– Đừng trách ta…không nói trước…
– Nguyên Thần Dạ ngươi bá đạo với ta ư….
liếc nhìn đồng hồ Uyên Nhi bật cười như điên dại…:
– Haha…Nguyên Thần Dạ…muộn rồi…chắc bây giờ cô ta cũng đã vào lễ đường chuẩn bị làm vợ kẻ khác…Ngươi thua rồi…haha….
– Khốn khiếp…xô ngã cô ta xuống sàn nhà…Nguyên Thần Dạ vội bỏ ra ngoài…
– Nếu như ta mất cô ấy, thì thế giới ngày mai mà ngươi sống sẽ là địa ngục…nhớ kĩ lời ta và cầu nguyện đi…
Tống Hạ bình vội xông vào phòng lôi Nguyên Thần Dạ đi…
Nguyên Thần Dạ nhanh lên, Phi Yến, không Nguyên Băng sắp vào lễ đường kết hôn với kẻ khác rồi…nếu không nhanh cậu sẽ ân hận cả đời…
– lễ đường nào…
giáo đường Pie…nhanh…
Không nói thêm lời nào Nguyên Thần Dạ lao ra xe…Tống hạ bình vội đuổi theo…:
– Trông chừng cô ta cẩn thận…nhóm còn lại theo tôi….Không quên nói với bọn thuộc hạ…
Vâng…
– Nguyên Thần Dạ, cô ta có gì tốt chứ, ngươi sẽ không bao giờ còn có được tình cảm của cô ấy nữa………..
Nguyên Thần Dạ, cậu muốn chết sao…chậm lại, không cần gấp như thế…nếu không chưa kịp đến lễ đường, mọi người phải đến dự lễ tang của cậu…
– Tống Hạ Bình…cậu câm mồm lại cho tôi…
Không muốn bị đạp xuống đường, Tống Hạ Bình ngoan ngoãn ngâm mồm lại ngay….
tại lễ đường…
– Anh Hoàng Phi…em hồi hộp và lo lắng quá…?
Phi yến…đừng lo…rồi sẽ nhanh qua thôi…Đám cưới xong, chúng ta sẽ sang Mĩ luôn, không ở lại đây nữa…bên đó công nghệ cao, chúng ta sẽ làm phẫu thuật mắt…
Được, rồi mắt em sẽ trở lại bình thường đúng không…?
Đúng thế…
Reng…reng…
Mọi người chú ý…chúng ta bắt đầu buổi lễ….
– Hôm nay. được được sự cho phép của chúa…ta thay mặt….(bỏ qua đoạn này nhé…
– Hoàng Phi con có đồng ý lấy Phi yến làm vợ cho dù có khó khăn, bệnh tật, giàu có hay ngheo nàn không….?
– nắm lấy tay Phi Yến…anh mỉm cười trả lời…
– con đồng ý….
– Phi yế con có đồng ý lấy Hoàng phi làm chồng cho dù có khó khăn, bệnh tật, giàu có hay ngheo nàn không….?
– Con…(anh thần Dạ iu vấu anh đâu rồi, nhanh lên chứ)
Chưa kịp trả lời,thì “RẦM” cánh cửa giáo đường bị tung ra…
Bóng chàng trai bước vào…((ôi tình yêu của ta…TD: Câm mồm ngay..tg: ta cho vợ anh chết bây giờ…TD: ta cho người đốt bản thảo luôn…tg: Dạ…chuồn…)
– Không được trả lời…
mọi người bấy giờ mới hoàn hồn…
Nhìn Cô gái nép vào người chú rể sợ hãi, Nguyên Thần Dạ…càng cảm thấy khó chịu…
– Nguyên Thần Dạ, cậu phải giữ lấy hình tượng của tôi chứ…Tống hạ Bình vừa đi vừa vuốt tóc cằn nhằn…
– Anh Hoàng Phi chuyện gì vậy…
– Không có gì em đừng lo…an ủi Phi yến anh quay sang những vị khách không mời mà đến kí hỏi…
– Không biết các vị đến có chuyện gì…
l- ễ cưới này không được tiếp tục…chỉ có vậy thôi…
– – Nguyên Tổng…có thể anh giàu có nhưng không có nghĩa anh có thể bá đạo làm chuyện gì cũng được, đây là lễ cưới của tôi…cảm phiền anh không gây rắc rối…
Kéo Phi Yến trong lòng Hoàng Phi vào lồng ngực mình ôm trọn…:
– Ai cũng có thể được nhưng cô ấy thì không…?
Không biết vì sao mà cánh báo chí lại có được thông tin, nhanh chóng tập trung tại Giáo đường, nhưng rất may đám vệ sĩ đã cản được họ bên ngoài…
– thả tôi ra…trong lồng ngực Nguyên Thần Dạ, Phi Yến cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực anh….
– cắn vào tay Nguyên Thần Dạ nhưng hắn không hề mảy may buông lõng mà con ra sức siết chặt hơn khi cô cầu cứu Hoàng Phi…:
– anh Hoàng phi….
– Hoàng phi định xông lên cứu cô nhưng bị người của Hạ bình giữ lại…
– Bác sĩ hoàng bình tĩnh…
– Thả cô ấy ra…
– Thần Dạ, cậu sẽ làm Nguyên Băng đau…
Nhận thấy mình quá kích động Nguyên Thần Dạ luyến tiếc buông cô ra…:
– Tôi đã nói rồi cô ấy không phải Nguyên băng, sao các người cứ ép chúng tôi thừa nhận…
– Nguyên băng cũng được phi Yến cũng được, tóm lại lễ cưới này không được tiếp tục….Nguyên Thần Dạ bá dạo nói….
– thấy Phi yến cố gắng tìm phương hướng về phía Hoàng phi…Nguyên Thần Dạ nắm chặt lấy tay cô, kéo lại…
– á…đau…
Thần dạ…bụp…chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt Phi yến…làm cô ngất đi, đỡ lấy thân hình sắp đổ vào trong lòng…Nguyên Thần Dạ bực tức…:
– Tống hạ bình cậu làm gì vậy…
– Như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn…Thần Dạ…mang cô ấy về nhà đi, chuyện ở đây để tôi lo…?
– Nhưng…
– Yên tâm…!
– được…Nói rồi Thần Dạ bế Phi yến đi, mặc kệ mọi người muốn làm gì thì làm…
– Phi yến các ngươi đưa cô ấy đi đâu…
Hoàng Phi…anh đừng làm nơi này thành biển máu nữa…?
Tôi sẽ báo cảnh sát…
– Bác sĩ Hoàng xin mời…tội lợi dụng người khác đang bệnh tật mà cướp vợ thì quả là…chậc…chậc…tôi cũng không nghĩ với danh bác sĩ của anh sẽ như thế nào nữa…
– Các anh…thật quá phi lí…
– Quá khen…
bế Nguyên băng- phi yến ra khỏi Giáo đường….trông giống như 1 nàng công chúa vậy…xung quanh các nhà báo cứ liên tục chụp ảnh và phỏng vấn…
– Nguyên tổng…cô gái kia là ai….?
– tại sao lại có chuyện cướp cô dâu trong hôn lễ…
– tôi sẽ trả lời trong buổi họp báo…nói rồi Nguyên Thần Dạ đi thẳng mặc kệ Đám nhà báo và vệ sĩ chen lấn xô đẩy….
(bây giờ mình gọi Phi Yến là Nguyên băng nhé…)
Đặt Nguyên băng lên giường, chạn tay vào khuôn mặt đang say sưa ngủ an lành kia…Nguyên Thần Dạ đau lòng…:
– Thời gian qua anh làm em phải khổ rồi, tin anh sau này sẽ không như thế nữa…hứa với anh không được rời xa anh nữa…Nguyên băng…
Người nói cứ nói kẻ ngủ cứ ngủ….
– Anh hoàng phi…phi Yến tỉnh dậy muốn bước xuống giường, nhưng bị 1 cánh tay giữ lại…
– Nguyên băng…em ngồi yên đó…
– Anh là ai…toi nói rồi tôi là Phi Yến không phải Nguyên Băng…anh Hoàng Phi đâu…?
– Được rồi phi Yến đay là nhà anh, em dừng nhắc tới Hoàng Phi…
– Anh là ai, tại sao tôi lại ở đây..?
– Nguyên Thần Dạ…!
– Tôi nhớ ra rồi tôi đang ở lễ đường thì anh và người của anh tới, 1lucs sau tôi không còn biết gì nữa…tỉnh lại thì ở nhà anh…
– – Phi Yến em là Nguyên băng chỉ tạm thời không nhớ ra thôi…
– Không phải? tôi không phải là Nguyên Băng gì đó của mấy người, Hoàng Phi nói tôi là Phi Yến, anh ấy sẽ không lừa tôi…làm ơn trả tôi về với anh ấy…
Ôm chặt cô trong lòng, Nguyên Thần Dạ bất lực nói…- Nguyên Băng cho dù như thế nào đi nữa anh cũng không để mất em nữa, cho nên em đừng hòng rời khỏi anh khi anh chưa cho phép…
– Anh…anh là đồ bá đạo…mau thả tôi ra…Phi Yến vừa nói vừa đánh vào lồng ngực Nguyên Thần Dạ không thương tiếc…
Bắt cánh tay của cô đang ngang ngược cử động lung tung trong ngực anh, bất chợt Nguyên Thần Dạ hôn nhẹ vào môi cô, nhẹ nhàng từng chút 1 tiến sâu vào…
Anh nuốt gọn lời nói chưa kịp thoát ra khỏi họng tới khi nhìn thấy cô đỏ mặt tía tai không thở nổi, anh mới bằng lòng dừng lại…
– Anh không muốn làm em đau…
– Nguyên Thần Dạ….anh…
Cô ra sưc dùng tay lau khóe miệng của mình…
– Không được lau, những thứ thuộc về anh, không cho phép bài xích anh như thế….
– Nguyên Thần Dạ trên đời này không có ai bá đạo như anh…?
– Nguyên Băng….
– Không! tôi là Phi Yến…
– Quá khứ em là Nguyên băng thì hiện giờ và cả sau này nữa em cũng là Nguyên Băng điều này không thay đổi được…
– Nguyên thần Dạ anh cứ 1 mực khẵng định tôi là Nguyên Băng vậy anh chứng minh đi?
– Nguyên Băng anh sẽ kể quá khứ của em cho em nghe…