Tới chiều cô ngồi trước phòng khách đợi Thi Thi Thi và Lục Phong về nha Nhà , cảnh này không khác gì gia đình 3 người hạnh phúc người vợ đợi cơm chồng con về rồi ăn
Vừa thấy Thi Thi về nhà cô cứ muốn chạy tới ôm con thật chặt nhưng cô sợ Thi Thi sẽ bỏ chạy giống tối qua nên cô đã đứng im nhìn Thi Thi từng bước chạy vào nhà . Thi Thi đột nhiên nhanh chân chạy vào lòng cô ôm , cái ôm này đối với cô thật hạnh phúc
” Mẹ ơi , từ nay con sẽ gọi cô là mẹ được không ” giọng nói con bé ngây ngô nhìn cô mà cứ đáng yêu làm sao
Cô mỉm cười nụ cười không thể nào vui hơn được nữa vì cuối cùng Thi Thi cũng nhận cô làm mẹ ” Được chứ , con gái của mẹ , Thi Thi ngoan “
Anh chứng kiến tất cả mọi chuyện trước mắt lắc đầu thở dài mà mỉm cười , gia đình nhỏ của anh đã được hạnh phúc rồi . Bây giờ chỉ cần làm lại 1 cái đám cưới nữa thôi .
Tối đến cô đang ngồi ngoài vườn ngắm trăng thì Lục Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ” Đang suy nghĩ chuyện gì ?”
” Đang suy nghĩ xem anh còn hận em không “
Đột nhiên anh nắm lấy tay cô ” Tuyết Nguyệt à , thật ra từ trước tới nay anh chưa bao giờ hận em . Càng hận em càng khiến anh nhớ em nhiều hơn “
” Thật sao ?”
Anh gật đầu
” Thì ra em thật sự đã sai rồi , rất sai , tại sao em lại bỏ anh và Thi Thi chứ “
” Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà , đừng tự trách bản thân mình nữa “
Cô nhào tới ôm anh ” Lục Phong à , có anh thật tốt “