_Ngước mặt lên nhìn tôi.
Cô cũng nghe lời ngẩng lên và rồi phải há hốc mồm vì kinh ngạc. (Tại sao anh ta lại ở đây, trời ạ sao mình lại xui xẻo thế không biết làm ở đâu không làm lại chui đầu vào ngay công ty của anh ta mà làm…)
Trong khi nội tâm cô đang giằng xé thì không biết anh đã đứng lên bước lại phía cô từ lúc nào và khi cô hoàn hồn thì anh đã đứng trước mặt cô ánh mắt thoáng nét cười. Hoàn hồn cô cố gắng giữ bình tĩnh nói:” Chào Vũ Tổng lâu quá không gặp.”
Khuôn mặt anh thoáng cứng đờ, anh nghĩ cô sẽ khóc lóc và nói rằng mình không biết anh rồi sẽ chạy ra khỏi phòng chứ vậy mà ngược lại cô vẫn thừa nhận là mình có quen biết anh vả lại còn bình tĩnh như vậy, tính cách này của cô quả thật anh có chút không tiếp thu được. Thấy anh vẫn im lặng cô nói thêm :” Vũ Tổng, anh sao vậy không nhận ra tôi à, hay vì tôi không đáng để anh bận tâm nếu vậy thì thôi anh cứ xem như không biết tôi đi.” Câu hỏi cuả cô mang đầy vẻ châm chọc, anh nghe hiểu hết nhưng vẫn không nói gì, cả 2 người mặt đối mặt 1 lúc lâu cô mệt mỏi nói:” Nếu như không có việc gì vậy thì tôi xin phép ra ngoài, công việc của tôi còn nhiều lắm, cô xoay người bước đi khoảnh khắc tay cô chạm vào cửa anh mới nhàn nhạt mở miệng:” Bảo bối khỏe chứ?” Thật ra nhắc đến đứa con này của anh và cô anh thật sự rất có lỗi với nó, lúc cô mang nặng đẻ đau anh không có ở bên cạnh chăm sóc, rồi cho tới bây giờ ngay cả mặt mũi 2 cha con cũng chưa từng thấy qua, người làm cha như anh thật đáng xấu hổ mà.
_Rất tốt. Tay cầm nắm cửa của cô run lên, cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi cô trả lời anh, tại sao anh ta lại hỏi đến bảo bối của cô, không lẽ anh ta định cướp bảo bối khỏi tay cô sao? Không….cô không cho phép , bảo bối là của cô chỉ mình cô đừng hòng có ai muốn cướp bảo bối khỏi cô.
_Trai hay gái. Người làm cha như anh hỏi câu này đúng là đáng xấu hổ ngay cả giới tính của con mình mà cũng không biết, thử hỏi anh làm cha kiểu gì đây.
_Con trai, tôi bận rồi xin phép.
Cô vội xoay tay nắm cửa rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nếu còn đứng trong đó thêm 1 phút giây nào chắc cô lên tăng song máu mà chết mất thôi. Vút vút ngực cho đều đặn nhịp thở cô trở về khuôn mặt bình thường hằng ngày mà bước về phòng làm việc của mình. Trọng Khôi thở dài cô thật sự chán ghét anh đến như thế sao, chỉ là nói chuyện thôi mà cũng không được nữa, Rồi anh cười khổ nếu là như vậy anh cũng không có quyền trách cô, lỗi lầm là do anh nếu trách thì trách anh yêu cô mà không nhận biết sớm. Nhưng nhất định có 1 ngày anh sẽ làm cho cô quay về bên cạnh mình. Quyết tâm xong anh ngồi vào ghế thong thả làm việc như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, nhưng 1 kế hoạch đang được vạch ra rất tỉ mỉ trong đầu anh.
Như Lam vừa ngồi vào ghế thì 1 giọng nói đầy châm chọc vang lên:” Sao vậy, bị Tổng Giám Đốc mắng đến nỗi nói không nổi rồi à?”
Tất nhiên cô biết đó là giọng của ai, ngoài Hồng Nghi người luôn kiếm chuyện soi mói hoặc là suốt ngày cứ tỏ ra quan tâm quá thể đáng khiến cô phát bực, thì còn ai vào đây nữa. Cô vẫn giữ im lặng không nói gì, vì với hạng người khẩu phật tâm xà này thì cô tối nhất không nên dính líu thì hơn.
Thấy cô xem thường không trả lời mình, Hồng Nghi tức lắm nhưng không thể làm gì, định lên tiếng nói móc thêm vài câu thì chị trưởng phòng đã lên tiếng nhắc nhở:
_Hồng Nghi thôi đi, lo làm cho xong bản kế hoạch qúy này chiều nay nộp cho tôi.
_Vâng. Cô ta trả lời yểu xìu, nhưng không quên quay lại quăng cho Như Lam 1 cái đy thù địch. Như Lam lắc đầu ngao ngán tại sao cô ta lại ghét cô đến như vậy chứ, bộ cô ăn hết của cả nhà cô ta chắc.
Chiều vừa hết giờ làm thì điện thoại của Như Lam vang lên, cô mở ra xem là cô giáo của bảo bối gọi, vội ấn nút nghe cô nói:” Vâng xin chào cô giáo.”
_Chào chị, giờ chị có thể đến trường ngay được không ạ? Giọng cô giáo vang lên.
_Vâng, mà có chuyện gì thế cô giáo? Cô tò mò hỏi.
_À, chuyện là vì bé Trọng Khang đã đánh gãy răng bạn cùng lớp, nên ba mẹ của cậu bạn kia mới đòi gặp người nhà của bé Trọng Khang ạ. Cô giáo kể tường tận cho cô nghe.
_Cái gì? Được rồi tôi sẽ đến ngay. Cô hốt hoảng con trai của cô sao hôm nay lại đánh bạn chứ.
Cúp máy cô quơ vội túi xách chạy ra khỏi phòng làm việc, vừa chạy ra cô đã va phải 1 người, giọng người kia cũng sốt sắng :”
_Như Lam em làm sao vậy, có chuyện gì à? Khải Ân nhíu mày hỏi
_Tôi không sao, à Giám Đốc anh có thể chở tôi đến trường học của con trai tôi đúng không?
_Được chứ, mà có chuyện gì vậy?
_Trên đường đi tôi sẽ nói, chúng ta đi thôi.
_Được.
Hai người cùng vội vã chạy đi, bóng cả 2 vừa khuất thì ở gần đó 1 người có khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ bước ra, Trọng Khôi nhíu mày rồi không nghĩ nhiều anh cũng bước đi theo 2 người đó.