Tổng Giám Đốc Cưng Chìu Vợ Cũ

Chương 18



2 năm sau

Hai năm này nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không gọi là dài nhưng đủ để thay đổi 1 người. Từ lúc cô đi, anh như là 1 con người khác, nếu như lúc trước mọi người cho là anh lạnh lùng, cao ngạo thì bây giờ anh lại càng lãnh huyết hơn tàn nhẫn hơn nữa. Con người anh giờ chỉ biết đến công việc và công việc, anh không cho phép mình có thời gian rảnh rỗi, vì mỗi khi anh không làm việc anh sẽ lại nhớ đến cô, nhớ đến nguyên nhân cô ra đi, tim anh lại càng đau đớn, lòng anh lại càng nặng nề hơn nữa. Cho dù anh đã tìm kiếm, thiếu điều muốn lật tung cả cái nước Việt Nam này lên chỉ để hi vọng tìm thấy cô, chỉ để anh được nói tiếng xin lỗi với cô, chỉ mong cô sẽ nghĩ tình vợ chồng mà tha thứ cho anh, hay mong cô nghĩ đến con trai mà cho anh thêm 1 cơ hội. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng, cô như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, cho dù anh tìm như thế nào cũng không tìm được. Nỗi dày vò này anh không biết mình có thể chịu đựng trong bao lâu, cô đi rồi tim anh cũng như đã chết, anh sống như 1 cái xác không hồn, sáng đi làm tối về thì uống rượu 1 mình, hoặc có khi là với Cảnh Nguyên cuộc sống của anh rất vô vị.

Tại 1 căn biệt thự ở Anh Quốc, có 1 cô gái xinh đẹp đang bế trên tay 1 bé gái rất dể thương, bé có đôi mắt biết nói, rất đẹp ai nhìn cũng yêu. Cậu con trai ngồi bên cạnh, khuôn mặt cũng rất đẹp trai tuy mới hơn 6 tuổi nhưng đã rất ra dáng 1 người anh trai rồi và ánh mắt cậu nhìn em gái mình, rất dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Như Lam đang vừa bế con gái vừa nói chuyện điện thoại và bé gái tuy mới chỉ có hơn 1 tuổi nhưng lại rất nghịch ngợm, bé giơ tay muốn lấy điện thoại của mẹ mình, cô nhìn con gái nói:” Susu, ngoan để mẹ nghe điện thoại nào.”

Vừa không lấy được thứ mình muốn, lại thấy mẹ như là đang mắng mình, viền mắt bé ửng đỏ lên và…..”Oooaaaaa….”

Tiếng khóc của Susu vang vọng khắp căn biệt thự, và trong cái nôi được đặt gần đó, cũng có 1 bé gái đang nằm ngủ nghe thấy tiếng khóc của chị mình cũng giật mình và cũng “Oooooaaaaa….”

Hai tiếng khóc cùng vang lên làm cho mọi người trong nhà giật mình, cô cũng quýnh quáng không biết phải dỗ bé nào trước, chỉ biết ôm Susu trên tay, vừa dỗ bé này vừa nhìn bé kia nói:” Susu ngoan nào…Susi ngoan nhé…Mẹ thương…”

Thấy mẹ mình tội quá Trọng Khang cũng dụ dỗ Susi đang nằm trong nôi :”Susi của anh hai ngoan nha…anh hai thương.”

Vậy mà hay, bé lập tức nín khóc còn cười với anh hai mình nữa chứ, nhìn em gái khóc đến nỗi mặt và mắt đều đỏ lên hết, cậu đau lòng không thôi. Khi mẹ cậu sinh em bé, cậu đã rất vui khi biết mình có thêm 1 đứa em nữa, nhưng khi bác sĩ đẩy mẹ ra từ phòng hộ sinh cậu đã tròn mắt kinh ngạc khi thấy 2 viên thịt nhỏ nhắn, đỏ đỏ nằm trên xe với mẹ, rồi khi bác Nhật Trường nói với cậu là mẹ sinh đôi cậu vui mừng không biết nói gì, cậu chỉ biết nhìn và nói chuyện với em mình thôi. Bây giờ em cậu đã được hơn 1 tuổi rồi đã biết đi rồi, suốt ngày chỉ biết bám vào chân cậu mới chịu đứng lên đi còn bằng không lúc nào cũng đòi bế, điều này khiến cậu rất hài lòng nha.

Nghe tiếng 2 bé khóc, từ trên lầu 3 bóng người hớt hải chạy xuống, Nhật Trường vội chạy lại sốt sắng hỏi :”Như Lam, chuyện gì vậy, sao hai bảo bối khóc dữ vậy?”

_Không có gì, chỉ là cả 2 giật mình thôi. Như Lam cười gượng, hai đứa con của cô đúng là rất tốt thanh nha.

_Giật mình? Không được, chắc là hai đứa không ngủ thẳng giấc nên mới quấy đó. Giọng của 1 người phụ nữ trung niên vang lên, đây là bà Vân( Mẹ Nhật Trường), nói thật lúc đầu 2 vợ chồng bà khi vừa nhìn thấy con trai mình mang 1 người con gái về nhà, ông bà rất không hài lòng lại còn biết cô đã có con riêng nữa, ông bà đã ghét nay còn ghét hơn. Nhưng khi trông thấy Trọng Khang cả hai lại sinh ra hảo cảm, thực ra ông bà rất muốn có cháu để ẵm bồng nhưng ngặt nổi cả 2 chỉ có độc nhất 1 người con trai là Nhật Trường, mà anh thì chỉ xem công việc là quan trọng còn những chuyện khác anh không quan tâm, và chuyện tình cảm trai gái anh lại càng không có hứng thú nói đến. Cho dù ông bà đã ra sức nhờ người may mối mà con trai lại dửng dưng xem như đó là chuyện không liên quan đến mình vậy. Ngay cả việc ông cố tình gán ghép con trai và 1 cô gái người Anh chính gốc, anh cũng không quan tâm, cả 2 người cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, đành gạt bỏ ý định bồng cháu của mình sang 1 bên. Rồi khi con trai đi công tác ở Việt Nam về, mang theo 1 cô gái ông bà đã rất bất ngờ, nhìn cô tuy rất đẹp nhưng đã có con riêng khiến cho ông bà không thích, nhưng rồi khi tiếp xúc với cô và khi gặp Trọng Khang thì cả 2 người mới không ghét cô nữa, mà ngược lại từ từ cũng chấp nhận cô. Rồi khi 2 bé Susu và Susi ra đời thì ông bà không những không ghét cô mà lại yêu thương cô nhiều hơn lúc trước nữa.

_Dạ, con đang dỗ cho bé ngủ tiếp đây ạ. Cô mỉm cười với bà trả lời.

_Để bác cho hai đứa ngủ, cháu đi ăn cơm đi. Bà Vân lại vui vẻ trả lời.

_Vâng, Vậy phiền bác, con xin phép lên phòng 1 chút ạ. Vì đã quen với ông bà nên cô cũng không ngại ngùng nữa.

_Không phiền…Không phiền…Hai ông bà cùng lên tiếng, nhìn 2 bé con ông bà cảm thấy rất thích nha.

Cô mỉm cười, cùng Trọng Khang lên phòng, cuộc điện thoại lúc nãy cô còn chưa nói xong. Nhật Trường cùng ba mẹ mình ở lại trông nom hai đứa bé, càng nhìn lại càng yêu nha.

Trên phòng, cô điện thoại cho Bảo Linh.

_Alo, Linh Linh lúc nãy bồ nói gì, nói lại đi mình nghe không rõ.

_Lam Lam, bồ đang làm gì vậy? Sao lúc nãy bồ đang nói chuyện mà mình nghe có tiếng khóc của trẻ con vậy? Bộ bồ đi làm nghề giữ trẻ à? Bảo Linh trêu cô.

_Không phải, mình sẽ nói cho bồ biết sau, giờ bồ nói tiếp chuyện lúc nãy đi. Như Lam đánh trống lãng, thật ra chuyện cô có thai không ai biết cả chỉ ngoại trừ gia đình của Nhật Trường.

_Không nói thì thôi…. À lúc nãy mình nói, cuối tuần này bồ về Việt Nam 1 chuyến được không? Bảo Linh thấy bạn mình không nói cô cũng không ép, cô đề cập qua chuyện của mình.

_Sao lại bảo mình về? Có chuyện gì à? Cô nhíu mày tò mò hỏi bạn mình

_Mình… Mình…cuối tuần này mình sẽ kết hôn. Bảo Linh đỏ mặt nói nhỏ.

_Hả?…Cái gì cơ? Cô không nghe rõ nên hỏi lại.

_Xì….. Mình nói cuối tuần này mình sẽ kết hôn, bồ mau về đây cho mình. Bảo Linh nghĩ rằng bạn mình trêu nên nóng quá hét lên.

_Kết hôn? Ôi trời….thật không vậy? Cô bất ngờ hỏi.

_Mình đùa với bồ chắc, nhớ về đó mình cúp máy đây.

Bảo Linh cúp máy cô ngẩng ra rồi mỉm cười, chắc là ba của Bảo Linh đã đồng ý cho cô ấy và Cảnh Nguyên kết hôn rồi, cuối cùng thì ông ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt. Thật ra chuyện của Bảo Linh cô cũng nghe bạn nói qua, nên mới biết hết mọi chuyện, thì ra ba Bảo Linh không cho 2 người quen nhau là vì lúc còn trẻ ông và ba của Cảnh Nguyên từng là tình địch của nhau, cả 2 cùng yêu 1 người và người đó là mẹ của Bảo Linh, nhưng mẹ của Bảo Linh lại chọn ông Hoàng Nam (ba Bảo Linh), điều này làm cho ba của Cảnh Nguyên rất tức giận nên ông đã nghĩ ra mọi cách để phá vỡ hạnh phúc của 2 người, nhưng không thành lại còn khiến cho ông Nam và mẹ của Bảo Linh càng ghét ông hơn. Sau này ông nghĩ lại cảm thấy rất hối hận vì những việc làm lúc trẻ của mình, ông đã cố gắng tìm kiếm xin lỗi nhưng vẫn không gặp được ba mẹ Bảo Linh ở đâu hết, cho đến khi Cảnh Nguyên đưa cô về giới thiệu với ba mình, vừa nhìn thấy cô ông đã giật mình vì cô quá giống mẹ mình cho nên ông không những cho phép con trai mình yêu Bảo Linh mà còn hối thúc anh cưới cô làm vợ, nhưng ngặt nổi bị ông Nam ngăn cấm, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã qua và ông và ông Nam giờ đã trở thành bạn bè của nhau rồi, điều này làm cho ông rất vui mừng.

Mỉm cười nhẹ cô nhìn con trai hỏi:” Bảo bối, con muốn về Việt Nam không?”

_Dạ? Mẹ nói về Việt Nam ạ? Trọng Khang nghĩ mình nghe lầm nên hỏi lại

_Uhm, con muốn về không? Cô vẫn giữ giọng ôn nhu với con trai. Cô phải công nhận 1 điều nhưng con trai mình càng lớn càng giống người ấy. Nhưng với con trai mình cô vẫn luôn nhỏ nhẹ nói chuyện còn với người kia, bây giờ với cô chỉ là không khí, cho dù anh ta có đứng trước mặt cô đi chăng nữa, cô sẽ không ngần ngại mà lướt qua vì với cô anh ta đã chết rồi.

_Dạ có ạ, con muốn về lắm, con nhớ dì Bảo Linh, nhớ ông bà nội, nhớ bà ngoại…, nhớ b….a…. Mẹ con xin lỗi, con lỡ lời, con không có nhớ ba đâu. Trọng Khang mím môi vội sửa lại lời mình vừa nói lúc nãy.

_Không sao, mẹ không giận con, vậy cuối tuần này chúng ta về nhé. Cô ôn nhu vuốt tóc con trai.

_Dạ, mà em con mẹ có mang 2 em về luôn không ạ? Cậu e dè hỏi, nếu như mẹ để 2 em ở bên này cậu chắc là sẽ không về nữa đâu nha.

_Tất nhiên là có rồi, mẹ sẽ mang 2 em về gửi cho bà ngoại trông hộ ít ngày. Cô mỉm cười giải thích cho con trai hiểu

_Vâng. Cậu vui vẻ cười

Cô cũng mỉm cười, xem ra lần này cô phải trở về nơi đó 1 chuyến rồi, không biết có chuyện gì thú vị không nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.