống cô gái tên là Nguyên băng bạn của anh sao…?
– Đúng thế…cô sống ở nơi nào…?
– Tôi mới từ Mĩ về được mấy hôm…!
– vậy sao…Đây là danh thiếp của tôi…
– Xin lỗi anh tôi không thể nhìn thấy…
– Cô…
– chỉ là 1 tai nạn thôi…
– Phi Yến, ai vậy…?
– Anh Hoàng Phi…
– Tôi là Tống HẠ bình…
– Em vừa quen anh ấy, thêm 1 người tưởng em là cô gái tên Nguyên băng…
– Ánh mắt Hoàng Phi hơi tối lại trong chốc lát nhưng làm sao có thể qua mắt được con mắt nhà nghề của hạ Bình…
– Có dịp sẽ gặp lại anh Tống…Phi Yến chúng ta về khách sạn thôi…anh không muốn em bị cảm đâu…
– Dạ…anh Tống tạm biệt…
– tạm biệt…Đôi mắt của Hạ Bình không rời bóng của Phi Yến…
– rất giống, không biết liệu Nguyên thần Dạ nhìn thấy cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào…
– Phi Yến, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…
Nói rồi anh mỉm cười, bước đi….:
– Thần Dạ, cậu biết hôm nay tôi vừa gặp chuyện vui không, tôi mời cậu ăn cơm…
– cậu vừa kí hợp đồng sao? có nhã hứng mời tôi ăn thì tôi không từ chối…
còn hấp dẫn hơn thế…
– Thư Kí lạc tìm hiểu khách sạn mà cô gái kia ở cho tôi, thử xem tối nay họ sẽ ăn tối ở đâu, rồi gọi điện cho tôi…
cuộc sống sẽ bớt nhàm chán hơn rồi